Sắc mặt Lăng Tiêu Túy hơi nguội lại, nghe Cố Trà Lương nói vậy, liền có thể xác định Vân Dương thực sự không sao, vậy là tốt rồi, những chuyện khác, không quan trọng!

Chỉ là trong lúc yên lòng, vẫn còn vô hạn buồn

bực đang phung trào, Niên tiên sinh khoa trương mà đến, cuối cùng chỉ náo được một hồi kịch nhạc? Điều này... Không khỏi làm trò cười cho thiên hạ, không xứng với danh tiếng Tứ Quý lâu a!

Vân Dương lại có điều suy đoán: Bản thân hắn không cảm nhận được dấu hiệu trúng chiêu... Hẳn là do Sinh Sinh Bất Tức Thần Công? Hoặc cũng có thể là do Lục Lục?

Chỉ là, sao trước kia chưa từng xuất hiện tình huống tương tự?

Lần trước đối đầu với Hà Hán Thanh, lần đó tai họa sát nách, thân chịu trọng thương, hiểm hiểm kém chút ô hô, hiểm ác trong đó không chút kém hôm nay, thế nhưng lại không hề xuất hiện tình trạng tương tự, cái này, có chút ý vị sâu xa, cực kỳ khó hiểu!

Nếu hắn đoán không sai, Niên tiên sinh trực tiếp dùng cự lực thi triển sát chiêu, đoán chừng Vân Dương hắn giờ này đã thành đống thịt vụn.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Niên tiên sinh lại dùng loại công phu âm độc này, Vân Dương lại tự nhiên miễn dịch.

Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, tên như ý nghĩa, sinh sôi không ngừng.

Xuân Hạ Thu Đông có biến hóa cỡ nào, nhưng hắn luôn sinh sôi không ngừng, Tứ Quý không thể ảnh hưởng. Bởi vì, hắn không ngừng sinh sôi, liền tương đương với triệt để mẫn diệt tất cả lực lượng âm độc này.

Không có chuyện tử vong!

Niên tiên sinh chỉ biết tác dụng của Cố Trà Lương với hắn và Tứ Quý lâu vô cùng quan trọng.

Cho nên Niên tiên sinh cũng chỉ có thể làm thế để áp chế. Nhưng nếu để Niên tiên sinh biết Vân Dương là Vân Tôn, tuyệt đối sẽ không làm vậy!

Chỉ tiếc, hắn không biết.

...

- Nếu Vân tiểu đệ không có chuyện gì, như vậy chúng ta có thể cùng nghiên cứu xem tình huống Linh Phong sơn ba ngày sau xem sao... Vừa hay tương kế tựu kế!

Hai mắt Lăng Tiêu Túy lấp lóe:

- Các vị, nếu chúng ta đáp lại, dường như có chút vô lễ với hai vị khách không mời hôm nay a...

Ba người khác nghe vậy cùng nhau mừng rỡ:

- Ý kiến hay.

- Chúng ta... Như vậy như vậy... Như vậy như vậy...

Lăng Tiêu Túy nói:

- Ta nghĩ, chí ít cũng có thể chém rụng một tay của Tứ Quý lâu a!

Ba người đồng thời kêu tốt!

Vân Dương thở dài một hơi:

- Mấy vị lão ca, đại sự các ngươi cũng đã nói xong, phải chăng cũng nên đem mấy chuyện vụn vặt lên thảo luận? Bốn vị còn ở đây, thực sự có chút không phù hợp, khiến địa chủ như tiểu đệ cảm thấy vạn phần băn khoăn, chi bằng mọi người cùng đến phủ ta ở? Thế nào?

Cố Trà Lương hưởng ứng đầu tiên:

- Được được được, ở đây quá nguy hiểm, vẫn là đến vương phủ sẽ an toàn hơn, mà ở cũng thoải mái hơn.

Lăng Tiêu Túy quái dị nhìn qua Cố Trà Lương, Thiên Vấn tiên sinh hãn hữu hiện thế trong truyền thuyết này, tại sao từ khi xuất hiện, biểu hiện lại không chút giống lời đồn.

Rõ ràng đối phương lần đầu gặp Vân Dương, trước đó vốn không từng quen biết!

Hơn nữa, Vân Dương chung quy cũng chỉ là một tên tiểu bối, nào đáng để Thiên Vấn tiên sinh chấn nhiếp thiên hạ phải cẩn thận như thế?

Thế nhưng hiện thực trước mắt, hết lần này tới lần khác, từ sau khi vị Thiên Vấn tiên sinh này nhìn thấy Vân Dương, bất kể Vân Dương nói cái gì, hắn đều hưởng ứng nhiệt tình! Mặc kệ Vân Dương có hành động gì, hắn cũng đi sau phối hợp!

Hơn nữa, đánh giá vừa rồi của hắn dành cho Vân Dương, quả thực cao đến không thể cao hơn nữa!

Hết thảy, đều khiến người cảm thấy quỷ dị khó hiểu.

Gia hỏa này, đến cùng có ý gì?

Lăng Tiêu Túy đột nhiên thầm xuất hiện một suy nghĩ cổ quái: “Dựa theo đối thoại của Thiên Vấn cùng Niên tiên sinh, Thiên Vấn từng bị Niên tiên sinh cầm tù làm nhục, nhưng nếu nói trước đó có thể vẫn là tri giao, sau đó Thiên Vấn mới quyết liệt cũng khá hợp lý, thậm chí nói Thiên Vấn vốn là người của Tứ Quý lâu cũng không phải không thể.”

“Nhưng hình như không giống lắm.”

Phượng Huyền Ca nhíu nhíu mày:

- Đến vương phủ... Cái này chỉ sợ có chút bất tiện.

Dù sao Phượng Huyền Ca hắn xuất thân Tử U, ý định ban đầu của chuyến này cũng định gây hấn với thủ hộ thần của Ngọc Đường, coi như hiện tại không còn dự tính đó, nhưng tùy tiện vào Tiêu Dao vương phủ của Ngọc Đường ở, trên tâm lý cũng không tránh khỏi có chút khó chịu.

Cố Trà Lương nói:

- Ngươi cũng đã bỏ ý định tìm Vân Tôn gây chuyện, nào cần bận tâm mấy chuyện khác, vậy thì có gì không tiện đâu? Rõ ràng là đại thuận đại tiện mới đúng! Ta nói a lão Phượng, ngươi còn chưa được hưởng thụ cảm giác vương hầu thế tục thế nào đâu, cảm giác đó, thực sự dễ chịu, vô cùng dễ chịu!

- Không trải qua, tuyệt đối không biết, trên thế giới này, còn có hưởng thụ như vậy. Ngươi đã già, đất vàng cũng đã lấp đến cái cằm, nếu không thừa dịp này mà hưởng thụ lạc thú, há không phải sống uổng một đời? Đi đi, nhanh đi!

Phượng Huyền Ca dựng râu trừng mắt, tức giận đến râu mép nhếch lên.

Cái gì mà đất vàng lấp đến cằm? Thọ nguyên của ta dù không còn nhiều, nhưng ít cũng được mấy chục năm... Ngươi... Muốn nguồn rủa ta hả!

Độc Cô Sầu nói:

- Ta đi đâu cũng được.

Dưới sự tán đồng của Lăng Tiêu Túy cùng Cố Trà Lương, câu nói đi đâu cũng được của Độc Cô Sầu tương đương với đồng ý đến nhà Vân Dương!

Phượng Huyền Ca do dự cũng không còn trọng yếu, càng không có nhiều ý nghĩa!

Vân Dương tất nhiên hết sức vui mừng!

Mời tứ đại tôn thần này về nhà, vậy hắn thực sự có thể kê cao gối không lo, dù thực lực Tứ Quý lâu cao thâm khó lường, cũng không dám làm càn trước mắt tứ đại cao thủ, lập tức hớn hở nói:

- Tốt tốt tốt! Vậy chúng ta đi luôn thôi! Tiểu đệ nhất định khiến các vị lão ca hài lòng!

...

Nửa đêm hôm đó, Vân Dương đem tứ đại cao thủ yên lặng về tới Vân phủ. Trực tiếp an bài một biệt viện, lúc này mới thở nhẹ một hơi.

Dù sao thân phận tứ đại tôn phật này quá cao, nếu dọn đến ngay ban ngày ban mặt, thực sự sẽ tạo thành động tĩnh quá lớn, vẫn là nên chuyển lúc nửa đêm, tránh tai mắt người thường. Đương nhiên, trong này cũng không thể tránh khỏi chút ý đồ riêng của Vân Dương hắn, có bốn người này tọa trấn, nếu không có người đến dâng mạng thì sao được, nhất định phải vật tận kỳ dụng a, nhân tài không thể để phí!

“Lúc đầu vốn chủ nghĩ đi xem một chút, có thể mượn chút lực lượng cũng đã không tệ. Coi như không mượn được lực, cũng phải thăm dò nguyên nhân bọn hắn vào Thiên Đường thành, sau này có cơ hội thì dấn nước đến... Không nghĩ tới lại có thể trực tiếp mời đến nhà, thực sự hoàn mỹ ngoài ý liệu!”

Vân Dương thầm tính toán.

Độc Cô Sầu đứng ở trong sân, mắt nhìn lên trời hướng thiên, hít một hơi thật sâu:

- Nơi này... Linh khí tựa như càng sung túc hơn nơi khác... Ừm, phải nói là sung túc hơn rất nhiều.

Lăng Tiêu Túy nói:

- Không sai. Coi như một số thánh địa tu hành nổi tiếng, cũng không hơn gì chỗ này, ở đây tu luyện, có thể nói là làm ít công to.

Phượng Huyền Ca cùng Cố Trà Lương đi vào phong, thương lượng chút việc tư. Chỉ để lại hai người Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu ở lại xem hoàn cảnh.

Tuyệt đối không nên coi thường mức độ quan trọng của hoàn cảnh đối với một tu giả cao thâm, thực tế, càng là tu giả cao thâm, yêu cầu đối với hoàn cảnh lại càng cao hơn người thường, nơi cư ngụ nhất định phải có linh khí dày đặc, cho nên thường thì họ sẽ chọn ẩn dật nơi thâm sơn cùng cốc.

Bởi vì càng là nơi nhân khí đông đúc, linh khí lại càng yếu ớt, hơn nữa ăn uống thường ngày, nếu có thể dùng các loại nguyên liệu linh dị để nấu là tốt nhất, mà cái gọi là nguyên liệu linh dị, dĩ nhiên chính là những thứ mà ngày đó Vân Túy Nguyệt nấu cho Vân Dương ăn.

Có điều, trong tình huống bình thường, coi như có thể thu được một phần vạn bàn ăn kia, đã cần đến súc tích cả đời của một đại tu giả, cho nên bất cứ thế lực nào, bất kỳ tu giả nào cũng tuyệt không thể ngày nào cũng ăn được món như thế, lần đó Vân Dương thực sự quá may mắn, một bữa cơm liền ăn vô số trân phẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play