Lục Lục khoa tay múa chân, hết sức vui mừng, xem ra thực sự vô cùng tin tưởng mười hai bồn cây này.
Vân Dương phân tích từng lời Lục Lục nói, dần cũng hiểu rõ: những cây này vốn đã trân quý khó tìm, nhưng nếu trực tiếp để sử dụng thì tác dụng cũng không lớn, mà giá trị lớn nhất của nó là kết trái cây, nên chẳng ai dở hơi mà đi tổn hại nó?!
- Mười hai quả này hợp lại gọi là Thập Nhị Tinh Túc Chu Quả bồn cảnh, ngươi biết lai lịch của nó a?
Vân Dương hỏi Lục Lục, lần này Lục Lục lại ấy da da biểu thị không biết, chỉ cần biết rằng đó là đồ tốt, làm thế nào để phát huy tác dụng là được, cần gì phải truy vấn ngọn nguồn?!
Vân Dương cảm thấy Lục Lục nói có lý, không phản bác được, thế nên lại đưa chú ý lên mười hai thân cây, đã thấy mười hai cây này, rõ ràng mang theo hình thái mười hai loài động vật khác biệt.
- Ừm, rồng, hổ… rắn? Mèo? Dê trâu lợn… đây là chuột? Đây là… gà trống? Đây là… à một con ngựa, còn đây là khỉ…
Vân Dương cau mày:
- Gì mà lộn xộn vậy, thường nghe người ta nói, nếu tận lực thay đổi hình dáng của thực vật, sẽ tạo thành tổn thương với cây, xem ra Tam ca cũng không thực yêu quý mấy cây này, hẳn là để chơi cho vui, rồng hổ thì cũng thôi, tạo hình chó chuột làm gì không biết…
Thẳng tay vung lên, lập tức thu toàn bộ vào trong không gian của Lục Lục.
- Có thể kết quả được bao lần?
Vân Dương hỏi.
“Ấy da da…”
Lục Lục biểu thị, mười hai bồn cây này có một chỗ thần kỳ, chính là bọn nó có thể không hạn chế diễn sinh kết quả, một lần lại một lần, mãi mãi không kết thúc. Hơn nữa, cũng không cần Thần Mộc quyết hay Sinh Linh chi thuật của Vân Dương, bản thân Lục Lục có thể tự giải quyết, hoàn toàn không cần Vân Dương tốn sức làm gì!”
- Trong một năm, ngươi có thể để bọn nó kết quả mấy lần?
Vân Dương lập tức hứng thú, tràn đầy phấn khởi.
Dù sao một lần ăn hết mười hai quả, đã có thể tăng một trăm hai mươi năm huyền lực, thực đúng là cực phẩm bảo vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu! Nếu một năm mà kết được ba lần, như vậy chính là ba trăm sáu mươi năm huyền lực a!
Còn nếu như nhiều hơn một chút, một năm ba mươi phần a, chẳng phải là sẽ được tăng thêm ba ngàn sáu trăm năm huyền lực hay sao?
Cũng không ai đánh thuế giấc mơ, nhưng nhỡ đâu thành sự thật thì sao?!
Nhưng Lục Lục trả lời lập tức khiến Vân Dương ủ rũ:
Mười hai bồn cây này… trước mắt một năm chỉ có thể kết quả hai lần, đây là kết quả mà Lục Lục sẽ phải liều mạng quán trú sinh mệnh nguyên khí, muốn nhiều hơn nữa, sẽ làm tổn thương bản nguyên của cây.
Nếu muốn kết quả nhiều lần hơn nữa, phải chờ mười năm hai mươi năm nữa mới được.
- Một năm hai lần cũng đã không ít!
Vân Dương thầm tính toán: một năm thu hai lần, nếu chỉ ta dùng cũng có thể tăng được bảy trăm hai mươi năm tu vi… rất không tồi. Có điều, cái thứ này… cho ai cũng được, duy chỉ không thể cho nha đầu Kế Linh Tê kia!
Vân Dương len lén mỉm cười, hắn làm như vậy cũng không phải là ích kỉ, mà là vấn đề tôn nghiêm… bản thân Kế Linh Tê đã tu luyện như gian lận, nay lại còn ăn cái này…
Chỉ sợ cả đời Vân Dương cũng không đuổi kịp!
Đến lúc đó, hồng quang kia phải làm sao mới có thể thanh trừ?
Có điều, Vân Dương hắn lại quên mất một việc, thiên tài địa bảo như vậy thường chỉ phát huy tác dụng tốt nhất trong lần đầu, lần sau dùng lại… hiệu quả sẽ giảm mạnh.
Mặc dù trái cây do Lục Lục bồi dưỡng ra, hiệu quả tuyệt không chỉ đơn giản là một trăm hai mươi năm tu vi huyền lực như vậy…
Hơn nữa, hiện tại Vân Dương hắn không hề khiếm khuyết nội tình, ngược lại, dược lực tồn trữ trong cơ thể hắn thực sự rất hùng hậu, nhiều đến mức hắn tu luyện rất lâu rất lâu cũng không tiêu hóa hết, nếu chỉ là một trăm hai mươi năm huyền lực…
Ha ha!
- Tam ca, ngươi chờ ta, chờ ta gặp được ngươi, nhất định sẽ nói cho ngươi biết…
Vân Dương cười xấu xa một tiếng:
- Tam ca a, mười hai bồn cây kia, đều bị ta đem đi luyện đan rồi… xem người thành thật ôn hòa như ngươi sẽ có phản ứng gì!
…
Không thể không nói, chuyến đi này của hắn thực sự chập trùng bất định, tâm tình biến hóa phức tạp khó tả, nhưng nói thật ra, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Các huynh đệ, rốt cục có thể xác định được mấy người không chết, còn có Ngũ tẩu Bát tẩu cũng đều sống tốt.
Đây chính là tin tốt không thể nghi ngờ.
Hơn nữa, coi như thực sự có huynh đệ đã chết, chờ tương lai, hắn cũng nhất định phục sinh lại!
Đây là mục tiêu mới của Vân Dương, mục tiêu để hắn phấn đấu cả đời!
- Ngươi khác có thể làm được, ta cũng làm được!
- Một ngày nào đó, huynh đệ chúng ta sẽ lại trùng phùng!
Vân Dương thỏa thuê mãn nguyện mở một cánh cửa khác, chính là cửa phòng của Nhị ca Kim Tôn.
Phong cách bài trí trong phòng này thực hợp với tính trầm mặc ít nói của Nhị ca, cả phòng trống trơn, nhìn qua một cái đã thấy hết toàn bộ, chỉ có một bàn một ghế dựa, trên mặt bàn là một phong thư, trừ đó ra, không còn gì khác.
“Ta không biết ai đọc được phong thư này. Nhưng cũng chẳng cần biết ngươi là ai, ta đều muốn nói: ta rất muốn sống tiếp, sống tiếp cùng các ngươi.”
“Nếu như nhất định phải chết, như vậy ta cũng hy vọng ta được chết trước các huynh đệ. Khi ta còn sống, không ai có thể đụng đến huynh đệ ta!”
Chỉ nhìn hai câu mở đầu, liền khiến sống mũi Vân Dương chua chua.
Đây là Nhị ca!
Mỗi lần chiến đấu, đều là Nhị ca xông lên trước nhất!
Vĩnh viễn lạnh như băng, lúc nào cũng một bộ bào đen, vĩnh viễn đeo mặt nạ che mặt, vĩnh viễn đứng trước sóng gió, bất kể là chuyện gì, đều đứng trước các huynh đệ, xông vào tuyến đầu.
Trực diện đối mặt hết thảy.
Hắn không lạnh nhạt, cũng không phải lỗ mãng, mà là hắn sợ nếu bản thân không đứng lên trước nhất, thì sẽ có người tổn thương huynh đệ của mình!
Đối mặt với đối thủ chưa biết rõ, hắn là người đầu tiên xông lên thử thực hư.
“Ta họ Cố, tên là Cố Cửu, ta cũng không rõ tên của ta có ý nghĩa gì. Trên thế giới này, ta không có thân nhân, cũng không có tâm nguyện nào chưa dứt.”
“Ta chỉ hy vọng, huynh đệ nhìn thấy phong thư này có thể sống thật tốt, sống thật lâu.”
“Sống thay ta nữa, huynh đệ.”
Di thư của Nhị ca Kim Tôn rất ngắn gọn, hết thảy chỉ có mấy câu như thế.
Nhưng Vân Dương đọc hết di thư, thật lâu vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào. Mà trong đó, có một loại phong duệ sắc bén không thể đỡ, tựa như Kim Tôn đang đứng trước mặt vậy.
Dù cho là nói tới sinh tử của bản thân, vẫn sắc bén vô hạn, thẳng tiến không lùi.
Dưới phong thư này, chính là tâm pháp tu luyện của Lão đại Thổ Tôn, Hậu Thổ quyết.
Nhưng, nhìn Hậu Thổ quyết trên bàn, Vân Dương lại thất thần hồi lâu cũng không cầm lấy.
- Lão đại, rốt cục ta cũng có thể vào phòng của ngươi, ngươi có biết, từ đó tới giờ, ta đã trải qua bao nhiêu chuyện?
Vân Dương thổn thức một tiếng, tâm cảnh như dời sông lấp biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT