Lúc này, hai tấm bảo đồ đã rơi vào tay Quỷ Kiếm khách Mục Thế Hùng.

Mục Thế Hùng, kiếm khách thành danh ẩn thế từ lâu, người này từng dùng một cây Quỷ Kiếm, quét ngang thiên hạ, quỷ thần khó lường, chưa bao giờ có bất cứ ai biết kiếm của hắn ở đâu, càng không người nào biết kiếm hắn xuất lúc nào, chỉ có thể biết, chỉ cần Quỷ Kiếm vừa ra, tất phải có người biến thành quỷ, chưa từng ngoại lệ, cũng bởi vậy mà được xưng là Quỷ Kiếm khách, uy chấn thiên hạ, có một không hai.

Mãi cho đến khi đệ nhất kiếm khác Quân Mạc Ngôn tìm tới cửa, sau một phen quyết chiến, đánh mấy trăm chiêu mới phân thắng bại, Quỷ kiếm khách thân chịu trọng thương, từ đây rời khỏi giang hồ, nhưng hắn cũng là một trong hai người có thể sống dưới tay Quân Mạc Ngôn.

Một người khác, đương nhiên là Bạch Y Tuyết may mắn đến nhà bà cố ngoại!

Nhưng bây giờ, Quỷ Kiếm khách tái hiện cõi trần, vừa ra tay đã đoạt bảo đồ.

Quỷ Kiếm chi uy không kém hơn năm xưa, không phụ thanh danh trước đó, đám người giang hồ đối mặt với người này, cơ hồ đã tuyệt vọng, không thể làm gì.

Mắt thấy Quỷ Kiếm khách khống chế toàn cục, tùy thời có thể phi thân rời đi, trở thành người thắng cuối cùng…

Trên thực tế, Quỷ Kiếm khách đã làm như thế, chỉ thấy thân pháp như quỷ mị, trong chốt lát đã phiêu đãng ra ngoài trăm dặm, quỷ dị ẩn vào trong một cái sơn cốc, thân hình di động liên tục biến ảo, tuần tự thay đổi mười bảy mười tám hướng, lúc này mới chui vào một mảnh sâm lâm.

Thẳng tới đây, Quỷ Kiếm khách mới thở nhẹ một hơi, tự cảm thấy an toàn đã không còn trở ngại, cúi đầu nhìn bảo đồ, không khỏi cười đắc ý.

Có thứ này, chỉ cần hắn tìm được truyền thừa, lại dốc lòng tu luyện mấy năm, cho dù có lại đối đầu với Quân Mạc Ngôn thì thế nào? Thù này tất báo, lúc đó, thiên hạ đệ nhất kiếm khách, thậm chí là thiên hạ đệ nhất cao thủ, đều là hắn, đều là của Quỷ Kiếm khách Mục Thế Hùng hắn!

Hôm nay dù bỏ cái giá trọng thương, nhưng hết thảy, đều đáng giá!

Đúng lúc này.

Thiên địa dị tượng đột nhiên xuất hiện, nhan sắc vạn vật xung quanh đều phát sinh biến hóa quỷ dị.

Thậm chí bầu trời tử sắc thuần nhiên kia, cũng thay đổi sắc điệu, không còn vẻ sáng sủa như trước.

Hình ảnh quỷ dị như vậy đột nhiên hiện ra trước mắt Quỷ Kiếm khách!

Mục Thế Hùng thấy thế cũng giật mình không nhỏ, nhanh chóng đảo mắt bốn phía, đã thấy minh vụ bay lên, che kín bầu trời, che luôn cả thương khung tử sắc, người kinh lịch giang hồ bao năm như hắn, nào có thể không nhận ra là ai đang đến, kinh ngạc cất tiếng hỏi:

- Sâm La…

Lời còn chưa dứt, một thanh kiếm đã hoành không đâm tới, một thanh âm lạnh nhạt tới cực điểm:

- Để ta tới lĩnh giáo cao chiêu của Quỷ Kiếm khách!

Một kiếm xuất, thiên địa hàn!

Một bộ bạch bào, phiêu diêu bay múa giữa không trung, kiếm quang như phích lịch, là Bạch Y Tuyết ngự kiếm đánh tới.

Mục Thế Hùng hừ lạnh:

- Bạch Y Tuyết, là ngươi… ngươi há lại là đối thủ của ta, thực sự cho rằng cùng có thể sống dưới kiếm của Quân Mạc Ngôn, liền có thể sáng vai với ta rồi?!

Chỉ thấy kiếm quang quỷ dị lóe lên, ngang nhiên bổ một kiếm lên thân kiếm của Bạch Y Tuyết. Bạch Y Tuyết thét dài một tiếng, thân thể bay ngược, xoay vòng giữa không trung, nhưng lại lần nữa lăng không hạ xuỗng, cho thấy, mặc dùi hắn bị Mục Thế Hùng đánh lui, nhưng cũng không thụ thương nghiêm trọng, vẫn có thể chiến tiếp một trận.

Lúc này, một thanh âm nặng nề lạnh nhạt vang lên:

- Hắn không phải đối thủ của ngươi? Vậy ta thì sao?

Trong thanh âm ẩn chứa hương vị cô đơn liêu tịch.

Một vòng kiếm quang, theo tiếng mà hiện, vừa mới xuất hiện, đã tiếp xúc cổ họng Mục Thế Hùng!

Mục Thế Hùng giật mình:

- Kiếm thật nhanh!

Mắt thấy sát chiêu chém tới, Quỷ Kiếm khách tự nhiên không dám thất lễ, nhanh chóng bay ngược lạ, Bạch Y Tuyết đã từ trên không bay xuống, lần nữa xuất kích.

Đối mặt với hai người liên thủ đánh lén, Mục Thế Hùng vẫn không chút bối rối, kiếm trong tay nhanh chóng chém ra, kiếm quang chia hai đạo, phản công lại Bạch Y Tuyết cùng người thần bí:

- Ngươi là ai?

Người kia cùng kiếm quang hóa thành một đạo thanh ảnh, phiêu đãng trái phải, kiếm quang như vũ bão ập tới, nhàn nhạt đáp lại:

- Người giết ngươi!

Đồng thời đối mặt với hai người giáp công, Mục Thế Hùng tuy là đỉnh cấp kiếm giải, chung quy cũng đã là sư tử thụ thương, cuối cùng cũng không khỏi dần xuống hạ phong, vẻ đuối sức khó mà che giấu.

Đúng lúc này, một thanh âm thâm trầm truyền đến:

- Quỷ, Môn, đã, mở, quỷ, kiếm, khách, nhanh, nhanh, quy, vị…

Thanh âm tựa như vạn quỷ cùng rên rỉ, quỷ âm liên tục, vô số bóng người phiêu phiểu cùng ứng thanh mà hiện.

Quỷ Kiếm khách giật nảy mình, phẫn nộ quát:

- Quả nhiên là các ngươi…

Đối mặt với hai đại cao thủ cùng vây công, dù Quỷ Kiếm khách đã rơi vào hạ phong, nhưng vẫn còn chưa triệt để tuyệt vọng, cho dù người thần bí đằng sau, cũng là đỉnh cấp kiếm khách không kém gì hắn, nhưng Quỷ Kiếm khách vẫn có nắm chắc bảo mệnh chạy trốn.

Nhưng theo Sâm La Thập Vương hiện, tình thế lập tức biến đổi, bại cục của hắn đã định, muốn xoay chuyển đã là chuyện không có khả năng.

Quỷ Kiếm khác phẫn nộ gầm thét:

- Chậm đã!

Đối với Mục Thế Hùng mà nói, tình thế trước mắt đã không còn là nguy hiểm, mà đã là tử cục hiện rõ, sinh lộ duy nhất của hắn chính là hy vọng Bạch Y Tuyết cùng Sâm La đình không phải một phe, lúc đó hắn mới có mấy phần cơ hội né tránh.

Nhưng đám người vốn là người một nhà, còn có thể nghe hắn mà chậm lại sao? Tận lực tăng tốc còn không kịp, nào dám nửa phần chậm chễ.

Phốc phốc hai tiếng, Quỷ Kiếm khách liên tục trúng kiếm, hai vệt huyết quang tiêu xạ bắn ra, Mục Thế Hùng lập tức hiểu rõ, nếu hắn còn không giao bảo đồ, như vậy chắc chắc phải chết!

Nghĩ tới đây, không khỏi bi phẫn quát:

- Ta giao bảo đồ cho các ngươi, dừng ta a!

Thế nhưng mười mấy người không hề có ý dừng, động thủ càng thêm quyết liệt.

Mục Thế Hùng nhanh chóng đổi niệm, quyết định thật nhanh, run tay ném bảo đồ ra ngoài, một người nhanh chóng bay ra, tiếp lấy bảo đồ, hỏa diễm lập tức thoáng hiện, thiêu đối không được, đao quang lập tức chớp động, cũng không thể phá hư, xác nhận là bảo đồ da rồng không thể nghi ngờ.

Sau khi xác nhận không sai, lập tức phát một tiếng gầm, đám người hơi giảm thế công lại.

Quỷ Kiếm khách Mục Thế Hùng thở hào hển từng ngụm, hung hăng nói:

- Bảo đồ đã tới tay các ngươi, còn muốn đuổi tận giết tuyệt?

Mười hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cười ha ha một tiếng:

- Như ngươi mong muốn, vậy liền đuổi tận giết tuyệt đi!

Lời còn chưa dứt, mười hai người lần nữa xông lên, thế công lần này, còn kịch liệt hơn trước chục lần!

- Vô sỉ… vô sỉ… a…

Đối mặt thế công như thế, Quỷ Kiếm khách đã sớm không thể chịu nổi, kêu thảm một tiếng, một viên đầu lâu bay lên trời, cứ vậy mà hồn đi cửu tuyền.

- Chúng ta đi.

Tần Quảng Vương nói.

Những người khác cũng nhao nhao bức ra, hóa thành một mảnh minh vụ, bỗng nhiên biến mất.

- Bạch Y, về rồi lại nói.

Trong minh vụ truyền đến một câu, bóng người đã biến mất không còn một ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play