Vân Dương vận một bộ tử bào bồng bềnh, nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa lại mang theo một cảm giác rất nặng nề. Bởi, hắn quyết định muốn đi Cửu Tôn phủ.

Kể từ ngày mùng chín tháng ba năm ngoái, hắn một mực bài xích nơi này. Mỗi lần tới gần Cửu Tôn phủ, hắn liền xuất hiện một cảm giác không còn mặt mũi đối diện với các ca ca.

Thù lớn chưa trả, ngươi tới làm gì?

Vân Dương đem theo tâm tình nặng nề tiến lên.

Hắn vừa vượt qua một chỗ ngoặt liền gặp phải một đám người.

Hai bên thấy đối phương đồng thời ngây người.

Kế Linh. Người dẫn đầu nhóm người kia là Kế Linh, nàng mang theo khăn che mặt màu tím nhạt, một thân áo xanh váy dài, nhan sắc quần áo mặc dù mộc mạc, nhưng không che được khí tức linh hoạt kì ảo như lần đầu gặp mặt của nàng.

Bên cạnh nàng có năm sáu thiếu nữ, ai nấy dung mạo đều không thường, Vân Dương khẽ lướt sang, dáng người thướt tha, phong hoa tuyệt thế.

Phía sau là thị vệ, thị nữ, hộ vệ. Đếm sơ cũng thấy hơn trăm người.

Liếc nhìn Vân Dương trầm tư đi tới, nhãn tình đám thiếu nữ này lập tức sáng lên.

Trong sương sớm phiêu đãng, một thiếu niên tử bảo, phong thần tuấn nhã, ngọc thụ lâm phong, lại mang theo từng tia u sầu nhe nhẹ, khinh bào buộc nhẹ bồng bềnh, chậm rãi bước tới.

Khung cảnh này, thực sự giống như một bức họa hoàn mỹ.

Ngay cả sương sớm mờ mịt kia, cũng trở nên linh hoạt kỳ ảo, một cảm giác mỹ hảo không nói lên lời.

- Là ngươi.

Ánh mắt Kế Linh phức tạp:

- Ngươi muốn đi đâu?

Vân Dương nói:

- Còn ngươi? Sớm như vậy ngươi lại muốn đi đâu?

Mấy vị thiếu nữ khác ở một bên nhìn hai người đối thoại, đột nhiên nhãn châu sáng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn hắn, không nói lời nào.

Ánh mắt Kế Linh có chút ảm đạm, lập tức cười nói:

- Ta đi hướng này, tự nhiên là muốn rời khỏi thành.

Vân Dương kinh ngạc nói:

- Ra khỏi thành… cổng lớn ở đầu phố đối diện a?

Kế Linh xững lại, xấu hổ cả giận nói:

- Mắc mớ gì ngươi?

Mấy vị thiếu nữ lập tức có người che miệng cười.

Từng đôi mắt sáng người nháy mắt, ra hiệu với nhau. Mặc dù họ không nói chuyện, nhưng trong lúc vô hình, khiến người ta có cảm giác họ dang líu ríu trò chuyện rất vui vẻ.

Trách không được nha đầu này có đường gần không đi, lại phải đi con đường này để ra khỏi thành.

Thì ra là thế.

Trong lòng Kế Linh lúc này một mảnh quẫn bách.

Nàng thực không nghỉ tới lại gặp Vân Dương, chỉ bất quá lúc sắp rời đi khỏi cái tòa thành này, quỷ thần xui khiến làm sao mà lại muốn đi qua nhà Vân Dương.

Nhưng nàng tuyệt không nghĩ tới, tại thời điểm sáng sớm như vậy mà lại gặp được gia hỏa này.

Vân Dương giật mình nói:

- Ngươi muốn đi rồi?

Kế Linh vừa có chút nộ khí, lập tức lại bị câu này của Vân Dương thổi tan, nhẹ gật đầu nói:

- Vừa rồi có tin tức, nói… tại Thiên Nam xuất hiện một vị… Lăng Phong công tử, giống… ca ca ta… chúng ta muốn đi qua tìm hiểu một chút…

Thanh âm rất thấp, tràn đầy một loại cảm xúc không nói lên lời.

Vân Dương chấn động trong lòng, bình hòa nói:

- Thiên Nam a… thật xa.

Kế Linh nói:

- Đúng vậy a… thật xa.

Vân Dương bình tĩnh nói:

- Lần này đi Thiên Nam, bảy mươi lăm ngàn dặm. Cô nương hãy bảo trọng nhiều hơn.

Đôi mắt Kế Linh rủ xuống, thản nhiên nói:

- Ta biết, ngươi cũng thế.

Vân Dương gật gật đầu.

Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút không có lời nào để nói.

Một cỗ cảm xúc thẫn thờ nhàn nhạt, đang dần sinh sôi, lan tràn.

Kế Linh buông thõng mí mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ngày càng chua xót thống khổ.

“Ngươi cũng biết bảy mười lăm ngàn dặm.”

“Ngươi cũng biết núi cao đường xa.”

“Nhưng ngươi có biết không, ta đi chuyến này, rất ít có cơ hội trở lại?”

“Ngươi có biết hay không, ta đi chuyến này, cơ hội gặp lại của chúng ta sẽ trở nên phi thường xa vời?”

Một nữ tử tuổi tác hơi lớn, trên trán bao phủ một tầng u sầu nhẹ, đưa con mắt nghiêm túc nhìn Kế Linh, lại nhìn Vân Dương, đột nhiên nhãn châu xoay động nói:

- Đúng vậy a, lần này Linh nhi muội muội rời đi Thiên Đường thành, đời này thật không biết còn có hay không cơ hội trở lại nơi đây.

Vừa nói nàng vừa chú ý sắc mặt Vân Dương.

Vân Dương khẽ nói:

- Đúng vậy a…từ đây núi cao nước xa,chỉ có thể gặp lại trên giang hồ…

Thiếu nữ áo trắng nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, tiểu tử này thật không hiểu phong tình.

Trong lòng nàng có chút tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ đáng yêu của Kế Linh trong gió sớm, không khỏi lòng mềm nhũn, nói:

- Sắp chân trời góc biển, chẳng nhẽ vị công tử này không muốn nói cái gì hay sao?

Vân Dương ngẩn người:

- Nói cái gì…

Thiếu nữ khẽ cắn môi nói:

- Mọi người coi như quen biết một trận, cũng nên lưu lại chút vết tích nhân sinh mới phải. Linh muội tử, ta thấy tối hôm đó ngươi vò qua vò lại, túi thơm kia… đến cùng muốn làm gì a?

Kế Linh lập tức xấu hổ đến cực điểm, cơ hồ thét lên:

- Lan tỷ!

Vị Lan tỷ này cũng rất kiên quyết:

- Nếu đã gặp được trước mặt, còn không đưa ra đi, chẳng nhẽ thực muốn đi ra khỏi thành rồi ném đi sao?

Kế Linh hừ một tiếng, cưỡng ép xụ mặt, thanh âm hơi lạnh xuống:

- Vân công tử, hai ta quen biết một phen, cũng là duyên phận, nay sắp ly biệt, tiểu muội có một vật nhỏ đem tặng, còn xin công tử chớ ghét bỏ.

Nói xong câu đó, ngay cả lỗ tai nàng cũng đỏ lên, hàm răng cắn chặt môi đỏ, từ trong ngực lấy ra một cái túi thơm nho nhỏ màu trắng, do dự một chút liền đưa tới.

Vân Dương khẽ thở dài trong lòng, đành đưa tay nhận lấy:

- Đa tạ thịnh tình của cô nương.

Trong lòng hắn biết rõ.

Cái này, chính là một phần của thiếu nữ tình hoài ký thác a!

Như chính hắn đã nói, Thiên Nam đường xa núi cao, lần này đi chính là bảy mươi lăm ngàn dặm, trên đường đi vô số sơn thủy ngăn cách. Đi đi về về một lần là mười lăm vạn dặm.

Coi như cao thủ, muốn đi cũng mất một năm.

Huống chi, hai bên đều có chuyện cần làm.

Cho dù có chút tâm tư… nhưng… chắc hẳn cũng không có kết quả gì.

Một phần ký thác, cũng chỉ là… một phần ký thác mà thôi.

Nhìn thây Vân Dương nhận lấy túi thơm, vậy mà không chút động tĩnh, đôi mi thanh tú của vị Lan tỷ kia nhăn lại:

- Vân công tử, muội muội ta đều đã đưa cho ngươi túi thơm, chẳng nhẽ ngươi… không có chút biểu thị sao?

Vân Dương sờ sờ lên người, quả thực hắn cũng không mang cái gì, cười khổ một tiếng nói:

- May mắn lần trước đánh cược thắng một cây đao. Cây đao này khéo léo đạp đẽ, ta là một tên nam nhân, cầm cũng không có tác dụng, không bằng liền tặng cho Kế cô nương đi. Nguyện trong sóng gió phong ba trong giang hồ, cây đao này có thể vì cô nương giữ được một phần bình yên.

Nói, liền đem Phượng Minh bảo đao lấy ra ngoài.

Phương Minh bảo đao, một trong thất kiếm tam đao mà một đời đại sự rèn đúc Âu Hồn Tử luyện thành.

Lần trước Vân Dương thắng được, hắn lại phát hiện, cây đao này hoàn toàn là một thanh nữ sĩ đao, hoặc có thể nói là một thanh thiếu nữ đao. Chính hắn căn bản không dùng được.

Khó trách lúc đó Tây Môn Vạn Đại lại sảng khoái đem ra làm tiền cược như vậy.

Nguyên lai là tên kia cũng không dùng được.

Vân Dương hiện tại trên thân cũng không còn vật nào khác, chỉ mang theo cây đao này, nguyên ý vốn định khi có chuyện, để che dấu Thiên Ý Chi Nhận thì sẽ dùng thanh này. Giờ phút này không có đồ vật tặng người, liền đem cây đao này lấy ra.

Nhãn tình vị Lan tỷ sáng lên:

- Vẫn là công tử có lòng, Linh muội còn không thu?

Gương mặt Kế Linh sau mạng che mặt đỏ lên, đưa tay tới đón.

Vân Dương cảm thụ được phần thiếu nữ hoài tình tinh khiết, trong lòng cũng ung dung thở dài một tiếng.

“Hôm nay từ biệt, có thể ta chưa hẳn có thể sống đến ngày… đã như vậy, vì một phần tình cảm này của ngươi, vào lúc sắp chia tay này, để ta đưa ngươi một phần lễ vật.”

Hắn đem Phương Minh bảo đao cầm trong tay, tay phải nắm chặt chuôi đao, hơi động niệm một chút, Lục Lục rất không nguyện ý phát ra mệnh nguyên chi lực, liên tục truyền vào trong Phượng Minh bảo đao.

Trong chốc lát, đã hoàn thành.

Vân Dương đảo ngược vỏ đao, đem chuôi đao đưa đến trong tay Kế Linh, nói khẽ:

- Giang hồ phong ba hiểm ác, chú ý bảo trọng.

Kế Linh cắn môi, kìm hãm cảm xúc bốc lên trong lòng, khẽ gật đầu:

- Ngươi cũng thế.

Thanh ấm rất thấp, cơ hồ không nghe được.

Kế Linh vừa nhận lấy bảo đao, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu, tựa hồ cây đao này trong nháy mắt đã hoàn toàn hòa hợp với nàng. Không cần vũ động, đã cảm thấy vạn phần thuận tay.

- Lần này đi Thiên Nam, thuận buồm xuôi gió.

Vân Dương đứng thẳng người, dáng vẻ tươi cười, ôn tồn lễ độ:

- Xin từ biệt, từ đây núi cao đường xa, sau này còn gặp lại.

- Sau này còn gặp lại.

Kế Linh thấp giọng nói.

Lập tức cắn môi, hai chân kẹp lấy yên ngựa:

- Giá!

Thớt ngựa hí dài một tiếng, chậm rãi di chuyển bước chân. Thân thể Kế Linh mềm mại lập tức trở nên cứng ngắc, một cảm giác trống rỗng bao phủ lấy nàng.

Con ngựa dưới hông từng bước tiến về phía trước, tiếng chân đắc đắc gõ trên mặt đất, mỗi vang lên một tiếng, là khoảng cách giữa nàng và Vân Dương lại xa thêm một bước.

Nhưng chúng quy nàng không quay đầu lại.

Chỉ vô ý thức để con ngựa tiến lên phía trước, chua xót trong lòng từ từ hóa thành đau khổ cùng đau đớn…

Trái tim, như nhận lấy từng trận roi quất.

Nàng lúc này đối với mọi thứ xung quanh hoàn toàn trống rỗng, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn tỷ muội phía sau trò chuyện không ngừng.

Lan tỷ nói:

- Vân công tử, kính mong bảo trọng, xin từ biệt, sau này còn gặp lại.

Một tỷ muội khác nói, mang theo ý cười:

- Vân công tử đúng không? Ta là Hạ Vũ Hàn, nhớ kỹ tên của ta nha… khanh khách…

- Vân công tử, ta gọi Ngọc Hương Nhi, lần sau gặp mặt có thể nhớ được hay không?

- Vân công tử, ta là…

Thanh âm hi hi ha ha không ngừng truyền lên, tiếng vó ngựa cũng càng ngày càng xa, mới thế mà đã đi ra ngoài mấy chục trượng.

Phía sau cũng không có thanh âm cáo biệt.

Kế Linh cố gắng nhịn xuống suy nghĩ quay đầu lại nhìn, thên thể mềm mại cứng ngắc ngồi trên yên ngựa. Chỉ thấy trong lòng trống rỗng tiến về phía trước.

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã ướt đẫm hai mắt.

Một tay nàng nắm thật chặt lấy thanh Phượng Minh bảo đao.

Lan tỷ thúc ngựa đuổi theo nàng, nhẹ nhàng thở dài:

- Linh muội, nếu trong lòng cảm thấy khó chịu, đùng ngại khóc lên, như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Kế Linh cúi đầu xuống, một chuỗi nước mắt im ắng rơi xuống bụi đất, cắn môi nói:

- Lan tỷ… vì cái gì ngươi … nhất định kêu ta đem túi thơm tặng hắn đâu? Từ đây cứ thế quên đi, không phải tốt hơn sao?

Lan tỷ nhẹ nhàng cười cười:

- Ngươi sẽ quên sao?

Kế Linh im lặng.

- Nữ nhân nha, trong đời không có nhiều cơ hội động tình đâu.

Thanh âm Lan tỷ tràn đầy hoài cảm, phiền muộn nói:

- Giống như hôm nay, vị Vân công tử này, hiển nhiên là vị mấy ngày đó chúng ta tới bái phỏng mà không gặp mặt a? Hắn là người Thiên Đường thành, cùng với chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.

- Có lẽ từ hôm nay, hai người kiếp này sẽ không gặp lại nữa.

- Nhưng, trong tay có một chút gì đó tưởng niệm, còn có thể cảm giác được khi đó hoài tình… chính là một cái ký thác, chính là chuyện tốt. Dù sao cũng tốt hơn là tương lai hối hận, rõ ràng từng động tâm, nhưng trong nhân sinh lại chẳng lưu chút vết tích…

- Đó mới là một loại tiếc nuối.

- Ta để ngươi lưu lại túi thơm, mang đi thanh đao này, chính là… để ngươi sau này, trong nhân sinh tuế nguyệt, chớ có giống ta lưu lại tiếc nuối.

Lan tỷ phiền muộn nói:

- Cái gì cũng không có…

Kế Linh không khỏi ôm chặt Phượng Minh bảo đao, nàng tựa hồ cảm giác được, trên cây đao này còn lưu lại nhiệt độ của người kia, không khỏi có chút an ủi trong lòng:

- Lan tỷ, chúng ta nhất định sẽ tìm được ca ca ta.

Lan tỷ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài:

- Đúng vậy a… nhất định sẽ tìm thấy hắn…

Nhưng trong thanh âm của nàng, lại không có chút lòng tin.

Hai hàng nước mắt, im ắng rơi xuống.

Kế Linh cũng cảm động lây, mắt thấy cửa thành phía trước, Kế Linh rốt cục nhịn không được, quay đầu nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy đường phố vắng vẻ, gió sớm thổi lên mặt đất, vài phiến lá rụng bay lên. Trống rỗng, nơi nào còn thân ảnh Vân Dương?

Nhịn không được trong lòng chua chua, nước mắt tràn đầy hốc mắt.

- Giá!

Một tiếng hô quát, đoàn người tăng nhanh tốc độ, xông ra cửa Nam Thiên Đường thành.

Phốc phốc hai tiếng.

Trong bụi đất nhiều thêm một chuỗi nước đọng.

-------------

Phóng tác: xonevictory

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play