Phải mất hồi lâu, Thượng Quan Linh Tú mới hiểu cái vẻ ấp a ấp úng của Kế Linh Tê là thế nào, nhưng mà vừa hiểu rõ, thân thể mềm mại đã chấn động một cái, ngẩng đầu, không thể tin nổi mà nhìn Kế Linh Tê.
Vĩnh viễn ở cùng nhau.
Câu nói này đại biểu điều gì, Thượng Quan Linh Tú lại có thể hiểu rõ ràng.
- Ta... Ta không quá hiểu... Ý ngươi.
Thượng Quan Linh Tú vừa đỏ mặt, nói cũng lắp bắp, xiết chặt hai tay, xấu hổ vô cùng, nàng sao có thể không quá hiểu được!
Vốn lời của Kế Linh Tê có chút hương vị từ trên cao nhìn xuống, chí ít vào tai nàng, lại như đang khuyên nàng từ bỏ, tỏ rõ thái độ: Nam nhân này, mình ta độc chiếm.
Ngươi đừng có đùa!
Từ bỏ sớm đi thôi!
Nhưng câu nói cuối cùng bật ra, Thượng Quan Linh Tú lại không dám tin, vô lý a, sao có thể không trong khống chế, sao lại sao lại...
Trên mặt Kế Linh Tê đột hiện thần sắc thống khổ bất đắc dĩ.
Thậm chí, ngay cả bờ môi cũng có chút trắng bệch:
- Ta tự nhiên có lý do của ta... Nếu không phải ta không thể làm khác, ta sao có thể thỏa hiệp như vậy. Linh Tú tỷ, xin ngươi tin tưởng ta, phàm là từng có một tia khả năng, ta cũng sẽ không đồng ý, cũng sẽ không nói như vậy...
Thượng Quan Linh Tú thầm xiết chặt, trên mặt lộ vẻ lo lắng, thấp giọng, lo lắng hỏi han:
- Đến cùng là thế nào? Thân thể ngươi có điều gì không tiện sao?
Đây là giải thích hợp lý nhất mà Thượng Quan Linh Tú nghĩ tới vì sao Kế Linh Tê làm ra lựa chọn như vậy.
Kế Linh Tê chậm rãi lắc đầu.
Thượng Quan Linh Tú nhíu mày vội la lên:
- Có chuyện ngươi phải nói thì mới giải quyết được, một mình ngươi cứ giữ trong lòng, sao có thể giải quyết?
Hiện tại, nàng thực sự cảm thấy sốt ruột thay cho Kế Linh Tê.
Đến cùng là có nguyên nhân gì, có thể làm cho một nữ tử tâm cao khí ngạo, từ bỏ độc chiếm người mình yêu?
Thượng Quan Linh Tú nghĩ đến nát óc, cũng không thể nghĩ ra toàn bộ câu chuyện trong đó.
Dựa theo biểu hiện của Kế Linh Tê mà phán đoán, vấn đề ở đây rất có thể chính là từ bản thân Kế Linh Tê, hơn nữa vấn đề này còn tương đối lớn, lớn đến mức Kế Linh Tê cũng chỉ có thể bó tay chịu chia sẻ!
Nếu như vậy, chuyện này há có thể là chuyện nhỏ? Thượng Quan Linh Tú sao có thể không lo lắng?
Sắc mặt Kế Linh Tê đỏ lên, lại đổi sang trắng bệch, tiếp đó lại đỏ bừng, lại trắng bệch... Đổi tới đổi lui vài chục lần, sau đó mới căm hận nói:
- Ta... Ta... Bị lão già nhà ta hại...
- Lão già nhà ngươi? Hại?
Thượng Quan Linh Tú vẫn không hiểu chút nào:
- Người đó là ai? Hắn hại ngươi thế nào?
Kế Linh Tê cắn răng, hung tợn nói:
- Chính là lão gia hỏa sinh ta, nhưng không có nuôi ta... Hắn không nuôi ta thì cũng thôi, thế mà còn bảo vệ ta bảo vệ... Ai~~~
Nói đến đây, tiếng thở dài của Kế Linh Tê thực sự rung động tâm can đến cực điểm, lộ rõ vẻ câm lặng, bất đắc dĩ.
Sau đó liền im lặng, im lặng nữa ngày trời!
“...???...”
Thượng Quan Linh Tú càng khó hiểu, hiển nhiên bị mấy lời không đầu không đuôi của tiểu cô nương nào đó làm cho càng ngơ ngác!
Ý gì?
Sao ta không hiểu gì cả vậy?
Đến cùng là sao?
- Ai...
Kế Linh Tê thở dài hết lần này tới lần khác, Thượng Quan Linh Tú lại không nhịn được mà gãi gãi đầu, hai mắt đầy nghi hoặc.
Thật lâu sau, Kế Linh Tê cắn môi, lúc này mới nhăn nhó bu lại, ghé sát bên tai Thượng Quan Linh Tú thấp giọng thì thầm:
- Ai, ta không nói nổi a... Chuyện này... Là...
“...”
Thượng Quan Linh Tú nhìn Kế Linh Tê, một tay che lại môi đỏ, thần sắc trong mắt chuyển thành không biết hiếu kỳ hay buồn cười, lại hoặc là không thể tưởng tượng nổi, không khỏi kinh ngạc, nói chung là thần sắc trên mặt được thể hiểu một cách hết sức phong phú.
Kế Linh Tê tự thấy da mặt nóng như lửa thiêu:
- Ngươi nói... Tình trạng như vậy, thực sự không biết sẽ kéo dài đến bao lâu, hoặc có thể, ta còn không biết có thể gặp lại... Lão già này... Không biết phải giải trừ thế nào?
- Nếu không thể giải trừ, ngươi nói...
Nói đến đây, Kế Linh Tê lập tức trở nên buồn rười rượi, thở dài sâu kín.
Thượng Quan Linh Tú cũng thở dài theo.
Chuyện này thực đúng là bất đắc dĩ...
Từ xưa đến nay, đây là lần đầu nàng có nghe nói đến chuyện thế này.
Vị lão gia kia, thực sự bảo vệ cô nương nhà mình nghiêm mật tới cực hạn a... Bảo vệ nữ nhi, khiến nữ nhi ngay cả đến chồng cũng không tìm được... Ai nguyện ý tìm một cô gái, chỉ mới ôm hôn một chút liền phải đổi lại hai tháng nằm giường?
Chớ nói chi còn muốn tiến thêm một bước!
Hơn nữa, thuở nhỏ Kế Linh Tê là bé mồ côi, phụ mẫu là ai cũng không biết, sau này có thể tìm lại hay không... Hết thảy, còn chưa biết được!
Cấm chế kia... Đến cùng phải giải trừ thế nào? Nếu vẫn không thể giải trừ, vậy phải làm thế nào mới được?
Chẳng lẽ, để Vân Dương cùng Kế Linh Tê cả đời ngồi nhìn nhau!?
Ngay cả muốn nằm chung một cái giường cũng không được?!
Suy nghĩ một chút, đều cảm thấy thực sự hiếm có, còn mang theo bi ai lớn lao!
- Vẫn luôn như vậy? Từ đầu đến cuối không biến hóa... Cái gì?
Thượng Quan Linh Tú vẫn không hiểu biểu tình trên mặt bản thân lúc này là gì.
Kế Linh Tê cũng không biết biểu lộ trên mặt mình ra sao:
- Ai! Vì điều này, trước trước sau sau, cả hữu ý lẫn vô ý, Vân Dương đã phải nằm giường đến ba lần...
- Khụ khụ khụ...
Thượng Quan Linh Tú vô thức sặc một ngụm, ho khan kịch liệt.
Kế Linh Tê đỏ mặt tía tai:
- Ngươi đừng hiểu lầm... Chẳng qua là trùng hợp... Ai... Cái này phải nói làm sao... Mặc dù nói, hiện tại còn quá sớm... Chính ta cũng không muốn... Cứ vậy cho hắn... Nhưng... Nhưng... Ai nha... Ta cũng không biết nói sao nữa...
- Phốc...
Thượng Quan Linh Tú thực sự không muốn cười, cũng biết không nên cười, thế nhưng không biết làm sao lại không khống chế được bản thân, cười đến ngửa tới ngửa lui.
- Ngươi!
Kế Linh Tê nhất thời tức giận, bĩu môi ngồi một bên.
Nhưng ngồi một lúc, bản thân nàng cũng không nhịn được mà cười phốc một tiếng, vừa cười vừa trùng điệp thở.
Vấn đề này, thực sự... Cực kỳ khó giải.
Đến lúc này, Thượng Quan Linh Tú mới xem như triệt để hiểu rõ ý nghĩ của Kế Linh Tê: Chính bản thân nàng ta không làm được, trở thành bình hoa chỉ để bài trí, còn muốn bá chiếm không cho người khác đụng vào, thực sự không có đạo lý?
Chẳng lẽ bởi vì ngươi thích người ta, mà ngươi cả đời phải làm một lão khuê nữ, cũng bắt người ngươi ưa thích cả đời phải làm một lão xử nam?
Người ta còn phải nối dõi tông đường a...
Ngươi làm được sao?!
Kế Linh Tê thỏa hiệp như vậy, thực sự cũng là chuyện không còn cách nào.
- Ha ha ha...
Thượng Quan Linh Tú che miệng, cười đến toàn thân run rẩy.
Kế Linh Tê xấu hổ:
- Ta phiền muộn muốn chết, ngươi còn cười được...
- Phiền muộn muốn chết...
Thượng Quan Linh Tú lại cười:
- Đúng là rất phiền muộn, rất muốn a.
Kế Linh Tê vừa xấu hổ vừa ức, lập tức nhào người tới, trong lúc nhất thời, hai cô gái đã nháo thành một đoàn.
Nửa ngày đi qua, Thượng Quan Linh Tú mới bất đắc dĩ cầu xin:
- Muội muội tốt... Thả ta ra...
Kế Linh Tê vẫn không thả, tiếp tục chọc eo chọc chân Thượng Quan Linh Tú.
Lúc này, một thanh âm mơ màng vang lên:
- Các ngươi... Làm gì vậy?
Hai nữ nghe tiếng, đồng thời cứng người, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Vân Dương đã ung dung tỉnh lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn qua, thế nào mà hắn mới bất tỉnh có một chút, hai người này đã có tình cảm tốt như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT