Vân Dương không muốn bại lộ thân phận, sau khi phát hiện Khống Linh đại trận, đèm đem ngựa để lại một bên, muốn tự mình thử sức vượt quan.
Thế nhưng, liên tục nếm thử, không một lần đột phá.
Có điều, người Tứ Quý lâu cũng đang thầm nghiêm nghị.
Gia hỏa đầy vết thương này không biết tới từ đâu, thân pháp kỳ quỷ, hơi không cẩn thận là lập tức ăn thua thiệt. May mà tu vi gia hỏa này hơi kém, nếu không đám người bọn hắn đúng là thực không ngăn được.
Vân Dương thử đủ mọi kiểu đều không được, đột nhiên quyết tâm, nhanh chóng lui lại hơn mười dặm, chuyển thành quang minh chính đại, khôi phục hình tượng Vân công tử.
Vân Dương, Thiên Ngoại Vân Hầu thiếu hầu gia, gấp rút tiếp viện Thiết Cốt quan!
Vốn dĩ không định lộ thân phận, bởi vì Vân Dương lo lắng, sau khi đi qua nếu năng lực Cửu Tôn thức tỉnh lại, trong thời gian nguy cấp không thể không dùng năng lực Cửu Tôn.
Đó chính là Vân Tôn đến Thiết Cốt quan.
Nhưng cao thủ đi qua trong thời gian này, cũng chỉ có vài người. Chỉ cần hơi chút suy nghĩ, liền có thể xác định Vân Dương Vân công tử chính là Vân Tôn.
Như thế, tương đương với hắn hoàn toàn bại lộ trước Tứ Quý lâu.
Nhưng, mấy lần thử đều không thể thông qua, Vân Dương cũng phải gấp gáp, dứt khoát không quan tâm nhiều, chuyện sau này, để sau này nói.
Đi qua cũng chưa chắc đã có thể khôi phục năng lực a?! Nhưng bất kể thế nào, phải đi qua trước rồi mới tính tiếp.
...
Khôi phục thân phận Vân Dương, thân khoắc tử bào, tử phát ngọc quan, mặt như lãng nguyệt, mắt phượng trường mi, mái tóc bồng bềnh.
Trên eo treo một chuôi đao sáng như tuyết, dưới hông cưỡi tuấn mã siêu phàm xuất dật, một đường phi nhanh!
Quả nhiên công tử như ngọc, ngựa như rồng!
Hồng Hồng một đường phi nhanh, mỗi lần nhảy đều vượt qua mười trượng, lộ trình mười dặm chỉ nháy mắt liền qua.
Trong nháy mắt, một người một ngựa đã đi đến trước núi.
Vân Dương như hoàn toàn không biết nơi đây bị chặn, phóng ngựa mà tiến, mã tốc không giảm còn tăng, một bộ quân tình cấp bách.
Nhưng vào lúc này, một mảnh kiếm quang từ trong rừng rậm lóe sáng, tựa như sương mù kéo tới, sát ý lạnh lẽo.
Vân Dương làm như kinh hãi, lại mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, trường đao hoành không phải kích, thân thể cùng vọt lên, trong miệng quát:
Người đối diện không biết là nhìn rõ dung mạo, hay là nhìn ra kỳ chiêu độc nhất của Vân Dương, tóm lại kinh hô một tiếng:
- Vân Dương?!
Rõ ràng, người kia thấy Vân Dương tới cũng cảm thấy ngoài ý liệu.
Vân Dương nghe vậy càng thêm kinh ngạc:
- Sương Tôn Giả?!
Giữa núi rừng bỗng xuất hiện một người, một thân sương tuyết trường bào, ánh mắt nhưu lôi đình bắn phá, chính là một trong tứ đại Tôn giả còn tại của Tứ Quý lâu, Sương Tôn Giả!
Lúc này hắn cũng đang kinh ngạc nhìn Vân Dương.
Vân Dương một chiêu thất bại, bởi vì dùng sai lực mà thất thế ngã xuống, giận giữ nói:
- Sương Tôn Giả, Tứ Quý lâu các ngươi thực đúng là âm hồn bất tán, lời nói ra chỉ như đánh rắm thôi sao?!
Sương Tôn Giả cả giận nói:
- Chúng ta thế nào mà lại thành âm hồn bất tán? Ngươi nói ai nói chuyện như đánh rắm? Mồm miệng sạch sẽ một chút đi!
Vân Dương giận quát:
- Nếu không phải âm hồn bất tán, vì sao các ngươi còn muốn chặn đường của ta? Nếu không phải nói chuyện như đánh rắm, vì sao lại công kích ta? Ngày đó đã ước định rõ, hôm nay ngươi xuất thủ trước, lại còn muốn trách miệng ta không sạch sẽ?
Sương Tôn Giả nhất thời sững người, nửa ngày mới nói:
- Ta sao biết đó là ngươi a?
- Cái gì? Không biết là ta? Không thấy rõ mà đánh xuất thủ? Ngươi lừa trẻ nít hả?
Vân Dương nói:
- Thôi, ta hiện đang có chuyện trong người, không có thời gian đấu khẩu với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, giờ ngươi biết ta là ai rồi? Còn chưa tránh ra? Thực sự tự thấy lời nói như đánh rắm, thối không ngửi được sao?
Sương Tôn Giả nói:
- Coi như là ngươi cũng không thể qua được, bản Tôn giả quyết không để ngươi qua lúc này!
Vân Dương giận dữ nói:
- Con mẹ nó, ngươi định lật lọng hả? Đường đường là tứ đại Tôn giả, vậy mà lời nói như đánh rắm?! Ngươi nói xem, ngươi muốn bản công tử làm thế nào?! Tóm lại thực lực ngươi cường hoành, vô luận thế nào bản công tử cũng phải chịu thôi!
Sương Tôn Giả nhất thời ngượng ngùng, thì thào giải thích:
- Ta cũng không muốn làm gì ngươi, chỉ là không muốn để ngươi qua mà thôi, việc này bất đắc dĩ, không phải chúng ta làm trái ước định, mà là... Tóm lại chính là như vậy!
Vân Dương hừ một tiếng, có vẻ như cố đè nộ khí, trầm giọng nói:
- Sương Tôn Giả, chúng ta thế nào cũng coi như từng quen biết? Ngày đó ta cứu Kiếm Tôn Giả một mạng, đổi lại ước định song phương, cũng không phải là các ngươi thi ân làm phước, hôm nay ngươi vi phạm ước định, ngăn đường đi của ta, chí ít cũng nên nói rõ với ta đang có chuyện gì xảy ra mới phải?
Đao Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Đơn giản là chúng ta phụng mệnh ngăn đường, phàm là người người muốn từ đây đi hướng Đông Bắc, hết thảy đều không được qua! Không có ngoại lệ, người cố tình xâm nhập, chết! Ngươi hiện tại còn chưa có chết, cùng là nể mặt nhân duyên ngày trước, nên cảm thấy thỏa mãn đi!
Vân Dương vô lực thở dài:
- Tốt tốt tốt, Tứ Quý lâu các ngươi xưa nay hoành hành bá đạo, nói phong tỏa thì phong tỏa, cản đường đi còn là cho ta mặt mũi, ta thỏa mãn còn không được sao? Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, điều kiện mà Tứ Quý lâu các ngươi đáp ứng ta, Sương Tôn Giả người còn nhớ hay không? Còn giữ lời hay không?
Sương Tôn Giả nói:
- Đương nhiên là nhớ kỹ! Nếu không giờ này ngươi đã sớm trở thành người chết rồi!
Vân Dương cả giận nói:
- Nhớ kỹ thì tốt, ta nhớ trong đó có một câu như vậy: mọi người từ đây nước sông không phạm nước giếng, nhất là Tứ Quý lâu các ngươi không được chủ động tìm a gây phiền phức, điều này có phải hay không?!
Sương Tôn Giả cười hắc hắc:
- Xác thực đúng là như vậy, nhưng hiện tại không phải là Tứ Quý lâu ta chủ động tìm người gây chuyện, mà là ngươi chủ động tìm chúng ta gây phiền phức!
Vân Dương phẫn nộ quát:
- Rắm chó! Đánh rắm xong rồi là xong luôn đúng không? Ta lần này đi tiếp viện Đông tuyến, còn có thánh chỉ trên người! Các ngươi ở đây ngăn đường, hiển nhiên là muốn phá hoại đại sự nước ta, thế mà còn không biết xấu hổ nói ta chủ động tìm các ngươi gây phiền phức? Lẽ nào lại như vậy! Môi hồng răng trắng mà nói năm bừa bãi, lương tâm ngươi có thể bỏ qua sao?
Sương Tôn Giả tự biết đuối lý, buồn bã nói:
- Tùy ngươi nói xằng nói bậy, dù sao ta cũng không để ngươi đi qua, không giết ngươi đã là cực hạn.
Vân Dương như muốn thổ huyết:
- Tốt, muốn nói gì thì về nhà mà nói, ta biết các ngươi ở đây chờ ai, ta cũng biết các ngươi muốn làm gì! Nhưng... Điều này thì có quan hệ gì với ta? Các ngươi ngăn ta thì có tác dụng gì? Ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý gây phiền phức với ta, đúng hay không?!
Sương Tôn Giả hừ một tiếng:
- Ngươi biết chúng ta đợi ai?
Vân Dương nổi giận:
- Còn muốn mạnh miệng, toàn bộ thiên hạ này có ai không biết các ngươi muốn chặn đường Phong Tôn đại nhân? Đáp án rõ ràng như thế còn cần ta nói ra sao? Chẳng lẽ các ngươi còn cho rằng việc của các ngươi còn bao nhiều huyền bí?!
Sương Tôn Giả hừ một tiếng, không nói thêm lời nào, hiển nhiên hắn cũng ý thức được, với một số người chuyện này đúng thực không còn gì bí mật. Có điều trước đó gặp ai giết nấy, làm gì có cơ hội nói chuyện.
- Lui một vạn bước mà nói, đám người khác bị các ngươi ngăn giết thì cũng thôi, coi như bọn chúng xui xẻo! Thế nhưng ta là ai, ta là Vân Dương, Thiên Ngoại Vân Hầu Thiếu hầu gia! Ta là Phong Tôn đại nhân sao? Ta cũng không làm hỏng chuyện của các ngươi, càng không muốn trêu chọc các ngươi... Nhất là trước đó còn có không ít quan hệ... Các ngươi còn muốn làm như thế, thực sự không quá phúc hậu?
- Ta cũng chỉ hỏi ngươi một câu: Ta là Phong Tôn đại nhân sao?! Ta là đối tượng chặn giết của các ngươi sao?
Vân Dương tận tình khuyên bảo.
- Nói nhảm!
Sương Tôn Giả liếc mắt, lộ vẻ tức giận:
- Lời này của ngươi chả khác nào đánh rắm!
Vân Dương thổ huyết nói:
- Trả lời vấn đề của ta, ta có phải Phong Tôn đại nhân hay không?! Ngươi nói đi!
Sương Tôn Giả không kiên nhẫn nói:
- Ngươi đương nhiên không phải Phong Tôn, nếu không lão phu đã sớm làm thịt ngươi, Há có thể để ngươi sống tới giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT