Tên gia hỏa này cái gì cũng không biết, người ta xuất hiện trước mặt hắn mà hắn không quan sát được bất kì đặc điểm gì.

Rốt cục, Vân Dương đã minh bạch, tên Triệu Bỉnh Long này chỉ là một tên nhân viên vòng ngoài, được tuyển chọn lâm thời khi Tứ Quý lâu chuẩn bị đối phó Cửu Tôn.

Sau khi xử dụng, sớm đã bị đào thải… chỉ là con hàng này vẫn chưa tự biết lấy mình.

- Vì sao ngươi đồng ý gia nhập Tứ Quý lâu?

- Tứ Quý lâu… có một loại công pháp bí mật về trường sinh… Ngự Nữ Chân Kinh…

Triệu Bỉnh Long có chút ngập ngừng nói.

Vân Dương chỉ thấy trong lòng dâng lên cơn sóng vô lực.

Một bản Ngự Nữ Chân Kinh… một bản tà công Thải Âm Bổ Dương, chỉ như vậy đã khiến cho ngươi phản bội tổ quốc của mình? Chỉ như vậy đã khiến ngươi hãm hại công thần quốc gia?

Chỉ như vậy đã khiến ngươi tham gia hãm hại đồng bào chiến hữu?!

- Ngươi có biết, những tin tức qua tay người như vậy, có thể tạo thành bao nhiêu nguy tổn trí mạng với Cửu Tôn hay không?

“…”

Ánh mắt Triệu Bỉnh Long lấp lóe.

- Ngươi có biết, như vậy là ngươi đang bán nước? Ngươi tham dự vào cái âm mưu này, chẳng nhẽ nội tâm ngươi không có chút áy náy hổ thẹn hay sao?

Lửa giận trong lòng Vân Dương không ngừng bốc lên.

- Ta… ta có, ta hổ thẹn… ta cũng rất áy náy…

Triệu Bỉnh Long vội vàng nói:

- Lương tâm ta cũng chịu rất nhiều rằn vặt…

Đùng!

Vân Dương nâng tay, một chưởng đập nát đầu Triệu Bỉnh Long.

Hắn không muốn nghe nữa, cũng không muốn nhìn nữa.

Nếu không phải bởi muốn tra hỏi chút tin tức, loại người như Triệu Bỉnh Long, bình thường Vân Dương thậm chí không thèm mở miệng một câu, trực tiếp xuất thủ đánh chết mới hợp!

Sau khi giết Triệu Bỉnh Long, Vân Dương vẫn tức giận, cả người run rẩy hồi lâu mới dứt.

Đối với đám người như Lý Trường Thu, Sở Thiên Lang, Vân Dương mặc dù vô cùng tức giận, cừu hận có thể nói như biển. Nhưng hắn vẫn có thể nhịn, kìm chế tâm tình mà vờn bọn hắn, tranh thủ đạt được thêm càng nhiều tin tức, thêm một chút nhắc nhở…

Vì cái đó, Vân Dương có thể nhịn.

Nhưng, duy chỉ có loại người như Triệu Bỉnh Long là Vân Dương không thể nhịn dù chỉ một khắc!

“Thứ ta hận nhất, là đao đến từ sau lưng”

“Người ta hận nhất, là phản đồ trong quân”

“Bởi, dù không phải chiến đấu cùng một chiến trường, nhưng đến cùng chúng ta cũng là… chiến hữu! Là những người chiến đấu vì mục tiêu chung.”

“Mặc kệ ngươi có lý do gì, kẻ bán đứng huynh đệ chiến hữu của mình đều tuyệt không thể tha thứ, cũng không đáng để tha thứ!”



Vân Dương mang theo một thân sát khí rời khỏi mật thất.

Manh mối lần đến chỗ Triệu Bỉnh Long thì bị đứt.

Rẽ ngoặt.

Vân Dương tới chỗ Sở Thiên Lang:

- Sở Thiên Lang, ta tin rằng ngươi còn có những phát hiện khác.

Sở Thiên Lang đã sụp đổ triệt để, hai con mắt hắn đã sớm mất đi thần thái vốn có:

- Thực sự đã không còn… ngươi cũng tra tấn ta đủ nhiều ngày như vậy… van cầu người, cho ta một cái thống khoái đi.

Nhãu châu Vân Dương xoay động:

- Ta dắt ngươi đi gặp một người!

Vân Dương nhấc Sở Thiên Lang vốn đã nhũn như một dống bùn lên, ra khỏi gian mật thất đó, đến nơi giam giữ Lý Trường Thu.

- Lý Lão, ta mang lão bằng hữu tới thâm ngươi đây.

Vân Dương vừa vào cửa, cười tủm tỉm nói.

Lý Trường Thu đang bị khóa trong mật thất gian na quay đầu, liếc thấy Sở Thiên Lang đang hấp hối, đột nhiên ánh mắt lóe sáng một trận, lão cười ha ha, vui vẻ vô cùng:

- Sở Thiên Lang, tên vương bát đản nhà ngươi cũng có ngày hôm nay!

Sở Thiên Lang cũng hận ý ngập trời, chửi ầm lên:

- Lý Trường Thu, đồ chó điên nhà ngươi! Ngươi dám bán đứng lão tử! Ngươi chết không yên lành!

Hai người hung hăng nhìn nhau như hai con gà chọi trong tràng quyết đấu, bốn con mắt đều bị che phủ bởi tơ máu, ý vị hận ý ngập trời kia khiến người đạo diễn vở kịch như Vân Dương cũng phải không rét mà run.

- Người a, cừu hận dĩ nhiên đáng sợ như thế…

Vân Dương cảm thán một câu.

- Hai người các ngươi đều oán hận người kia.

Vân Dương đem Sở Thiên Lang trói trược mặt Lý Trường Thu, thở dài nói:

- Cho nên, ta đem hai người các ngươi trói cùng một chỗ. Ta không thể tự ý thả các ngươi, cũng không thể tự ý giết các ngươi… vì thế, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội trút giận.

Lý Trường Thu quay đầu, nghiêm túc nói:

- Đa tạ.

Cùng lúc đó, Sở Thiên Lang cũng chân tình thực ý nói:

- Đa tạ.

Lập tức, cả hai người cùng sửng sốt.

Lý Trường Thu nghĩ: “Sở Thiên Lang bán rẻ ta, bây giờ tiểu tử này cho ta cơ hội mắng chết hắn, cơ hội này ta tất nhiên phải cảm ơn. Nhưng vì sao Sở Thiên Lang cũng cảm ơn a?”

Sở Thiên Lang nghĩ: “Tên vương bát đản Lý Trường Thu này hãm hại ta, bây giờ tiểu tử này cho ta một cơ hội trút hận, dĩ nhiên là ta phải cảm ơn hắn, nhưng Lý Trường Thu cũng nói cảm ơn làm cái gì?”

- Ngươi cảm ơn cái gì?

Lý Trường Thu khinh bỉ nhìn Sở Thiên Lang:

- Đồ hèn hạ vô sỉ!

Sở Thiên Lang cả giận nói:

- Ta cảm ơn cái con mẹ ngươi! Lý Trường Thu ngươi chết không yên lành!

Một đời oai hùng, nay sắp chết đến nơi, hiện tại Sở Thiên Lang có thể mắng chửi khó nghe đến đâu thì mắng chửi khó nghe đến đó.

Sau khi mắng xong, chỉ thấy Lý Trường Thu tức đến xanh mét cả mặt, hai mắt bốc lửa, Sở Thiên Lang không khỏi thấy khuây khỏa trong lòng, hắn dương dương đắc ý hỏi:

- Ngươi cảm ơn cái gì?

Lý Trường Thu chửi ầm lên:

- Ta cũng cảm ơn con mẹ nhà ngươi!

Phi!

Sở Thiên Lang nhổ một miếng nước bọt lên mặt Lý Trường Thu, Lý Trường Thu giận dữ, lập tức khạc một cục đờm trúng mi tâm Sở Thiên Lang!

Tay chân hai người đã bị trói chặt, không thể động thủ, vì vậy chỉ có thể nhổ nước bọt vào nhau. Trong chốc lát, người này nhổ một bãi kẻ kia phun một ngụm, cơ hồ dìm mặt đối phương trong nước bọt. Nhất thời, cả hai đều trông vô cùng chật vật!

- Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!

- Súc sinh táng tận thiên lương!

- Thiên đao vạn quả nhà ngươi!

- Vương bát đản nhà ngươi sẽ bị đày xuống địa ngục!

- Ta thao con mẹ nhà ngươi!

- Ta xxx con bà nhà ngươi…

Hai người càng mắng càng khó nghe, càng mắng càng thêm hăng máu, mặt đều đỏ lên, thở hổn hà hổn hển, mắt trừng như chữ O tròn trịa, moi hết ruột gan những từ ngữ mắng người càng thêm ác độc.

Mắng ít một câu, sẽ thấy mình bị thiệt thòi lớn!

- Ngươi dám bán ta! Người là tội nhân của tổ chức!

- Ngươi dám hãm hại ta, tên hỗn đản đỉnh đầu mọc nhọt, bàn chân chảy mủ nhà ngươi!

- Cái rắm! Ta hãm hại ngươi? Ngươi không bán đứng ta sao ta có thể thãm hại ngươi? Phải biết thiện ác có báo, người đang làm thì trời đang nhìn!

- Mười tám con lừa liên tục xxx bà nội ngươi! Ta bán đứng ngươi? Lão tử có rảnh háng cũng khinh thường bán đứng tên vương bát đản nhà ngươi! Ngươi còn không đáng để lão tử bán!

Sở Thiên Lang chửi ầm lên.

Nhưng hai câu này vừa xuất ra khỏi miệng, hai người đột nhiên sửng sốt một chút.

Lập tức, hai người không hẹn mà cùng yên lặng trở lại.

Sau đó, hai người không hẹn mà quăng ánh mắt hoài nghi về phía Vân Dương.

Chỉ thấy Vân Dương khoanh hai tay, tủm tỉm cười cười nhìn hai người bọn hắn.

Sở Thiên Lang nháy mắt mấy cái:

- Ngươi nói ta bán đứng ngươi? Từ lúc nào ta bán đứng ngươi?

Lý Trường Thu sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Đến lúc này rồi ngươi còn không thừa nhận? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống rời khỏi đây sao?

Sở Thiên Lang chửi ầm lên:

- Cũng bởi đến lúc này rồi nên ta cũng không nói láo, ngươi nói ta bán đứng ngươi? Con lợn nhà ngươi! Lão tử bán đứng ngươi mà lão tử còn không biết?

- Ngươi… không phải ngươi đem tin tức của ta bán cho tên tiểu tử này sao?

Lý Trường Thu từ từ như hiểu ra vấn đề, ánh mắt dần dần trở nên kinh ngạc, rồi phẫn nộ:

- Sau đó để tiểu tử này đến bắt ta?

Sở Thiên Lang nổi trận lôi đình:

- Họ Lý! Ngươi dùng cái não lớn bằng hạt đậu nành của ngươi nghĩ xem, có khả năng như vậy sao? Nếu ta bán rẻ ngươi… tại sao hiện tại ta lại ở chỗ này? Chẳng nhẽ trước ta bán đứng ngươi, lại còn để cho ngươi cơ hội trong lúc phẫn hận hãm hại lại ta? Sau đó hai ta cùng chết?!

Sở Thiên Lang bi phẫn có chút không chịu được!

Trách không được con hàng này hận ta như vậy, hóa ra hắn cho là ta bán đứng hắn… đây… đây quả là oan uổng thấu trời a, chẳng nhẽ trong đầu tên Lý Trường Thu này không phải là não mà chứa đầy phân sao?

Sắc mặt Lý Trường Thu trở nên trắng bệch, lão chậm rãi quay đầu, ánh mắt hàm chứa vẻ không thể tin được nhìn Vân Dương, nói từng chữ:

- Sở Thiên Lang… không có bán ta…?

Vân Dương nhìn lão cười tủm tỉm, cũng không nói chuyện.

- Hết thảy là ngươi sắp đặt?

Lý Trường Thu tuyệt vọng hỏi.

Vân Dương vẫn cười hì hì như vậy:

- Đúng vậy a, Lý lão, thế nào, có sảng khoái hay không?

Sắc mặt Vân Dương từ từ trở nên lạnh lẽo, hắn thở dài một hơi, cắn răng nói:

- Ngươi có sảng khoái hay không? Ta không biết, nhưng ta… sảng khoái! Nhưng huynh đệ chết dưới sự hãm hại của các ngươi, cũng sẽ thấy sảng khoái!

Oa một tiếng, Lý Trường Thu thổ huyết tại chỗ, lão nuốt máu, quát to:

- Ngươi lừa ta thật thảm…

Đột nhiên lão trợn mắt tròn xoe, ho khan một tiếng, phun ra một cục đờm hướng trên mặt Vân Dương.

Vân Dương sao có thể để lão như nguyện, nhanh chóng lách người né tránh, thân thể lập tức lóe lên một cái, một cái tát nặng nề giáng lên mặt Lý Trường Thu, giọng nói rét lạnh quát:

- Còn dám phun một ngụm, ta để ngươi sống trong này thêm một năm!

Lý Trường Thu toàn thân giật nảy mình, sợ run cả người, lão cực kỳ phẫn hận nhìn Vân Dương, nhưng cuối cùng cũng không dám phun ra một miếng nước bọt nữa.

Sống thêm một năm!

Ý tứ trong đó, Lý Trường Thu rất rõ ràng!

Trước mặt hắn, Sở Thiên Lang như quả cầu da xì hơi, toàn thân mềm nhũn, lão thầm thở dài một hơi, muốn nói điều gì đó, nhưng vừa ra đến cửa miệng lại nuốt vào…

Việc đã đến nước này, còn gì để nói nữa?

Mắng?

Bất quá chỉ cho người ta thêm cái cớ tra tấn hai người bọn hắn mà thôi.

Nhưng hiển nhiên Lý Trường Thu hiện tại không ý thức được điều đó, hắn như người mất hồn. Cực hạn xấu hổ, cực hạn phẫn hận. Một đời kiêu hùng vậy ma từ đầu đến cuối đều bị Vân Dương xoay tròn, đùa giỡn trong lòng bàn tay, hơn nữa lão còn lấy thân phận tù nhân, đi giúp kẻ bắt mình đối phó đồng đội của mình…

Lý Trường Thu giờ phút này đã triệt để rơi vào trong rối loạn.

Một cảm giác xấu hổ muốn chết, hắn cứ ngốc như vậy bị người ta lừa! Lý Trường Thu mắng lớn, diện mục dữ tợn:

- Tiểu vương bát đản, thứ thất đức đoạn tử tuyệt tôn… ngươi chờ đó, Xuân Hàn tôn chủ của chúng ta tuyệt không tha cho ngươi…

- Im miệng.

Sở Thiên Lang quát lớn một tiếng.

Lý Trường Thu bỗng ngậm chặt miệng. Ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, nhưng cũng đã chậm…

Hắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, con mắt bỗng trợn to, hai con ngươi cơ hồ trừng lồi ra ngoài hốc mắt, thất khiếu đồng thời chảy đầy máu tươi.

Hắn trực lăng lăng nhìn Vân Dương, nhìn Sở Thiên Lang, đột nhiên kêu to một tiếng, toàn bộ thân thể cùng lúc trở nên khô quắt.

Tại dưới mắt Vân Dương cùng Sở Thiên Lang, thân thể Lý Trường Thu không ngừng toát ra huyết sắc sương mù, cả thân thể không ngừng rút nhỏ…

Huyết vụ tan hết.

Vân Dương cùng Sở Thiên Lang đồng thời sợ run cả người.

Chỉ trong một nhịp hít thở, thân thể vốn khôi ngô to lớn của Lý Trường Thu đã hóa thành một cái xác ướp nhỏ bé khô quắt.

Tất cả nội tạng cùng với huyết nhục đều quỷ dị biến mắt không chút tung tích.

Chỉ còn lại một lớp da bao lấy bộ xương cốt đã làm khô, tựa như khúc gỗ vứt trong bóng tối ba năm trời.

Khí tức Lý Trường Thu đã tuyệt!

Cứ như vậy quỷ dị chết đi!

Sở Thiên Lang hơi giật mình nhìn, trong mắt phủ đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy như co giật. Vân Dương thấy một màn quỷ dị như vậy cũng không kìm được hít một hơi lạnh thật sâu bỗng nhiên cũng cảm giác âm trầm, da đầu không chịu được run lên từng cơn.

Nhưng, trong ánh mắt hắn lại bỗng nhiên sáng lên.

Xuân Hàn Tôn Chủ!



-----------

Phóng tác: xonevictory

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play