Vân Túy Nguyệt vô cùng vui mừng khi Vân Dương chủ động đến thăm.

Bình thường nàng không dám chủ động liên hệ Vân Dương vì sợ để lộ bí mật, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng về tin tức của người trong lòng: không biết hắn ra sao?

Lúc này, Vân Dương chính là mối liên hệ duy nhất của nàng với người trong lòng, chính vì vậy chỉ cần Vân Dương còn tồn tại thì mối liên hệ giữa nàng với người đó vẫn còn.

- Không có tin tức mới cũng đừng vội.

Vân Túy Nguyệt cười duyên dáng nói:

- Đúng vậy, lời ta nói thực sự không phải, huynh đệ đừng để trong lòng, không có việc gì đến thăm tẩu tử cũng được, ha ha… như vậy tẩu tử cũng đã thỏa mãn.

Trong giọng của Vân Túy Nguyệt không tự chủ được mà thêm chút ý vị nịnh nọt.

Nàng sợ chẳng may làm Vân Dương giận, hắn sẽ không tới đây nữa.

- Nguyệt tỷ, ngươi… không cần phải như vậy.

Vân Dương cảm thấy ngộp thở nói:

- Ngươi càng như vậy, trong lòng ta… càng khó…

Vân Túy Nguyệt cười dịu dàng:

- Rảnh rỗi nên thường tới thăm ta, như vậy Nguyệt tỷ sẽ rất vui vẻ.

Nàng thấy Vân Dương không gọi mình là tẩu tử, ánh mắt có chút ảm đạm xuống, liền theo các xưng hô của Vân Dương mà tự xưng Nguyệt tỷ.

- Nhưng tiểu đệ thực sự không muốn tới.

Vân Dương nói:

- Bởi nếu ta tới, nhất định sẽ đem đến vô tận phiền phức cho Nguyệt tỷ ngươi.

Vân Túy Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp:

- Ngươi biết, ta rất vui lòng nếu bị ngươi làm phiền. Ngươi đem đến càng nhiều chuyện càng tốt. Cứ như vậy, ta mới có cảm giác đnag giúp hắn làm chút việc…

Vân Dương cẩn thận hỏi:

- Nguyệt tỷ, có thể cho ta hỏi chút… về quá khứ của người và Ngũ đại nhân…?

Vân Túy Nguyệt cười cười thê lương:

- Quá khứ… thực ra rất đơn giản… hai chúng ta đến từ cùng một nơi. Nơi đó là một trị huấn luyện ma quỷ, rất nhiều cô nhi bị đưa tới đó… khi ta bị bắt, lúc đó ta mới 5 tuổi, còn hắn 6 tuổi.

- Tại đó, nam hài bị huấn luyện thành kẻ ăn trộm, ăn cắp, sát thủ, tồi tệ hơn là kẻ nào không có thiên phú sẽ bị đánh gãy tay chân tra tấn không ra hình người, rồi ném ra ngoài đường làm ăn xin…

- Về nữ hài tử, nếu có chút tư sắc sẽ bị huấn luyện thành kỹ nữ, hoặc là đem tặng người khác… một số khác có thiên tư trác tuyệt, sẽ bị huấn luyện thành nữ sát thủ, hoặc là tử sĩ… dung mạo tầm thường đều bị nám ra ngoài ăn xin. Lớn lên nếu có chút tư sác lại bị kéo đi là kĩ nữ, không có tư sắc sẽ bị chém giết tại chỗ…

- Lại có nơi mất nhân tính như vậy!

Vân Dương chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy căm phẫn:

- Ở đâu?

Vân Túy Nguyệt thống khổ cười cười:

- Khí đó, hắn khá là cường tráng so với hài tử cùng lứa, vì vậy hắn chiếu cố mấy tiểu tỷ muội chúng ta khắp nơi, hơn nữa hắn cũng có thiên phú, được liệt vào danh sách bồi dưỡng thành sát thủ. Lúc ta chín tuổi, dáng dấp cũng coi như thanh tú, kẻ quản lý nổi tà tâm với ta. Hắn đã giết tên quản lý, rồi kéo thoe mấy tỷ muội chúng ta cùng trốn…

- Từ đó về sau, chúng ta cùng nhau lưu lạc giang hồ… ăn bữa nay, lo bữa mai. Mỗi ngày hắn đều phải ra ngoài liều mạng, giết người, cướp bóc, ăn trộm… để nuôi sống chúng ta, hắn không gì không làm, không khổ gì chưa chịu.

Vân Dương thở dài thăm thẳm.

Đoạn quá khứ này tuy Vân Túy Nguyệt cũng không nói tỉ mỉ, nhưng Vân Dương hoàn toàn có thể tưởng tượng được hoàn cảnh hiểm ác lúc đó. Một bé trai mười tuổi đem theo mấy bé gái tám chín tuổi, giết người, đào vong, mưu sinh, thời gian đó đối với mấy đứa trẻ không biết phải nói gian khổ dường nào. Chắc hẳn thời điểm đó, ngũ ca phải chịu rất nhiều đau khổ…

- Tại năm ta mười một tuổi, chúng ta gặp Hồng Tụ phu nhân.

- Hồng Tụ phu nhân đồng ý chứa chấp chúng ta, nhưng hắn lại từ chối, tự mình ra ngoài xông xáo… năm đó, hắn mới mười hai tuổi.

- Sau đó, mỗi năm hắn đều về thăm chúng ta, mỗi lần về hắn đều mang theo rất nhiều đồ đạc. Về sau, năm ta mười sáu tuổi, Hồng Tụ phu nhân không may bạo bệnh qua đời, chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh không chỗ nương tựa. Lúc đó hắn trở về…

- Ba năm sau, khi ta mười chín tuổi, thành lập Thanh Vân phường. Còn hắn mang theo mấy tên huynh đệ, huyết tẩy căn cứ tà ác kia.

- Mà rất nhiều người của Thanh Vân phường chính là huynh đệ tỷ muội đi ra từ nơi đó… hắn vẫn âm thầm chiếu cố chúng ta.

- Sau khi, thứ kia… bắt đầu tuyển người, chúng ta cũng không biết đó là con đường như thế nào, có rất nhiều người đi lên con đường đó, đến khi chúng ta trở về, hắn liền bị mang đi.

- Khi hắn trở lại, hắn rất hưng phấn.

Ánh mắt Vân Túy Nguyệt tỏ rõ vẻ thê lương:

- Ta biết, hắn được chọn.

- Qua một thời gian, ta mới biết chỗ tuyển người là…

Vân Túy Nguyệt nói:

- Người ta yêu nhất, trở thành anh hùng vạn người kính ngưỡng… ngươi không biết, khi đó ta hưng phấn cỡ nào.

Trong lòng Vân Dương thầm rầu rĩ.

Hưng phấn...

Hẳn là lúc đó ngươi còn không ý thức được, Ngũ ca bước lên con đường đó, cố nhiên là trở thành một vị tuyệt thế anh hùng, nhưng đối với tương lai hai người các ngươi… cũng không phải chuyện tốt…

- Vào đêm hôm đó…

Vân Túy Nguyệt cười khổ:

- Ta muốn đem mình giao cho hắn, ta nói với hắn, muốn làm nữ nhân của hắn, muốn là thị thiếp của hắn!

- Kết quả, hắn giận tím mặt!

- Hắn nói, hắn muốn cưới ta, muốn đường đường chính chính cưới ta làm thê tử! Nhưng lúc đó ta biết, khi chúng ta cùng nhau xây dựng Thanh Vân phường, mặc dù bản thân băng thanh ngọc khiết, nhưng trong mắt người ngoài, chúng ta đều là gái lầu xanh! Nếu hắn là kẻ lang bạt giang hồ thì may còn có thể, nhưng hắn lại… Ta đã mất đi tư cách trở thành thê tử của hắn.

- Nhưng hắn vân kiên trì.

- Vì thế chúng ta cãi nhau một trận… rồi tãn rã trong không vui.

Vân Dương nhắm mắt lại.

Lấy thân phận Cửu Tôn, muốn đường đường chính chính cưới một nữ nhân…

Quá khó!

Hắn nhớ tới, khi hắn mới vào Cửu Tôn, trở thành một thành viên của Cửu Tôn. Khí đó, dáng vẻ Ngũ ca lúc nào cũng đều vô cùng rầu rĩ, bộ dạng tâm sự nặng nề, không vui. Dù có bất cứ việc gì hắn đều hoàn thành tốt, nhưng nỗi buồn trong lòng hắn, ái nấy đều có thể cảm nhận được.

Và cũng chỉ, mỗi khi hắn đem theo huynh đệ đi Thanh Vân phường giải trí, thì hắn mới biểu hiện ra sự vui vẻ, nhưng sau khi trở lại, hắn sẽ lại khôi phục dáng vẻ…

Thanh Vân phường này…

Chính hắn đã đến rất nhiều lần… mỗi lần đều dịch dung mới tới…

- Thế là chúng ta bắt đầu cãi lộn không ngừng…

- Nhưng hắn vẫn kiên định không thay đổi chủ ý. Rốt cục, đến năm ngoái, hắn nói với ta, hắn đã thông suốt, hắn vưới ta không có khả năng trở thành vợ chồng công khai…

Vân Túy Nguyệt nói:

- Chờ hắn làm nhiệm vụ này xong, hắn muốn mời huynh đệ chứng kiến, làm một lễ nghi đơn giản, chúng ta coi như thành thân…

- Hôm đó, chúng ta đều rất vui vẻ… bởi vì, cuối cùng ta cũng có thể trở thành nữ nhân của hắn, mộng tưởng nho nhỏ trong lòng ta rốt cục cũng sắp thành sự thật… rốt cục có thể ở cùng hắn… hắn cũng rất cao hứng. Hắn cho rằng, hắn đã nghĩ thông suốt… hôm đó, là mùng ba tháng ba.

Vân Dương cúi đầu thật sâu.

Mùng ba tháng ba.

Rạng sáng mùng bốn tháng ba, chín huynh đệ bọn hắn cùng nhau xuất phát, đem theo 800 huynh đệ, một đường đông tiến.

Mùng chín tháng ba, đến Thiên Huyền nhai…

- Nhưng lần làm nhiệm vụ này của hắn…

Vân Túy Nguyệt buông bã cười một tiếng, nagf nhìn Vân Dương chậm rãi nói:

- Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa trở về.

Vân Dương lòng đau như cắt. Một lúc lâu sau mới khẽ nói:

- Nguyệt tỷ, về sau các tỷ muội có việc cần… cứ việc tìm ta,mặc Ngũ đại nhân không còn.. Nhưng hết thảy mọi chuyện, đều có ta!

Vân Túy Nguyệt mỉm cười:

- Nhất định.

Mặc dù nàng nói thì nói như vậy, nhưng Vân Dương hiểu được, chỉ sợ… dù nàng có gặp bất kì khó khắn, cũng tuyệt không tìm mình nhờ giúp đỡ.

Cũng như trước kia, Thanh Vân phường có bất cứ chuyện gì, nàng cũng chưa từng yêu cầu Ngũ ca hỗ trợ.

Nàng biết, thân phận bọn hắn không thể lộ ra ngoài.

Vân Túy Nguyệt nhẹ nhàng hít sâu một hơi, không chút dấu vết lau đi vệt nước mắt chẳng biết xuất hiện trên mặt từ khi nào, nàng gượng giọng nói:

- Mấy chuyện này, vừa nhắc đến liền… còn chưa hỏi, không biết tiểu đệ tới đây có chuyện gì cần Nguyệt tỷ hỗ trợ a.

- Chuyện là như vậy…

Vân Dương trầm ngâm một chút rồi nói:

- Có một vị tướng lãnh quân đội, người này tự xưng Trấn Bắc tướng quân. Thân hình khôi ngô, mặc dù hắn làm việc đều che mặt, nhưng từng lộ ra dưới khăn che là một góc râu quai nón...

- Hơn nữa có chút xám trắng.

- Hình thể tráng kiện, cao chừng thước tám, nặng tầm 200 cân (một thước bằng 1m; 2 cân TQ bằng 1 kg)

- Quan chức của hắn phải trên Thiên tướng, tối thiểu cũng phải là Đô thống chế cấp một, thậm chí cao hơn, từ trong lời nói cử chỉ, có thể thấy một loại khí thế nắm đại quyền trong tay.

Vân Dương nói:

- Những tướng lĩnh phù hợp với đặc điểm này có chừng mấy chục người.

- Mà hiện tại ta muốn tìm ra hắn từ trong mấy chục người này.

Vân Dương nói khẽ:

- Trong những người này, có bảy tám người thường xuyên tới Thanh Vân phường.

- Cho nên, cần Nguyệt tỷ giúp chuyện này.

Vân Túy Nguyệt nghiêm túc lắng nghe, nói:

- Người này...

Vân Dương trầm giọng nói:

- Chín vị lão đại xảy ra chuyện, chính là do quân chính hai phương, hoàng gia quý tộc, thế gia sĩ tử, cùng với nhân sĩ giang hồ... Lực lượng cơ hồ ngang ngửa với một phần ba siêu cấp thế gia liên thủ mà làm.

- Bây giờ, chúng ta muốn tìm ra những người này.

- Chúng ta không cầu vinh hoa phú quý, cũng không cầu công danh lợi lộc, càng không cầu lưu danh Vạn Cổ, nhưng công đạo cho các huynh đệ, nhất định phải đòi lại!

- Nếu chăng chết trong tay tướng lĩnh địch quốc, chúng ta đều có thể buông tha. Bởi vì hai bên vốn là địch, bọn hắn có làm thế nào cũng là công minh, đều là đúng. Nhưng, với những tên nội gian trong nước, những tên giang hồ nối giáo cho giặc, chúng ta... Một kẻ cũng không bỏ qua!

Ánh mắt Vân Dương ánh lên vẻ thanh lãnh, cương quyết.

- Các ngươi định thanh lý ra sao?

Vân Túy Nguyệt hỏi.

- Tru di Cửu tộc!

Vân Dương gằn từng chữ nói:

- Tất cả những kẻ dính tới chuyện này, không bỏ qua bất cứ kẻ nào! Lần này, vì đòi lại công đạo, vì báo thù... Chúng ta nguyện làm tất cả mọi chuyện. Dù tương lai bị đày xuống địa ngục... Chuyện này, cũng không thể không làm!

- Tốt!

- Các ngươi đã có quyết tâm như vậy, ta đã rất mừng!

Hai mắt Vân Túy Nguyệt tỏa sáng, tán thưởng nói một tiếng:

- Ta nhất định toàn lực hỗ trợ! Bất cứ chuyện gì, đều được!

------------------

Phóng tác: xonevictory

Cầu Kim phiếu~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play