Ban đêm.

Vân Dương nằm trong phòng của mình, nhìn màn đêm đen kịp qua cửa sổ, ánh mắt chớp động, tinh thần không mình/

Một hồi lâu sau, lẩm bẩm nói:

- Bảo Nhi… hiện tại, đã có thể đảm nhiệm vị trí Thái tử!

Suy nghĩ như vậy, không chỉ có mình Vân Dương nghĩ đến.

Ngày thứ hai tảo triều.

Hoàng đế Bệ hạ không nói hai lời, lập tức hạ chiếu:

- Dung Vương không được ở lại kinh thành, lập tức tiến về đất phong!

Dung Vương này, chính là Thái tử điện hạ khi trước, hiện tại đã là Nhị hoàng tử được phong Vương phong Tước!

So với Bảo Nhi thiếu niên đa trí, Thái tử trước nay được phong hào Dung Vương, thực sự đúng là quá hợp.

Thánh chỉ kế tiếp, chính là “Sắc phong đại hoàng tôn ngọc càn khôn làm hoàng thái tôn. Khắp chốn vui mừng, đại xá thiên hạ!”

Văn võ bá quan cùng hô to lĩnh chỉ.

Hiện tại bá nghiệp Ngọc Đường đang mở, mắt thấy đã thành thế bình thôn thiên hạ, ở thời điêm này sắc lập quốc trữ, chính là miễn trừ nỗi lo về sau.

Phong cách lôi lệ phong hành của Hoàng đế Bệ hạ, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ.

Xế chiều hôm đó.

Dung Vương lên đường, người đi theo, chỉ có 808 người, cùng rời quốc đô Thiên Đường thành.

Ngô Ảnh ở Quân bộ cố ý yêu cầu, nghi trượng cho Dung Vương rời thành, sau khi được Lễ bộ sách định, Quân bộ cần phải xem qua một lần, tránh để cho có người cố ý gâyối lẫn vào trong đó.

Lễ bộ tự nhiên không dám thất lễ, sau khi hạch định, lập tức truyền lại cho Quân bộ.

Ngô Ảnh tự mình bàn việc này, không chút lãnh đạm, khống chế nghiêm ngặt toàn bộ hành trình, loại bỏ tất cả nhân viên không quan hệ, ngay cả Lương Đễ cung nữ, Dung Vương trắc phi, thái giám tùy thành, hộ vệ… tất cả chỉ còn mấy người như thế.

Cộng thêm cả Dung Vương, tổng có 809 người cả thảy.

Thế là, lập tức giao trách nhiệm lên đường.

809 người!

Ngay khi Dung Vương biết được tin này, laiaj tức ngạc nhiên nửa ngày, thoáng như minh ngộ, cười thảm một tiếng rồi hộc máu tươi.

- Ha ha ha… tám trăm linh chín, tám trăm linh chín! Đây là báo ứng a? Ha ha ha…

Trước cửa thành.

Quan viễn tham gia đưa tiễn không có mấy, ngược lại Hình bộ thượng thư Ngô Liệt ngày thường không hợp lại đến đưa tiễn.

Dung Vương mặc áo xanh, nhìn lại cửa thành, gương mặt tuấn tú đầy cô đơn tuyệt vọng, chán nản quỳ rạp xuống đất, dập đầu chín cái với cửa thành.

- Phụ hoàng, từ nay về sau, nhi thần không thể nhìn thấy ngài.

Dung Vương lệ rơi đầy mặt:

- Mong ngài bảo trọng thân thể, thọ nguyên kéo dài.

Dung Vương phi ôn nhu an ủi:

- Điện hạ, mặc dù chuyến này đường xá xa xôi, nhưng sau này chưa hẳn đã không có cơ hội trở lại kinh thành, ngài chớ có chán nản thất vọng.

Dung Vương đau thương lắc đầu, một câu cũng không nói, trực tiếp lên xe ngựa, một đường đi về hướng nam.

Không ai hiểu hơn hắn, tại sao số nhân viên tùy hành lại ít như vậy!

Hơn nữa, vì sao lại là 809 người!

Cho dù hắn có vị giáng chức, cho dù người dưới đã sớm tan đàn xẻ nghé, mặc dù có bỏ đá xuống giếng, thì cũng không thể chỉ có tám trăm người tham gia nghi trượng? Quan binh hộ tống ở đâu? Cho dù chỉ để người trong phủ Thái tử đi theo, cũng tuyệt không chỉ có tám trăm người.

Nhưng 808 người tùy hành này, lại khiến nguyên Thái tử điện hạ nhớ lại một chuyện đã lâu.

Năm đó ở Thiên Huyền nhai, Cửu Tôn chi biến xảy ra, cũng chỉ có 809 người!

Là Cửu Tôn cùng 800 Thiết vệ!

Sau trận đó, chết 808 người, cơ hồ chính là toàn quân bị diệt, chỉ còn lại duy nhất Vân Tôn may mắn sống sót. Cho dù sau khi trở về quấy đảo phong vân, nhưng từ đó, Cửu Tôn cũng chỉ có thể vĩnh viễn ẩn thân sau màn!

Vô luận là đã hy sinh, hay là người may mắn sống sót!

Bây giờ, hắn bị biếm trích, nhân viên tùy hành đi theo cộng với chính hắn, may mắn thế nào cũng chính là con số 809 này!

Điều này đại biểu điều gì?

Lại có ý nghĩa thế nào?

Dung Vương hiểu hơn ai hết!

Đoàn người đi theo hắn chết chắc, sẽ không có bất luận may mắn, tuyệt không có người may mắn được như Vân Tôn!

Bởi vậy, có thể thấy bên kia an bài như vậy, chắc chắn đã xác định, trong biến cố Thiên Huyền nhai, có tác động của hắn bên trong.

Còn có ý nghĩa hơn một tầng, chính là số người đi theo hắn, là do Quân bộ hạch định!

Há không phải nói rõ nhiều điều?

Tuyệt không phải là trùng hợp, mà là tử cục, định sẵn minh đồ… không đường trở về!

Tám trăm người này, đều là tâm phúc của hắn, đều là người hắn tin tưởng. Cho nên tám trăm người này, chính là vật bồi táng cùng hắn!

Không một người sống sót!

Đây là kết cục đã định!

Bay ngày sau.

Đoàn người của Dung Vương theo đường tắt đi vào Thương Long lĩnh, ban đêm dừng lại cắm trại nghỉ ngơi, đến nửa đêm, đột nhiên cuồng phong gào thét, sấm chớp mưa rơi, to như trút nước.

Sớm ngày thứ hai.

Doanh địa không một ai đi ra, an tĩnh dị thường.

Quan phủ xung quanh nhận tin tức, lập tức chạy qua xem xét, lại nhìn thấy trong doanh địa, tám trăm linh chín bộ thi thể, không ngoại lệ, chỉnh tề nằm trên đất, sắp xết rất quy tắc, liếc qua là thấy ngay.

Người đi đầu, chính là bản thân Dung Vương.

809 ngươi như đang ngủ thiếp.

Trong lều vải, còn có bốn chữ Dung Vương tự tay viết: “Trừng phạt đúng tội!”

Bên cạnh có khối đá lớn, có người dùng máu tươi viết mấy chữ.

“Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Nợ máu trả máu, nợ răng trả răng. Ân đền oán trả.”

Lúc này, tại một tử điểm nhỏ cách Thương Long lĩnh ba trăm dặm.

Một thanh niên gầy gõ gọi vài hũ rượu, chút thức ăn, yên lặng ăn uống tại một góc.

Một hồi lâu sau, lẩm bẩm nói:

- Phong tôn đại ca, Thủy Vô Âm ta nói là làm, hôm nay ta báo thù cho ngài đây.

Hắn lẳng lặng cúi thấp đầu, nhìn rượu trong chén, cười khổ một tiếng:

- Ý Vân Tôn đại nhân là chỉ giết Dung Vương, không liên quan tới người vô tội. Nhưng ta không nhịn được, ta không muốn chỉ giết một người, ta muốn giết 809 người.

Hắn cười lớn một tiếng:

- Thống khoái!

Bỗng nhiên đứng dậy, tiện tay ném ra hai ngàn lượng bạc, mua toàn bộ rượu trong quán nhỏ, sau đổ đổ lên đất, cười ha ha.

Quỳ xuống đất, dập đầu mấy cái, áo xanh bồng bềnh, nghênh ngang rời đi.



Quân bộ.

Quỷ viện.

- Ngô Ảnh đại nhân, ti chức làm việc bất lợi, tới để lĩnh tội.

- Ồ?

- Khi ti chức chạy đến, 809 chín người tính cả Dung Vương điện hạ đều đã chết oan chế uổng, không ai may mắn sống sót.

- Ừm?

- Bện cạnh có một táng đá viết 20 chữ máu “Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Nợ máu trả máu, nợ răng trả răng. Ân đền oán trả”.

- Ừm.

- Đại nhân, chúng ta phải làm gì?

- Phong!

- Thuộc hạ hiueer.

- Đi đi.

- Thuộc hạ cáo lui.

Người áo đen lui ra ngoài.

Ngô Ảnh từ từ dạo bước, đi tới trước cửa sổ, nhìn lên ánh trăng trên trời, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:

- Chết rồi.

Một đám mây lướt qua, che khuất ánh trăng.

Trên bầu trời, đã hoàn toàn trở nên mông lung.

- Ta cố ý hạ lệnh muộn một canh giờ, quả nhiên là có người sớm ra tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play