Vân Dương cười nhạt một tiếng:

- Cửu Tôn uống Cửu Tôn trà, một lần đã là quá nhiều. Cho nên sự tồn tại của nông dân trồng trà cũng không cần thiết nữa. Nếu như nông dân trồng trà không còn, vậy cũng không còn ai có thể chế tác Cửu Tôn trà này nữa. Ý tiên sinh là vậy sao?

Hắn bực mình thở dài một hơi:

- Nói ra, người trồng trà này cũng thực phí khổ tâm. Bao năm vất vả, sau khi chủ nhân uống một hợp trà này, đã không còn tác dụng… thực sự bi ai. Tình huống này không khỏi khiến ta nhớ tới người hầu trong các đại hộ… phí sức trâu ngựa đi nịnh nọt, lại không làm chủ nhân vui được. Nhân sinh như vậy, không thể không nói là một loại bi ai.

Niên tiên sinh nhàn nhạt lắc đầu cười một tiếng:

- Giai đoạn thăm dò đã quan, ta không cách nào chọc giận được ngươi.

Vân Dương nói:

- Cũng thế cũng thế, định lực của Niên tiên sinh đủ cao cường, Vân mỗ cũng tận tâm bội phục.

Niên tiên sinh nói:

- Đã như vậy, chúng ta liền đi thẳng vào chính đề đi. Đời này ta đã đi vòng vèo quá nhiều, nhưng thực tâm ta lại thích đi thẳng.

Vân Dương nói:

- Xưa nay ta không thích vòng vèo.

Kế Linh Tê ở bên nghe được mà nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai người các ngươi vòng vèo mắng người ta đến khô cả cổ, khiến ta nghe được mà như lọt sương mù, hiện lại trăm miệng một lời nói bản thân không thích vòng vèo…

Độ dày da mặt của các ngươi, thực sự khiến ta bội phục.

Da mặt các ngươi dày đến vậy, trực tiếp lộ ra vá trời cũng được rồi!

Hương trà lượn lờ, hai người đối diện từ xa, trên mặt nở nụ cười, thần thái thanh thản, phong độ nghiễm nhiên.

Nếu không phải Kế Linh Tê biết rõ giữa hai người này có huyền cừu khó mà cứu vãn, cơ hồ đã coi đây là đôi tri kỷ bằng hữu, đang nhàn nhã pha trà tâm sự, nói chuyện trời đất.

- Tứ Quý lâu bàng quan nhìn thế sự, mấy ngàn năm nay đều vậy, tất cả đều chiếm danh xưng thiên hạ đệ nhất, cử thế vô song.

Vân Dương nói:

- Trên thực tế, trước chuyện Thiên Huyền nhai lần trước, huynh đệ chúng ta đều đã từng nghe qua danh tiếng Tứ Quý lâu, thậm chí còn rất tôn kính, rất kính trọng, chí ít cái gọi là Thiên Đạo Xã Tắc môn kia, xa xa không sánh nổi.

- Đối với chúng ta lúc đó, Tứ Quý lâu danh chấn thiên hạ, võ lực uy lăng Thiên Huyền, càng là dã vọng mà chúng ta mơ ước.

Vân Dương nhẹ nhàng thở dài:

- Nhưng, vô luận thế nào… chúng ta cũng không thể nghĩ đến. Tứ Quý lâu lại bố trí sát cục với chúng ta, cho dù tới bây giờ, trên dưới Tứ Quý lâu đã bị ta đào không sai biệt lắm, ta vẫn không thể hiểu, là nguyên nhân gì khiến chúng ta phải quyết tuyệt đến vậy!

Hắn ngẩng đầu, nhìn Niên tiên sinh, mỉm cười nói:

- Không biết Niên tiên sinh có thể giải hoặc cho ta?

Niên tiên sinh bất động, nhẹ nhàng thổi mạt trà, nói:

- Phải chăng Vân Tôn đại nhân còn có vấn đề nào khác không, không ngại cứ nói, bản tọa sẽ tận sức giải đáp.

- Tự nhiên là còn có, ngày đó ta đại nạn không chết, tích cực triển khai trả thù. Nhưng từ khi ta báo thù đến nay, tự thấy đã thận trọng tường bước, mỗi hành động đều có suy tính sâu xa, thăm dò cẩn thận, cuối cùng tìm được người Tứ Quý lâu từ trong biển người, những lần đó, ta đều rất cao hứng, thế nhưng cũng đồng thời lo lắng Tứ Quý lâu sẽ tùy thời có thể phản phệ trả thù.

- Nhưng mãi cho đến khi ta diệt trừ Xuân Hàn Tôn Chủ, lại không hề nhìn thấy Tứ Quý lâu trả thù đúng nghĩa.

- Mặc dù trong quá trình ta nhằm vào Tứ Quý lâu, nhân thủ Tứ Quý lâu xuất động từ cao đến thấp không thể nói là không nhiều. Nhưng có thể cấu thành uy hiếp với ta, lại hoàn toàn không có mấy, cũng chính vì vậy, khiến nghi hoặc trong lòng ta càng lúc càng lớn.

Vân Dương nói:

- Cho đến về sau, khiến ta sinh ra một cảm giác, từ những người mà ta tự bắt ra ngoài… đến ngũ đại Tôn giả… kỳ thực là cao tầng Tứ Quý lâu phóng ra cho ta giết.

- Mà cảm giác này, đến khi gặp văn thừa võ tướng, càng thêm rõ ràng. Mà về phía Hạ Thu Đông… đơn giản có thể nói là các ngươi trực tiếp đem danh sách cho ta, mặc dù là mượn tay Ngô Ảnh, nhưng vẫn không đủ logic, Tứ Quý lâu hưởng dự vĩnh hằng tuế nguyệt trên Thiên Huyền này, há có thể sơ hở đến vậy.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Xin hỏi như vậy là vì sao?

Niên tiên sinh tiếp tục châm trà, cười nhàn nhạt, không nói một từ.

- Đầu tiên, các ngươi kết thù với Cửu Tôn chúng ta, nhưng sau đó lại đem nhân thủ Tứ Quý lâu, từ thấp tới cao, từng người từng người đưa tới dưới đao của ta, để ta dần dần gạt bỏ, chuyện tự bẻ cách chim như vậy, thực sự khiến người khó hiểu.

Vân Dương nói:

- Ta tin các ngươi không ai bị điên, vậy nhất định phải có mục đích trọng đại khác! Nhưng, dù ta biết các ngươi có mục đích khác, nhưng lại không thể không giết những kẻ mà các ngươi đẩy qua, chỉ có thể chém giết từng tên một! Nhưng, mỗi khi ta giết một người, ta đều cảm thấy, dường như mục tiêu cuối cùng của các ngươi đang dần tiến thêm một bước, thủ đoạn mượn đao giết người này, quả thực khiến ta nhìn mà than thở, nhưng cũng khiến ta giận sôi!

- Cho đến hôm nay, chúng ta quyết định ước chiến, nếu quyết chiến sắp đến, như vậy những bí ẩn trong này, cũng đã đến lúc nên để lộ.

Vân Dương nói:

- Rất hổ thẹn, xưa nay ta tự phụ trí kế vô song, nhưng vẫn không thể nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó. Mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo.

Niên tiên sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười nói:

- Không tệ không tệ, những chuyện này thực sự là có duyên cớ khác. Thực sự mà nói, nhưng phán đoán, nhận định, thăm dò của Vân Tôn với bổn lâu đều cực kỳ chuẩn xác, danh tiếng Trí Tôn thực sự danh bất hư truyền, có điều chuyện này đã sớm vượt phạm trù nhận biết, Vân Tôn không nghĩ ra, cũng là chuyện hợp tình hợp lý!

Hắn mỉm cười nhìn Vân Dương:

- Còn nữa không? Ngoài hai điều trên, ngươi còn gì muốn hỏi không?

Vân Dương cười cười:

- Hai vấn đề này đủ rồi. Tiếp đó, hẳn ngươi cũng có mấy chuyện muốn hỏi đi.

Niên tiên sinh nói:

- Không sai, ta cũng có mấy vấn đề muốn hỏi Vân Tôn. Mà điều ta tò mò nhất, chính là bí mật trong Cửu Tôn phủ. Còn vấn đề thứ hai, chính là sao ngươi có thể giữ bí mật thân phận đến ngày hôm nay, nếu không phải có Thiên Đạo Xã Tắc môn xuất hiện phá cục, chỉ sợ bổn tọa còn hồn nhiên không biết, chân thân của Vân Tôn đại nhân lại đã sớm hiện, thậm chí còn có không ít quan hệ với người trong bổn lâu.

Hắn nhẹ nhàng cười nói:

- Chính như Vân Tôn đại nhân nói, sau trận chiến hôm nay, hoặc là Tứ Quý lâu diệt, hoặc là Vân Tôn đại nhân an nghỉ. Đến tình trạng này, thực sự không có bí mật gì mà không thể cùng hưởng.

Vân Dương nói:

- Xin lắng tai nghe.

Niên tiên sinh cười lên:

- Xem là Vân Tôn đại nhân muốn nghe ta nói trước.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Vì ta hỏi trước, đương nhiên phải đạt được đáp án trước, đó là chuyện nên có a!

Niên tiên sinh cười ha ha, mảy may không cho đó là ngang ngược.

Hắn trầm mặc một chút, tựa như đang cẩn thận sắp xếp mạch suy nghĩ, thật lâu mới nhìn hương trà lượn lờ, chậm rãi mở miệng nói:

- Tứ Quý lâu truyền thừa bao năm tới nay, đây là lần đầu tiên bị người bức tới tình cảnh không phải ngươi chết thì là ta vong như vậy. Tuy nói hết thảy đều là do ta cố ý sắp xếp, nhưng cũng có thể xem như là ý trời đã định, lại hoặc có thể nói, thiên ý, nhân ý sớm đã bắt tay hợp tác.

- Căn nguyên chuyện này, hẳn phải nói từ khởi nguyên truyền thừa của Tứ Quý lâu.

- Trời có Âm Dương, năm có Bốn mùa.

Niên tiên sinh nói:

- Năm ta mười tám tuổi. Chính là một trong ngũ đại đệ tử của chưởng môn Tứ Quý lâu.

Vân Dương thầm nghĩ: Tứ Quý lâu này thực đúng là đặc biệt… đệ tử của chưởng môn, lại có tới năm người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play