Chính loại cảnh giác tùy thời có thể tử vong này, mới không ngừng thúc đẩy hắn tranh thủ bất kỳ cơ hội tiến lên nào, liều mạng chạy về phía trước!
Dùng mọi khả năng cướp đoạt tài nguyên, dùng hết thời gian đi tu luyện, chuyên cần đao pháp…
Hoặc phải nói, chính từ ý nghĩ cảnh giác như thế, để hắn dùng mọi thủ đoạn che giấu sự tồn tại của bản thân, tận lực dùng trí tuệ của mình quân nhau với địch nhân.
Đến mức đã lâu như vậy, thực sự không có mấy lần chính diện quyết tuyệt với địch nhân!
Thần binh ẩn trong vỏ lâu như vậy, đến nay ra ánh sáng, thiên hạ đều phải kinh!
Thực sự, mấy lời trên không phải hắn nói bừa, mà chỉ đang thể hiện giá trị bản thân, thể hiện tự tin tuyệt đối!
“Cả đời mưu trí nghiêng sơn nhạc, dốc lòng chui luyện tạo thần binh. Ba năm không minh hồng trần thế, bảo đao rời vỏ thiên địa kinh!”
Nhiều năm về sau, cố sự Vân Tôn rền vang thiên hạ, đoạn thời gian mấy năm ẩn phong mang này, truyền bá khắp Thiên Huyền, đương nhiệm Binh bộ Thượng thư, Binh bộ Thái úy Ngô Ảnh tự phá truyền thống một phen, uống say bí tỷ, thừa say làm một bài thơ, cả hai cùng nhau tồn tại, tiêu danh sử sách, kéo dài thiên cổ, vạn thế không suy.
…
Bên cạnh hắn còn có Kế Linh Tê, sắc mặt của nàng, so với hắn lại càng thêm nhẹ nhõm.
Đại địch trong lòng hai ngời, hiện đã là thứ không đáng để lo.
Sau trần chiến vừa rồi, quả thực khiến hai người càng thêm tin tưởng bản thân.
- Thiên Huyền nhai a!
Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Các huynh đệ của ta đều ở đây. Nhìn ta giết từng tên Tứ Quý lâu lâu một, ta hoàn toàn có thể cảm giác được, bọn hắn đang khoái ý an ủi thế nào.
Kế Linh Tê cười nói:
- Không phải ngươi nói, trong số họ còn mấy người không chết sao?! Nếu đều ở đây nhìn chúng mà mà vui vẻ, ngược lại lại không tốt đâu, chí ít ta không muốn anh linh đại ca ở đây, không muốn bỏ lỡ ngày gặp lại!
Vân Dương nhẹ giọng thở dài:
- Ngươi xuyên tạc ý ta, giờ bọn hắn đều ở thế giới khác, hoặc là âm ty, hoặc là trần gian dị lộ. Lúc này ta cảm khái, cũng chỉ là vì không nhìn thấy bọn hắn ở đây mà nói.
Một thanh âm đột nhiên chen lời:
- Không ngờ Vân Tôn đại nhân lại là người đa sầu đa cảm như vậy, chỉ tiếc binh hung chiến nguy, tồn vong cũng chỉ là điều sớm tối… có điều, nếu Vân Tôn đại nhân thực sự muốn gặp lại bọn hắn, cũng không phải là việc khó, chỉ cần tại hạ tiễn Vân Tôn đại nhân một đoạn, há không phải liền có thể đến nơi, nào cần ở đây chờ mong mà thở dài…
Vân Dương quay người, khoát tay, một đạo đao quang lóe lên.
Chỉ nghe “Đương” một tiếng, một hồi trùng kích mãnh liệt vang lên, người kia cười dài một tiếng, nhanh chóng bay ngược.
Đã lại thấy một đạo hàn mang, từ hướng khác bay vụt tới.
Vân Dương hoành đao chặn lại, coong một tiếng, Thiên Ý Chi Đao ông ông tác hưởng, nhất thời một viên ám khí kỳ dị chừng nửa thước rơi trên mặt đất.
Ám khí này không những có tạo hình kỳ dị, lực lượng gia trì càng không yếu, cho dù lấy tu vi hiện tại của Vân Dương, cũng phải chịu trùng kích chấn động, thậm chí, viên ám khí này mới chỉ là bắt đầu…
Sưu sưu sưu…
Trong lúc nhất thời, vố số các lại ám khí kỳ dị từ bốn phương tám hướng bay tới. Người xuất thủ cực kỳ cẩn thận, vừa chạm liền đi, tuyệt không dừng lại, mỗi lần công kích đều mang theo thế đại lực trầm. Thậm chí, ám khí mà đám người sử dụng, đều là ám khí cực nặng, không có viên nào nhẹ hơn nửa cân.
Ám khí nặng như vậy, lại là cường giả đỉnh cấp quán trú huyền công ném ra, uy lực này, thực sự kinh thiên động địa!
Từng đợt ám khí nặng nề ném tới, còn có từng người kìm kẽ hở để tấn công chính diện, binh khí của những người này đều không bình thường, ngoại trừ côn sắt tho to, thì cũng là phác đao dày đặc… thậm chí còn có người vung một cây chuy sắt lớn hơn cả người, đợt công kích này, binh khí mà Tứ Quý lâu vận dụng đều không phải là thần binh lợi khí gì, càng không phải sở trường hay tùy thân lợi khí, nhưng lại có một điểm chỗ tốt: To! Nặng! Cứng!
Lấy điều kiện tiên quyết này, đảm bảo mục đích duy nhất, không bị đánh nát.
Vận dụng binh khí hạng nặng như vậy, lại có Huyền khí gia trì, coi như Thiên Ý Chi Đao
của Vân Dương cũng không thể dễ dàng cắt đứt hay tổn hại.
Mà công kích như vậy, mỗi thời mỗi khắc, đều đang tiếp tục, không ngừng không nghĩ, nối liền không thôi!
Tầng tầng lớp lớp như vậy, trong nháy mắt có tới mấy lần công kích, đám cao thủ Tứ Quý lâu không hề hiện thân, toàn bộ quá trình đều thực hiện nghiêm chế độ một kích liền rút, bất kể là có hiệu quả hay không. Tất cả công kích đều chỉ nhằm vào Vân Dương mà phát động, không một ai dám động đến Kế Linh Tê dù chỉ một cây kim sợi chỉ!
Thanh âm đương đương đương vang lên như rèn sắt, không chút gián đoạn.
Vân Dương hết sức chuyên chú ứng phó, trong lúc nhất thời không rảnh quan tâm chuyện khác.
Hắn vốn cho rằng công kích như vậy sẽ chỉ kéo dài được một lúc thì sẽ hết, dù sao công kích như vậy, cũng tuyệt không có khả năng giết được hắn. Không nghĩ đến, đối phương lại không hề có ý nghỉ, tựa như không có lúc ngừng.
Cứ giằng co như vậy, kéo dài ròng rã một ngày, tần suất mới hơi thả chậm lại, nhưng vẫn không ngừng kéo đến.
Vân Dương đột nhiên hiểu rõ.
Hóa ra Tứ Quý lâu có ý này.
…
- Một ngày trôi qua, công kích đối phương đánh tới đã không dưới hai mươi vạn lần, hoặc chí ít cũng phải có con số này đi!
Kế Linh Tê âu lo nhìn Vân Dương:
- Xem ra, bọn hắn dự định mài chết ngươi!
Sắc mặt Vân Dương hơi ửng hồng, hởi thở cũng có chút nặng, coi như tu vi hắn có cao đến đâu, lại có Lục Lục gia trì, nhưng liên tục đón đỡ cả một ngày đêm, lại vẫn cảm thấy không đủ lực, ứng phó duy gian.
- Uy danh của Tứ Quý lâu, không chỉ đơn thuần xây dựng trên thực lực cường hoành, chiến lược thủ đoạn của bọn hắn đều rất chuẩn xác, đây vốn là điều có thể đoán được, ta nghĩ… cực hạn của bọn hắn chưa chỉ dừng lại ở chiến pháp này, dù sao chiến thuật này còn cần thời gian quá lâu, ta nghĩ, mục đích căn bản của bọn hắn, chỉ là tận lực tiêu hao Huyền khí nội tình của ta, sau đó nhất định còn phải có thủ đoạn khác.
Vân Dương thở một hơi:
- Cứ vậy tiếp tục triền đấu, đúng là ta sẽ rất mệt mõi, thế nhưng bọn hắn cũng không được thoải mái, thậm chí còn mệt mỏi hơn ta cũng khó nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT