Thượng Quan Linh Tú có thể giúp bọn nó được nhất thời, thế nhưng thế nào cũng không thể chống được cả đời, Vân Dương cũng vậy, cũng không thể thay đổi được số mệnh của bọn nó, điều duy nhất có thể làm, chính là tận mọi khả năng, để số mệnh của bọn nó tới sớm một chút, an toàn ổn định hơn một chút, xuất phát tại điểm cao hơn một chút.
Hơn nữa, cung cấp cho mấy đứa nhỏ một chỗ dựa tốt, không người dám trêu chọc… cho đến tận nay, trên thế giới này có quốc gia nào muốn gây hấn với Vân Tôn?
Làm vậy chẳng khác nào ngại mạng dài muốn chết sớm.
Không thấy Hàn Sơn Hà sao mà chết hả?
Đối với việc sáu người bạn ra chiến trường, Bảo Nhi cũng không nỡ, nước mắt rưng rưng.
- Không cần hâm mộ cũng không được khó chịu, chờ bình đến lúc bình định Đông Huyền… bất kể ngươi còn nhỏ bao nhiêu, ta cũng nhất định để ngươi ra chiến trường, sánh vai với đám tiểu đồng bọn!
- Ừm? Vẫn là đừng nên cảm ơn ta. Hiện ta còn rất sợ cha mẹ ngươi a, ngoại trừ mắng ta, còn có thể động thủ hành hung ta nữa, lòng ta còn sợ hãi a.
Vân Dương thầm trả lời.
Hứa hẹn này, nếu là Thổ Tôn cùng Thủy Tôn còn ở đây, đoán chừng không đánh Vân Dương thành đầu heo, cũng là do còn bận kéo Bảo Nhi trở về.
Bất kể là nó có lý, hay là nó tốt thế nào, nhưng tất phải đánh kẻ khốn kiếp đưa ra quyết định này.
Nhưng Vân Dương sẽ không thay đổi quyết định, đã nói rồi sẽ không có chuyện lật lại.
Là một quân vương muốn tĩnh bình thiên hạ, chấp chưởng thế gian, nhất định phải tiến vào chiến trường, tham dự trận chiến mang tính quyết định.
Chỉ có trải qua chiến trường tàn khốc, huyết tỉnh tẩy luyện, mới có thể hiểu rõ giá trị của tướng lĩnh hy sinh, mới hiểu được tiền tuyến khó nhọc. Nếu không như thế, nào có thể thủ vững giang sơn xã tắc?
Các lần thay đổi hoàng triều, sau mấy đời lại lập tức tiêu vong, nguyên nhân trong đó có một phần là do Hoàng đế đời sau ru rú trong cung, cái gì cũng không biết không hiểu, từ nhở đến lớn đều do thái phó văn thần dạy bảo, thư tịch văn hiến thì được ghi chép, còn có… đám cung nữ thái giám ở bên buông lời ngon ngọt, tự cho là đúng.
Bị hoàn cảnh như vậy hun đúc, vô tri vô giác sẽ biến thành trọng văn khinh võ, lại càng e sợ sát khí trên người đám võ tướng, dù bọn hắn có che lấp sát khí thế nào đi nữa, đối với một người chưa từng ra chiến trường, vẫn sẽ là uy hiếp lớn lao.
Cái gọi là công cao chấn chủ, nhiều lúc chưa hẳn đã là công quá cao, chẳng qua là bọn hắn khiến cho thượng vị giả cảm thấy bị uy hiếp, mà bất kỳ vị thượng vị giả nào thường xuyên cảm nhận cảm giác đè nén từ thuộc hạ như vậy, đều sẽ không thể thoải mái, bản năng sẽ bài xích.
Một quốc gia, chừng nào bắt đầu trọng văn khinh võ, chính là lúc bắt đầu xuống dốc, cũng có nghĩa, cách thời điểm diệt vong cũng không quá xa.
Tuyên cổ dĩ hằng, trước nay đều vậy!
,,,
Thượng Quan Linh Tú bị Vân Dương cản lại, mà số tám ngàn Thiết vệ lệ thuộc Thượng Quan Linh Tú vẫn theo kế hoạch hộ tống sáu vị công tử xuất chinh.
Quyết định này, trực tiếp khiến tây soái Vương Vân Chú trự tiếp lật bàn đập chén, nổi giận đùng đùng!
- Mẹ nó, coi Tây tuyến của ta là nhà trẻ hả?! Nơi này là chiến trường, là chiến trường! Mẹ nó là chiến trường đó biết không?! Đưa sáu đứa nhỏ tới đây, ngươi muốn lão tử làm sao bây giờ?!
- Ngươi của Quân bộ đem não đi ngâm nước hết rồi hả?!
Lập tức gọi phụ tá dâng thư, thỉnh cầu gọi sáu tiểu gia hỏa này lui trở về.
Nhưng người chủ chưởng Quân bộ hiện tại Ngô Ảnh đại nhân đã sớm biết, sáu đứa nhỏ này tham chiến là ý của Vân Dương, sao có thể bác bỏ thâm ý của Vân Tôn đại nhân, trực tiếp hạ lệnh cho Vương Vân Chú:
- Hai lựa chọn, thứ nhất, xem trọng mấy đứa nhỏ, tất cả cùng thắng. Thứ hai, ngươi trở về, để Thu Kiếm Hàn thay ngươi lãnh binh tác chiến!
Đối mặt với hai lựa chọn này, Vương Vân Chú lập tức muốn sụp đổ.
Vốn hắn cũng hy vọng lão sư Thu Kiếm Hàn có thể đến đây, quan sát hắn chủ trì chiến cuộc, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đứng ngoài quan chiến!
Mà không phải là thay thế.
Nếu như giờ vì sáu đứa nhỏ kia, lại đem bản thân xách về kinh… lão sư Thu Kiếm Hàn vừa mới tha thứ cho hắn, bản thân lại mới khai gió đầu cho Ngọc Đường, có thể nói là đang xuân phong đắc chí…
Nhưng bởi sáu đứa nhỏ mà phải trở về, để lão sư thay đế…
Vương Vân Chú hoàn toàn có thể tưởng tượng được kết cục ngày mai của mình.
Lần nữa trục xuất sư môn, đó còn là nhẹ!
- Ta chọn cái thứ nhất, nhất định sẽ xem trọng bọn trẻ, giành được chiến thắng!
Vương Vân Chú lập tức đổi giọng:
- Kỳ thực ta đã sớm muốn bồi dưỡng mấy nhân tàn… sáu đứa nhỏ của Thượng Quan gia, ta cũng sớm yêu thíc, chỉ sợ bản thân học cạn hiểu nông, truyền thừa nông cạn làm trễ nải tương lai của người ta.
Đám cấp dưới nhìn đại soái của mình nịnh nọt viết hồi âm, người người trợn mắt hốc mồm, khó thể tin được.
Thu Kiếm Hàn ở kinh thành, sau khi nghe tin lập tức vỗ bàn mắng to:
- Ranh con, lão phu muốn xxx tám đời tổ tông nhà ngươi! Cơ hội trời cho ngư vậy mà lại cự tuyệt, tự biết bản thân tài sơ học thiển, thế mà còn không biết để lão tử đi qua…
Trong thời gian này, Vân Dương một mực giữ trầm mặc.
Ngoại trừ huấn luyện huyền tú, giày vò tứ đại công tử, nói việc quân với Thượng Quan Linh Tú thì cũng chỉ luận bàn với Kế Linh Tê.
Mà điểm cuối cùng này, lại khiến Vân Dương cảm nhận được tuyệt vọng chi phối sợ hãi.
Trong thời gian này, Lục Lục không những đã khôi phục như ban đầu, mà càng tiến giai rất nhiều, linh khí mà nó có thể cung cấp, đã đạt tới mức khủng bố.
Mà những thiên tài địa bảo Vân Túy Nguyệt cho hắn phục dụng, vẫn ổn định tản mát năng lượng cho thân thể hấp thu, chưa từng có dấu hiệu ngừng lại, từng chút từng chút hóa thành Huyền khí, dung nhập vào kinh mạch.
Chớ nói chi Vân Dương còn tu luyện Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, siêu cấp tâm pháp có một không hai trên đời, căn cứ vào nhận biết của Vân Dương, công pháp này đủ để áp đảo bất luận một môn công pháp nào, càng có tốc độ hấp thu linh khí gấp đôi bình thường.
Hoàn toàn có thể nói: Hiệu quả tu hành một ngày của Vân Dương, vượt qua thiên tài bình thường tu hành cả tháng!
Dốc lòng tu luyện mười ngày, chẳng khác nào người khác khổ tu cả năm!
Tốc độ tinh tiến như vậy, nhìn quanh tuyên cổ Thiên Huyền, có thể nói là chưa từng có, có một không hai trong thiên hạ!
Trái lại, mặc dù Kế Linh Tê cũng tu luyện công pháp đỉnh cấp trên đại lục, so với công pháp bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng vẫn chậm hơn Sinh Sinh Bất Tức Thần Công rất nhiều, phong đoán cẩn thận, cũng phải có cách biệt gấp đôi.
Nhưng chính như thế, thực lực của Kế Linh Tê vẫn gắt gao đè chặt Vân Dương!
Quá đáng hơn nữa, chênh lệch này càng lúc càng lớn.
Hôm nay mới chỉ cách biệt ba giai vị, đến ngày mai không chừng đã thành bốn!
Vân Dương không tin tà, liều mạng tu luyện, yêu cầu Lục Lục không hạn chế linh khí truyền tới, khiến cho Lục Lục đau đầu, than oán không thôi, thật vất vả mới tinh tiến đế Đạo cảnh Thất trọng thiên! Tốc độ tấn thăng như vậy, cho dù không phải cái cổ lăng kim, nhưng bản thân hắn cũng thực thấy kiêu ngạo.
Nhưng nhìn thấy tiến độ của Kế Linh Tê, tự ngạo hóa tự ti!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT