Vân Tiêu Dao đành phải mở rộng đại môn, thu dọn tiểu viện mà Vân Dương ở lại một chút, cho người ta đến tham quan.

Hành động như vậy, vừa làm lập tức nhanh chóng truyền bá ra, oanh động cả nước!

Số người hàng ngày tham quan Vân phủ, trực tiếp vượt con số ba mươi vạn người! Mà số người vẫn đang không ngừng tăng lên!

Tình huống này, thực sự là đáng sợ!

Chăn đệm trong phòng ngủ của Vân Dương, chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi liền biến thành một màu đen nhánh… mỗi người đều muốn chạm vào chăn đêm mà Vân Tôn đại nhân từng dùng…

Mặc dù sớm có người đốc quản nghiêm khắc cấm chỉ, những vẫn có người lớn gan, hoặc cũng có thể nói là liều mạng muốn đạt thành tâm nguyện…

Đối mặt với tình huống này, đám người cũng chỉ thúc thủ vô sách, dù sao cũng chỉ có thể dùng miệng mà ngăn, võ lực không thể làm gì.

Đối với hiện trạng này, Hoàng đế Bệ hạ cũng nổi trận lôi đình, thế nhưng cũng không thể làm gì.

Người sáng suốt liền có thể nhìn ra được, tình huống này là do có người muốn lợi dụng uy vọng của Vân Tôn, lợi dụng sự sùng kính của cả nước với Vân Tôn mà chế tạo hỗn loạn.

Trong đó, tất có ẩn mục đích sâu xa!

Thế nhưng, đối mặt với tình thế dân tâm sở hướng này, thực sự đúng là vô kế khả thi, không thể làm gì.

Hoàng đế, Vân Tiêu Dao, Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên… cao tầng đế quốc, ai ai cũng lộ vẻ như sứt đầu mẻ trán, đứng ngồi không yêu, vô kế khả thi, sốt ruột muốn chết.

Biết rõ địch nhân trong tối có ý đồ khó dò, âm mưu đang dần khai hỏa, nhưng lại không thể can thiệp, chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc, biết rõ tiếp tục thì hậu quả khó lường, lại không thể ngăn cản!

Tâm tình này, sao mà phiền muộn?!

Tuy nhiên, có hai người lại cảm thấy chuyện này thực khiến người hưng phấn, thậm chí là vinh yên, đương nhiên chính là Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú!

Lấy trí tuệ của hai người, đương nhiên có thể nhìn ra chuyện này có người đứng sau thôi động. Thế nhưng uy vọng của người trong lòng đối với con dân Ngọc Đường đế quốc lại không chút hư giả!

Hai người há có thể không kích động tâm tình?

Nhất là Kế Linh Tê, bản thân nàng còn là muội muội của Phong Tôn, nhìn thấy uy vọng của Cửu Tôn tại Ngọc Đường như vậy, nhìn thấy từng cái bách tính lệ nóng doanh tròng chạy đến, đầu rạp xuống đất triều bái. Sự kích động đó, khiến trái tim nàng như muốn nổ tung.

Đây là thành quả của ca ca ta!

Đây là thành quả của Vân Dương!

Bọn hắn chính là những người vĩ đại như vậy!!

Đáng để tất cả mọi người cùng sùng kính, sùng bái, quỳ lạy! Cũng đáng để bất luận một cô gái nào cảm mến, xứng đáng với bất kỳ điều quý giá nào trên đời!

Đây chính là người trong lòng của ta!



- Hiện tại ta phải biết Vân Tôn đang ở đâu? Lập tức! Lập tức!

Trong hoàng cung, Hoàng đế Bệ hạ tức đến sạm mặt lại.

Đối diện hắn, chính là Vân Tiêu Dao với vẻ mặt mơ màng.

Hoàng đế Bệ hạ dùng ánh mắt như muốn giết người để nhìn tên đệ đệ cùng cha khác mẹ này, xương ngón tay ken két vang lên, một xúc động phi thường muốn đánh người!

Nhớ tới lần trước thảo luận chuyện Vân Tôn, thảo luận chuyện Vân Dương, thảo luận… tất cả buổi thảo luận có liên quan, Vân Tiêu Dao đều cam đoan, lời thề son sắt còn vang bên tai.

Hắn không phải là Vân Tôn!

Thần đệ có thể cam đoan!

Thần đệ lấy chỗ nào đó… cam đoan…

Nhưng hiện tại…

Hoàng đế Bệ hạ nghiến răng ken két.

Chỉ nhìn tư thái này, nếu còn không phải chuyện chưa xong, Hoàng đế Bệ hạ đã lao tới xé Vân Tiêu Dao ra mà nhắm rượu được rồi!



Vân Tôn đi đâu?

Đây chính là nghi vấn của Hoàng đế Bệ hạ.

Mặc dù tức giận, dù đang trong một nơi tư mật như Ngự Thư phòng, nhưng Hoàng đế Bệ hạ nhắc đến Vân Dương cũng không dám tùy tiện loạn dùng: Tiểu tử này, tiểu tử kia, tên tiểu hỗn đản này, tiểu vương bát đảnh kia, ranh cong…

Nhất định phải tôn xưng một tiếng Vân Tôn!

Đây chính là sự sùng kính đổi bằng vô số công tích!

Ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng không ngoại lệ!

Ngọc Đường Hoàng chính là Ngọc Đường đệ nhất nhân, nhưng Vân Tôn lại chính là thần thoại, người cùng thần, có khác biệt1

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ nhìn Vân Tiêu Dao lại càng thêm hung tợn, tựa như nhìn thấy cừu nhân giết cha giết mẹ.

- Hiện tại đế quốc đang trong thời kỳ quan trọng, hắn sao có thể ở trong nhà… hai ngày trước nói với ta một tiếng, sau đó đã liền đi Tây tuyến…

Vân Tiêu Dao rụt cổ một cái, thành thành thật thật thu thân thể lại trong ghế, cố gắng co lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân trong mắt hoàng huynh. Cho dù tu vi Ngọc Đường Hoàng nông cạn, chưa hẳn có thể chịu nổi một hơi thở của Vân Tiêu Dao, nhưng uy áp của thượng vị giả, cùng với uy nghiêm của huynh trưởn, lại khiến Vân Tiêu Dao chít chít như Hàn Thiền.

- A, đi tiền tuyến… ai, Vân Tôn đại nhân quả là người vì nước vì dân, không quản ngại vất vả gian nan, lúc nào cũng đều xông lên đầu tuyến a…

Thu Kiếm Hàn ở bên ho khan, cố gắng mở miệng hòa hoãn không khí sơ cứng trước mắt.

- Đúng vậy đúng vậy.

Lãnh Đao Ngâm cùng Phương Kình Thiên đều mở miệng phụ họa.

Ngày thường tam đại lưu manh đã sớm ba phải, mà chuyện liên quan tới đệ đệ bảo bối của Ngọc Đường Hoàng, đương nhiên càng phải phối hợp biến chuyện lớn thành nhỏ, biến chuyện nhỏ thành không, quá trình giơ ca đánh khẽ gì gì đó trực tiếp tỉnh lược!

Thế nhưng lần này, hiển nhiên khác với tình huống bình thường!

Hoàng đế Bệ hạ không nói không động, tư thái động tác không chút thay đổi, từ đầu đến giờ vẫn giữ cái bộ hùng sư nổi bão, chiễm trệ trên long ỷ, ánh mắt như có thâm cừu đại hận nhìn Vân Tiêu Dao, không hề chớp mắt.

Lúc này, Vân Tiêu Dao đương nhiên cũng không thể thoải mái, cũng không phải là không thể trực tiếp đối mặt, thế nhưng đối diện với ánh mắt sắc như chim ưng của Hoàng đế Bệ hạ, còn chưa kịp mở miệng phân trần, đáy lòng đã phát lạnh, cưỡng ép trấn định lại:

- Ngươi… sao ngươi nhìn ta như vậy?

- Vì sao nhìn ngươi như vậy? Ngươi còn hỏi? Ngươi còn mặt mũi để hỏi?

Hoàng đế Bệ hạ nghiến răng, thanh âm rít ra từ từng kẽ, lạnh cả sống lưng:

- Lý do rất đơn giản a, bởi vì ngươi anh tuấn, Trẫm nhìn thấy thuận mắt được không?!

Câu từ vốn mang ý trêu chọc, nhưng dưới ngữ cảnh không khí này, lại khiến người không rét mà rung.

Vân Tiêu Dao cười khan một tiếng:

- Hoàng huynh nâng đỡ, thần đệ cũng thấy hổ thẹn, gương mặt này chính là điểm đáng kiêu ngạo nhất của thần đệ…

Hoàng đế cắn răng, khuôn mặt vặn vẹo nói:

- Đâu có đâu có, ngoại trừ gương mặt anh tuấn này, ngài có có một điểm kiêu ngạo nhất, chính là nuôi được một đứa con tốt, cứu vớt toàn bộ Ngọc Đường đế quốc này a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play