Lấy định lực của Niên tiên sinh, sau khi nói đến đây, cũng không nhịn được mà có chút đau lòng nhức óc.

- Lúc ấy, Hà Hán Thanh cho rằng, người trong Cửu Tôn tất phải là nhân vật vô cùng khiêm tốn, hơn nữa lúc này chỉ còn một người may mắn sống sót, cần báo thù, hiển nhiên sẽ phải càng thêm cẩn thận, tuyệt đối sẽ không tùy tiện xuất đầu lộ diện. Cho nên, những kẻ phô trương ngoài sáng, đều thuộc hàng ngũ loại bỏ, nhất là “Thùng cơm” chứ dnah như Vân đại công tử. Tục ngữ nói, tên một người có thể không đúng, nhưng ngoại hiệu lại nhất định không sai, ngay cả bản tôn, cũng tán đồng cách nói như vậy, đây vốn là nhân chi thường tình, không có gì đáng nghi vấn.

- Nhưng lại tuyệt đối không thể ngờ rằng, chính một tí tẹo sơ sẩy như thế… lại là sai lầm lớn nhất của Tứ Quý lâu!

Niên tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Vân Dương cũng nở nụ cười nhàn nhạt, trong tươi cười, còn có lãnh ý không hiểu.

Kỳ thực, huynh đệ Cửu Tôn khi đó đều lấy khiêm tốn mà sống làm chủ. Duy chỉ có hắn cùng Bát ca là áp dụng phương pháp trái ngược, bắt chước câu nói đại ẩn tại thị, che tai mắt người. Không nghĩ tới, chính điểm này lại cứu hắn một mệnh.

“Thùng cơm”

Cái ngoại hiệu này đã lâu không còn ai nhắc tới, không nghĩ tới, di chứng sau trận chiến này đó, lại biến thành hộ thân phù!

- Thực đúng là trò cười, còn là trò cười trí mạng, từ sai lầm lần đầu, lần thứ hai lần thứ ba loại bỏ, đều đưa ngươi xếp đầu, sau đó bỏ công bỏ sức trên những người còn lại…

Vân Dương thầm không biết nên khóc hay cười, nhưng suy nghĩ cẩn thận, mọi chuyện vốn nên như thế.

Sau lần loại bỏ đầu tiên, ai còn hơi sức đâu mà bỏ tâm bỏ lực lên người đã xác định là không phải? Đây vốn là chuyện mà chẳng ai thừa hơi làm.

Trừ phi sau khi xác định lại phương hướng, mớ có thể quay đầu lần nữa nhìn lại, thế nhưng rõ ràng, Hà Hán Thanh không chờ được đến lúc này.

- Sau đó, lại có người đứng ra nói cần tính toán lại, thậm chí sau khi mấy Tôn giả của chúng ta gặp ngươi, đều cảm nhận được điểm không tầm thường trên người ngươi, ngươi quá sinh động, thực lực lại càng tăng nhanh đến kinh người, chỉ có điều… quan hệ của ngươi với Lăng Tiêu Túy, chân trước chân sau đã nổi lên mặt bàn…

Niên tiên sinh lại cười khổ:

- Đại sát khi Lăng Tiêu Túy xuất hiện, lần nữa trừ khử cơ hội bắt được Vân Tôn ngươi, một mặt là chúng ta sợ ném chuột vỡ bình, không nguyện tùy tiện trêu chọc Lăng Tiêu Túy, dù sao trong lúc sinh tử tồn vong này, trêu chọc cường địch như Lăng Tiêu Túy, tự nhiên không phải lựa chọn sáng suốt.

- Mặt khác, lại quy hết thảy bất thường của ngươi cho công của Lăng Tiêu Túy, dù sao, lấy thực lực của Lăng Tiêu Túy, ngươi lại có kết giao mật thiết với hắn như vậy, muốn để thực lực của ngươi tăng trong thời gian ngắn, cũng không phải là điều kỳ quái.

- Bây giờ nghĩ lại, mặc dù Lăng Tiêu Túy có thực lực cao thâm, nhưng tài nguyên của hắn lại có hạn, muốn bồi dưỡng một thiếu niên cao thủ trong thời gian ngắn, nói nghe thì dễ, đáng tiếc trên dưới Tứ Quý lâu lại có mắt mà như mù, hoàn toàn không nhìn ra điểm sơ hở lớn như vậy, lại còn tìm lý do cho ngươi, sau đó buông tha, thực sự khiến bản tọa bất đắc dĩ tới cực điểm!

- Lại sau đó, tên của ngươi mấy lần lướt qua mắt ta, tứ đại Tôn giả báo tin về, tiểu tử ngươi một mình chạy tới Thiết Cốt quan tiếp viện, chuyện thung lung hôm đó còn hiện mồn một trước mắt, nhưng lại bởi nguyên nhân đó mà tiếp tục bỏ lỡ!

- Nếu thời gian có thể đảo lưu, ta nhất định phải tự tay giết Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh kia một trăm lần!

Niên tiên sinh nở nụ cười nhàn nhạt, trong lời nói, ý vị sâm nhiên hiện rõ ràng, lại ngẩng đầu chú mục nhìn Vân Dương:

- Một quyết định của hắn, chẳng khác nào đưa cả Tứ Quý lâu đến dưới đồ đao của ngươi! Nếu không, hết thảy đã sớm nên kết thúc!

Vân Dương thản nhiên nói:

- Nếu thời gian có thể đảo lưu, ta nhất định phải uống với Hà lão văn tông một chén, đời này của hắn, vì bảo vệ Ngọc Đường mà đã tổn hết tâm lực a.

Niên tiên sinh cười lạnh một tiếng, câu nói này, thực sự khiến hắn nghẹn họng không biết nói gì.

- Đương nhiên, còn có một số điểm khác khiến chúng ta không thể nghi vấn ngươi, chính là ngươi chưa bao giờ biểu hiện ra việc có người nghe lệnh của ngươi. Mọi người đều biết, Cửu Tôn tất sẽ phải điều động tới lực lượng Cửu Thiên lệnh, nhưng mà mối khi lực lượng thần bí kia hành động, Vân Dương ngươi lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả hành động ra ngoài gặp người cũng không có, có thể nói đó là bằng chứng chứng minh ngươi “Vô tội”… bây giờ nghĩ lại, đây chính là một trong những mặt che giấu khác của ngươi đi!

- Chuyện này thực sự là Niên tiên sinh đã đánh giá cao bản tôn rồi. Niên tiên sinh chưa từng được bước vào Cửu Tôn, thực sự là tiếc nuối.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Trong Cửu Tôn phủ, có một cái gọi là Cửu Thiên lệnh lệnh, đây mới là mấu chốt để ta có thể điều động lực lượng Cửu Thiên lệnh mà không cần gặp bất kỳ ai!

Thần sắc Niên tiên sinh trở nên nghiêm túc:

- Ồ?

- Cửu Tôn lệnh, thế nhân đều biết, đây là tên tổ chức dưới trướng Cửu Tôn. Có điều với ta, nó lại là một cái lệnh bài. Thông qua tấm lệnh bài này, dù là cách xa vạn dặm, ta cũng có thể chỉ huy cho Cửu Thiên lệnh làm bất cứ chuyện gì.

Vân Dương ung dung nói:

- Cho nên, các ngươi dùng liên hệ giữa ta và Cửu Thiên lệnh để phán định ta có phải là Vân Tôn hay không, đáp án khẳng định sẽ phải sai lầm, từ mới bắt đầu, đây đã là một cái đề sai, cố gắng giải nó, thực sự đúng là tiếc nuối!

Từ khi bắt đầu nói chuyện tới nay, thần sắc bình sĩnh của Niên tiên sinh rốt cục thay đổi.

- Lại có việc này? Thế gian lại có thứ thần dị như thế?

Vân Dương mỉm cười nói:

- Có thể Niên tiên sinh cũng không tin tưởng, nhưng thực tế… ngay cả người trong Cửu Thiên lệnh, bọn hắn cũng không biết ai là Vân Tôn, thân phận chân thật của Vân Tôn là ai. Từ đầu tới cuối, chỉ có thể xác định một điều, trừ bí pháp độc môn của Cửu Tôn, không có bất luận kẻ nào có thể dùng Cửu Thiên lệnh truyền tin tức, cho nên tin tức mà truyền lại, tất phải là do Cửu Tôn!

Niên tiên sinh sửng sốt hồi lâu, mới cười khổ một tiếng:

- Thì ra là thế… tình báo của Tứ Quý lâu không làm gì được Cửu Thiên lệnh cũng không tính là oan, quả thực cố gắng giải bài, đã là sau lầm to lớn.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến.

Ý của Niên tiên sinh đã quá rõ ràng: Trong cái thời đại muốn truyền tin còn cần khoái mã, chim bay, thế mà lại xuất hiện đồ vật có thể truyền tin ngoài ngàn dặm.

Mà khi ngươi còn đang ngó chừng tin truyền đến, ngươi ta đã làm xong chuyện ngoài ngàn dặm…

Như vậy, không thua mới là chuyện lạ.

- Đây cũng là một trong những cơ mật hạch tâm của Cửu Tôn phủ.

Vân Dương nói:

- Niên tiên sinh còn muốn biết bí mật khác của Cửu Tôn không?

Niên tiên sinh nhẹ nhàng thở dài:

- Nếu Vân Tôn đại nhân chịu nói, niên mỗ tự nhiên muốn rửa tai lắng nghe, tiếp thêm kiến thức.

Nhìn khí độ ung dung của Niên tiên sinh, Vân Dương khe khẽ thở dài:

- Khí độ phong phạm của tiên sinh, quả thực phi thường, khiến Vân mỗ nghĩ đến một câu.

Niên tiên sinh nở nụ cười nhàn nhạt:

- Nàng vốn giai nhân, sao đi làm tặc.

Vân Dương nói:

- Không sai không sai, tiên sinh biết rõ tâm ta!

Niên tiên sinh cười cười:

- Như thế nào là quan? Như thế nào là tặc?

Vân Dương trầm mặc, rốt cục cười cười:

- Đúng vậy, chỉ là lập trường khác biệt, cho nên sinh tử chi giao.

- Không sai, chính là lập trường khác biệt, cho nên sinh tử chi giao.

Niên tiên sinh nhẹ nhàng thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play