- Đường Nhất Thủ vắt óc suy nghĩ, thậm chí ói cả ra máu, cũng không nghĩ được nguyên cớ... Trước mắt còn đang ở nhà tĩnh dưỡng.
Vân Dương nói.
- Nôn ra máu? Tĩnh dưỡng? Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không nghĩ tới trên đời lại có một ván cờ như thế, quả thực có thể khiến người ta lạc vào mà khó thoát được...
Tất tiên sinh thở dài một hơi, ánh mắt đột nhiên sáng lên:
- Chẳng lẽ đât chính là kỳ phổ trong truyền thuyết, vạn cổ không người có thể giải, Ẩu Huyết phổ sao?!
Vân Dương ngạc nhiên nói:
- Ẩu Huyết phổ? Kỳ phổ bí truyện kia sao?
Lập tức gật gật đầu, rất tán thành:
- Vậy thì khó trách, người xưa kể lại, bộ kỳ phổ này thực sự là tuyệt phẩm trong kỳ phổ, khó trách...
Tất tiên sinh ngưng thần suy tư, liên tiếp đưa ra các nhận định, rốt cục thu được kết luận chung nhất.
Ván cờ này, tuyệt không thể dùng thủ đoạn thông thường mà phá cục.
Nhưng càng nghĩ lại càng thấy phức tạp, biến hóa lại càng nhiều, thế nhưng kết quả cuối cùng lại tốn công vô ích, khó sửa bại cục.
Theo thời gian trôi qua, cờ trắng cờ đen dần hóa thành hai phe quân đội đối chọi, thiên quân vạn mã, tiếng chém giết rung trời.
Hai vị tuyệt thế thống soái, từng bước diệu chiêu xuất hiện, cơ biến vô tận, chém giết không có hạn dừng.
Tất tiên sinh dần lộ vẻ hoảng hốt, lẩm bẩm nói:
- Tiến lên không đường, lui xuống cũng không cửa... Tuyệt cảnh như vậy, lại biết không biết làm sao cho phải? Lẽ nào cứ thế lại bại?!
Nói ra một câu, sắc mặt càng tái nhợt, thân thể cũng lung lay như muốn đổ.
Tầm thần hiện tại của Tất tiên sinh đặt cả vào trong ván cờ, huyết tượng từng chùm từng chùm xuất hiện trong mắt, sắc mặt càng lúc càng không dễ nhìn, nhưng bản thân hắn lại không hề hay biết.
Vân Dương cũng đang cân nhắc, bộ dạng như mất hồn mất vía, kỳ thực tâm thần căn bản không có dừng lại trên mặt cờ, trong lòng chỉ không ngừng thầm buồn cười: Bản kỳ phổ này Tửu Thần Phượng Huyền Ca nghiên cứu hơn nửa đời người, máu cũng không biết đã phun ra bao nhiêu ngụm... Mặc dù ngươi còn không tận sức, nhưng ngươi cũng chỉ là Văn Thừa Võ Tướng của Tứ Quý lâu, so với Phượng Huyền Ca còn khoảng cách không nhỏ a?
Thực sự dính vào, xem ngươi có chết hay không?
Ầm!
Thái tử điện hạ đột nhiên đập bàn cái rầm, nhất thời một tiếng ầm vang cộng hưởng.
Tất tiên sinh ứng thanh mà động, oa một tiếng phun máu tươi, thần sắc uể oải suy sụp, lúc này mới mở to mắt, tiếp đó cảm thán:
- Nguy hiểm thật...
Tiếng này của hắn còn chưa dứt, đã nghe oa một tiếng, Vân Dương cũng động theo hắn, một ngụm máu tươi vọt đến yêt hầu, cố gắng ngăn lại, ừng ực nuốt ngụm máu kia lại, nhưng vẻ đỏ bừng trên gương mặt tuấn tú lại khiến ai thấy cũng rõ, chớ nói chi thân thể còn không ngừng lay động, máy tươi trào ra nơi khóe miệng, tình huống thực sự hỏng bét, cũng không tốt hơn Tất tiên sinh là bao, lại nghe hắn cười khổ một tiếng:
- Kỳ phổ này thực sự quái dị, quả như đoạt mệnh đao, trước đó ta còn cười Kỳ vương cờ si, định lực không đủ, hiện tại thân lâm kỳ cảnh, mới hiểu được cảm giác của Kỳ vương lúc đó!
Tất tiên sinh cũng cười khổ một tiếng, trong đáy mắt ánh lên một vòng nghi hoặc, nhưng lập tức biến mất không dấu vết.
- Xem ra bộ kỳ phổ này không phải chúng ta có thể giải được, nếu cố miễn cưỡng, chỉ hại mà vô ích!
Vân Dương thu lại kỳ phổ, cười khổ:
- Vẫn là để ta đem thứ này về cất giữ vậy, Đại đạo ba ngàn, hải nạp bách xuyên, Kỳ đạo hay Võ đạo, nếu một mực đắm chìm trong đó, lại không thể siêu thoát, chính là chấp mê, một khi trầm luân, chỉ rước lấy tổn thương, vẫn là tránh thì hơn.
Tất tiên sinh nhẹ giọng thở dài:
- Không sai không sai, công tử nói chí phải, cổ nhân dốc hết tâm huyết mới có thể tạo thành ván cờ kinh thiên động địa này, há có thể coi như chuyện tầm thường.
Nhưng mà, dù sớm đã quyết định, nhưng nhìn thấy Vân Dương đem kỳ phổ nhét lại trong ngực, trong lòng sinh ý không nỡ khó hiểu:
- Vân công tử, chẳng nhẽ thực sự không định nghiên cứu nữa? Cứ vậy thu tay lại?!
Vân Dương cười ha ha, có chút tự giễu nói:
- Tất tiên sinh là cơ trí chi sĩ, nguyên nhân trong đó chẳng nhẽ lại không hiểu, ván cờ này tuyệt đối không thể giải, miễn cưỡng làm chỉ khiến cả ta và ngươi đều chịu bất lợi mà thôi. Thứ cho Vân mỗ nói thẳng một câu, Vân mỗ cùng Thái tử cũng không cùng đường, lập trường hai bên khác biệt, cơ duyên cùng gặp gỡ đều phải tự gánh chịu.
- Vân mỗ cố nhiên không muốn nhà mình có chuyện gì. Nhưng nếu Tất tiên sinh bởi bộ kỳ phổ này mà xảy ra chuyện, khiến Thái tử động lôi đình chi nộ lại khó tránh sẽ dính đến Vân mỗ, cái này với ngươi hay ta đều không phải chuyện tốt, vẫn là nên tránh thì hơn!
Vân Dương cười hắc hắc.
Thái tử ở một bên, mặc dù sắc mặt đang ngưng trọng cũng nở nụ cười:
- Lời Vân thế tử thực chí lý, kỳ đạo tự có chỗ tinh diệu, nhưng mà chung quy chỉ là tiểu đạo, nếu hao tổn vì nó thực không phải chuyện hay, hiện tại còn chưa có chuyện lớn, tự nhiên nên dùng đúng lúc thì hơn.
Tất tiên sinh bật cười lớn, hoàn toàn không còn khúc mắc:
- Vân công tử nói không sai, việc này quyết dừng ở đây thôi, hy vọng vẫn còn cơ hội thỉnh giáo công tử.
Nhưng trong lòng lại nói: “Dù sao ta cũng đã nhớ được thế cục, trở về từ từ nghiên cứu là được, nếu có thể phá cục, vậy đây sẽ là bí mật mình ta độc chiếm, kỳ sử lưu danh nên chỉ thuộc về mình ta!
Vân Dương chợt thu hồi kỳ phổ, nói một tiếng cáo từ, cứ vậy tiêu sái rời đi, bước chân nhẹ nhàng, tựa như bớt được một chuyện vướng bận.
Tất tiên sinh nhìn theo Vân Dương bước ra khỏi đại môn phủ Thái tử, ánh mắt lấp lóe:
- Thái tử điện hạ, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để đánh chết Vân Dương kia!
Thái tử bỗng quay đầu, nhìn lại Tất tiên sinh: “???”
Hiển nhiên Thái tử cũng không rõ ý Tất tiên sinh là sao.
Tất tiên sinh hít một hơi thật sâu:
- Bởi chính lúc này, chúng ta cùng hắn mới lập được một phần lý do thân thiện, hiện động thủ với hắn, vẫn có thể có người hoài nghi, thế nhưng chỉ cần điện hạ phủ nhận, đủ để thoát hiềm nghi, thậm chí, trước mắt chính là thời điểm sát thủ nghỉ ngơi, cũng là lúc rối loạn nhất, giờ phút này mà ra tay, thực sự tiện lợi đến cực điểm!
Thái tử khẽ gật đầu:
- Không sai không sai, ra tay lúc này quả là thời cơ tốt nhất, cho dù ai cũng không thể nghĩ tới, chúng ta vừa mới lấy lòng, tỏ rõ thiện ý, thế mà lại lập tức động sát thủ, tiên sinh liệu sự như thần a.
Tất tiên sinh mỉm cười gật đầu, thản nhiên nói:
- Ông trời chú định điện hạ là người thành đại sự, trời cho không lấy, thực là tội lớn a!
Việc này không nên chậm chế, Thái tử lập tức hạ lệnh phân phó.
Ngay khi mệnh lệnh truyền đi, Tất tiên sinh còn tăng thêm một câu:
- Nhớ đem quyển kỳ phổ trong ngực Vân công tử mang về đây, tuyệt đối không được hư hao.
Thái tử trố mắt đối mặt.
Ngươi con mẹ nó đến cùng vì cái gì mà muốn giết Vân Dương, là vì ta hay là vì ngươi?
Chỉ là một bản kỳ phổ thôi mà, cần trắng trợn lấy việc công làm việc tư như thế sao?
Thái tử điện hạ hoàn toàn không thể lý giải nổi tâm tính của Tất tiên sinh.
...
Vân Dương rời khỏi phủ Thái tử, vừa mới bước qua một ngã rã, liền đã thấy được người quen.
Thượng Quan Linh Tú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT