Vân Tiêu Dao nhìn Vân Dương mà hắn một đường cõng trở về, cũng cảm thấy đầy chấn kinh cùng câm lặng.
Thực lực của đối phương, cũng quá cường hãn a!
Không thể không nói, lần tập kích này của đối phương, thực sự đánh vào đúng điểm yếu hại.
Thời cơ xuất thủ, chính vào lúc tất cả các tổ chức sát thủ, cách độc hành khác... Cùng hành quân lặng lẽ, thậm chí ngay cả tứ quý lâu cũng đang chịu tổn thất nặng nề, cơ hồ tất cả mọi người cùng cho rằng, tối thiểu trong mấy ngày tới, thiên hạ sẽ không có chuyện gì lớn!
Nhưng lần tập kích này, cứ thế đột nhiên xuất hiện!
Đánh đến mức khiến mọi người trở tay không kịp, hơn nữa thực lực đội hình lại mạnh đến thế!
Coi như đến bây giờ, Vân Tiêu Dao nghĩ lại cũng cảm thấy kinh.
Phần thực lực này nhắm vào Vân Dương, quả như dùng dao mổ trâu mà cắt tiết gà, căn bản tỏ rõ ý nguyện thô bạo của đối phương: nhất kích tất sát! Vĩnh trừ hậu hoạn!
Hết lần này tới lần khác, thế cục ác liệt, tuyệt không khoan nhượng này lại bị Vân Dương cứng rắn kéo tới cùng, mãi cho đến khi viện binh kéo tới, vây lại toàn bộ đối phương, thành công hốt gọn cả mẻ!
Thậm chí, Vân Dương còn kiên trì nói mấy câu, lúc này mới không chịu nổi mà ngất xỉu.
Kết quả này, thực sự không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tưởng tượng nổi, nghe thôi cũng thấy rợn cả người, hoàn toàn vượt qua cực hạn nhận biết của bọn họ!
Vân Tiêu Dao tự hỏi, nếu đặt hắn trong tình huống này... Hắn còn có thể sống sót sao?
Trước giờ Vân Tiêu Dao hắn chưa từng coi nhẹ bản thân, thế nhưng sau khi tĩnh tâm cân nhắc, hắn xác nhận một chuyện... Nếu đặt hắn trong tình huống vừa rồi của Vân Dương... Chỉ sợ đối phương đã sớm trở về mở tiệc ăn mừng, không có bất luận điều gì ngoài ý muốn...
Vừa nghĩ đến đây, Vân Tiêu Dao lại không nhịn được mà sợ run cả người, ngược lại, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai vẫn luôn giữ được vẻ trấn định, thậm chí còn không hề cảm thấy chuyện này có gì ngoài ý muốn.
Nhìn đám người kinh ngạc, hai người thầm có mấy phần mừng thầm.
Đám ngu ngốc các ngươi, sao có thể hiểu được a.
Công tử gia... Chính là Vân Tôn, là người có thể làm chuyện mà người khác không thể làm!
Loại chuyện này, coi như có không bình thường, thế nhưng nhìn mãi cũng thành quen, chỉ là chuyện thường ngày thôi mà?
Hưng vong của trăm vạn đại quân còn quyết bởi một câu nói của hắn... Chớ nói khi chỉ là mấy tên sát thủ nho nhỏ!
Một bữa ăn sáng mà thôi!
Có gì kinh ngạc!
Tình huống của hai người phương mai thực sự có chút giống với tứ đại công tử, bọn hắn sùng bái Vân Dương đến mức mù quáng, phàm là chuyện mà Vân Dương làm đều là hợp lý, không hợp lý cũng là hợp lý, không quan trọng logic, không quan trọng lẽ thường, đây chính là fan cuồng trong truyền thuyết, không cần bất cứ đạo lý nào!
Mấy tên sát thủ bị bắt kia, hiện đều đã bị giam cầm trong mật thất, vừa có người bị trói lại, nhất thời đã có tiếng thống khổ rên riết vang lên không dứt.
Đám người thầm kinh ngạc, bọn hắn mới chỉ trói lại, chứ cũng không có tra tấn, thế mà đám người này lại kêu đau? Thực sự đúng là mất mặt giới sát thủ! Nhưng khi nhìn kỹ lại, lại cùng nhau giật mình run một cái.
Chỉ thấy, trên người mỗi một tên sát thủ, đều chất đầy các vết thương ngổn ngang lộn xộn.
Nghiêm ngặt mà nói, những vết thương này đều không sâu, cùng lắm mới chỉ phá được lớp da, còn chưa thể chạm tới xương, có thể nói chỉ là vết thương ngoài da.
Thế nhưng số lượng vết thương thực sự quá nhiều, mỗi một vết đầu giữ độ sâu cạn không sai biệt nhau lắm, điều này thực sự khiến người rung động.
Cho đến giờ phút này, đem bọn hắn trói lên cột, bọn hắn hơi giãy một chút, lập tức khiến miệng vết thương mở ra, tên thảm nhất trong đó lập tức đổ máu đầm đìa, cả người như bị máu tươi bọc lại.
Đám người cùng xuất hiện một ý niệm, con hàng này nhất định không thể sống được qua đêm nay, chỉ riêng chảy máu cũng có thể khiến hắn mất máu mà chết!
Thế nhưng tiếng kêu của người kia lại trung khí mười phần, hoàn toàn không hề có dấu hiệu suy bại:
- Đau chết ta mất...
Phương Mặc Phi cẩn thận xem xét, phát hiện máu tươi trên người người kia đã tự động ngừng chảy, dù sao cũng là cao giai tu giả, năng lực hồi phục vết thương vượt xa người thường, nhất là đây chỉ là thương thế da thịt, thế nhưng vết đao vẫn chướng mắt như cũ, cẩn thận đếm, trên người tên gia hỏa này, từ đầu, mặt, ngực, bả vai... Mãi cho đến bắp chân, khoảng chừng phải có... Hai trăm ba lăm vết đao!
Không đúng, còn cả lòng bàn chân cũng có bảy vết, đều để lại vết máu đỏ tươi, không phải vết thương cũ, nói cách khác... Hết thảy có hai trăm bốn hai vết đao!
Ừm, cái này còn không tính trên ủng chân còn có hơn ba mươi vết cắt thấu ủng, nếu không số lượng còn phải lớn hơn nhiều.
Phương Mặc Phi không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái.
Người anh em này không phải bị lăng trì chứ?
Dù là lăng trì toái quả trong truyền thuyết, cũng không hơn được cái này a!
Hơn nữa những vết đao này còn có một chỗ tốt khác, là bọn hắn không phải băng bó cho mấy tên sát thủ.
Vết thương cạn như thế, đám cao giai tu giả chỉ cần hai ba ngày là có thể khỏi hẳn.
Đương nhiên, nhân tố chủ yếu còn là... Bọn hắn con mẹ nó không có cách nào băng bó, băng thế nào?
Kẻ chịu ít đao nhất cũng phải có hơn tám mươi vết.
Ngươi nói băng thế nào?
Coi như băng đối phương thành bánh chưng, cũng có vết thương lọt lưới, so với như vậy, chi bằng khỏi cần băng, dù sao cũng không chết được!
- Đao pháp của công tử gia... Thực...
Phương Mặc Phi nhìn mà than thở:
- Tuyệt...
- Chỉ từng những vết đao này, có thể thấy công tử phải chém ra chí ít hai ngàn đao... Nếu tính như thế, trong thời gian chiến đấu ngắn ngủi hôm nay, chẳng phải công tử...
Lão Mai hít một hơi, trực tiếp bị số lượng mà bản thân nghĩ tới dọa sợ ngây người.
- Phỏng đoán cẩn thận nhất, cũng phải có tới... Ba vạn đao trở lên?!
Phương Mặc Phi nhanh chóng đưa ra một con số đoán chừng, sau đó cũng bị con số mà bản thân đưa ra dọa sợ.
Trong thời gian ngắn như vậy, đối mặt với địch nhân mạnh hơn mình mấy lần, lại có thể không ngừng không nghỉ bổ ra ba vạn đao... Hơn nữa, Phương Mặc Phi cùng thầm nhận rõ, dưới tình huống như vậy, muốn giữ được tính mạng lại còn sáng tạo được chiến quả như thếm ba vạn đao? Cái này còn là con số bảo thủ tối thiểu nhất a!
- Khó trách!
Phương Mặc Phi ngu đột xuất nói.
- khó trách cái gì?
Lão Mai cũng không hiểu ý Phương Mặc Phi là sao.
- Ngươi cũng không thấy được sao?
Phương Mặc Phi có chút mất hồn mất vía:
- Cơ bắp, cổ tay, bả vai của công tử đều sưng to... Cổ tay so với đùi còn to hơn cả vòng...
Lão Mai: “...”
Phương Mặc Phi vô thần nhìn Lão Mai:
- Đoán chừng, còn to hơn cả eo ngươi nữa.
Lão Mai:... Ông nội ngươi, không phải lão tử hơi gầy chút thôi sao...
Trong phòng ngủ của Vân Dương.
Vân Dương nằm lẳng lặng trên giường, thở nhẹ mê mang, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, lần này là ngủ say sau khi tiêu hao đến cực độ, nhưng lại khác với ngủ say bình thường, có thể coi như ngủ đông để khôi phục trạng thái.
Hai người Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú lẳng lặng ngồi trên giường, ừm, một người ngồi đầu giường, một người ngồi cuối giường.
Thực tế mà nói, hiện tại Vân Dương chỉ mệt mỏi quá độ, cũng không hề có thương thế gì đáng nói, càng không có chuyện thụ thương rất nặng, sau khi hai cô gái kiểm tra năm lần bảy lượt, lúc này mới thầm thả lỏng, bình yên chờ đợi.
Điều mà Kế Linh Tê làm cho Vân Dương tương đối nhiều hơn một chút, đầu tiên nàng dùng linh khí tinh thuần trải vuốt kinh mạch cho Vân Dương, giúp Vân Dương mau chóng khôi phục, lại băng bó mấy vết thương, kỳ thực trong trận chiến này, Vân Dương dùng kéo dài làm phương thức chiến đấu chủ yếu, cho nên vẫn luôn tận lực tránh thụ thương, cho nên ngoại thương trên người hắn đều tương đối nhỏ, trong đó có mấy vết thương hơi cạn đã tự động khéo lại, mà mấy vết hơi nặng chút, cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT