Hoặc chính xác hơn là... Phó Báo Quốc, đã thay đổi!

Không còn là Phó Báo Quốc của trước kia nữa.

Phó Báo Quốc trong dự liệu của Hàn Sơn Hà, đối mặt trăm vạn đại binh nhất định sẽ nghiêm phòng tử thủ, cố gắng bảo vệ không mất, trừ cái đó ra không còn gì khác!

Nhưng mà... Thủ đoạn đối ứng của Phó Báo Quốc đã xa xa không chỉ như thế.

Thiết Cốt quan, tất nhiên phải thủ, thủ đến kín không kẽ hở, vững như đại sơn.

Thế nhưng cùng lúc đó, Phó Báo Quốc còn phát động điên cuồng tấn công.

Mà phương thức tấn công này, lại để Hàn Sơn Hà cảm thấy vô cùng khó giải.

Phó Báo Quốc xuất động mười vạn thiết kỵ!

Đúng vậy, là mười vạn thiết kỵ, cùng nhau xuất động, đủ để uy hiếp Đông Huyền!

Đương nhiên, mười vạn thiết kỵ này cũng không phải như ba vạn lần trước đi trực tiếp tấn công, nếu làm như vậy Hàn Sơn Hà còn muốn cười to, bởi đây không phải là tấn công, mà là đi nộp mạng!

Mười vạn thiết kỵ này được Phó Báo Quốc chia làm hai mươi đội, phân tán ra ngoài, ẩn vào trong núi rừng mênh mông!

Một khi đại quân giao chiến, hoặc là Đông Huyền bắt đầu xuất động công thành, lập tức như hóa thành đàn sói lao vào tập kích!

Những cỗ thiết kỵ nhỏ này, thực sự làm được mười sáu chữ.

Tới lui như gió, tụ tán vô thường! Cùng nhau tiến lên, giải tán lập tức!

Đó chính là phương thức chiến đấu chính thống của mã tặc. Bây giờ, loại chiến thuật xưa nay không được đám kỵ sĩ để trong mắt, lại được Phó Báo Quốc cải tiến, trực tiếp dùng cho đội quân thiết kỵ tinh nhuệ nhất thiên hạ!

Bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần để bọn hắn nhìn thấy cơ hội, sẽ nhảy ra cắn mạnh một cái.

Trang bị tinh lương, hành động nhanh chóng, sau một kích vô luận là thành hay không, đều lập tức truyền xa, tuyệt không ham chiến.

Mà quân đội Đông Huyền bị công kích, nếu cầu ổn không đuổi thì tốt, còn có ý muốn trả thù, cường ngạnh truy kích, không nói có đuổi được hay không, dù có đuổi được cũng sẽ không biết từ chỗ nào lại xuất hiện những cỗ thiết kỵ khác, lại là một kích, lập tức chạy xa!

Người truy kích đi nhiều người, khó tránh khỏi cồng kềnh, đuổi không kịp, còn nếu đi ít, nói không chừng còn bị tiêu diệt!

Quả là đuổi không được, mà không đuổi cũng không xong!

Mang theo lương khô nước uống sung túc, thiết kỵ dùng tư thái vô khổng bất nhập rong ruổi trên chiến trường, điên cuồng khó tả!

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, vận lương Đông Huyền đã tuần tự bị tập kích năm lần!

Mỗi lần đều bị hỏa tiễn như vũ bão tập kích, mặc dù quân lương cũng không có chân chín bị đốt, nhưng cũng có chỗ tổn thất. Quân doanh càng thường xuyên “nổi lửa” lúc nửa đêm, cho dù chưa từng có đại hỏa, nhưng ít nhất, quân đội nơi bị hỏa hoạn cũng khó tránh được một đêm không ngủ!

Thử nghĩ một chút, coi như không đả thương tới căn bản, nhưng Hàn Sơn Hà cũng phải đau đầu không thôi.

Hàn Sơn Hà cũng không phải không bố trí bẫy rập, đủ loại mai phục, dẫn dụ được bày ra, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, đám thiết kỵ này hoàn toàn không bị mắc mưu, chết sống không vào bẫy rập, phảng phất như biết rõ mai phục trong đó!

Đối mặt với tình huống này, cho dù kinh nghiệm như Hàn Sơn Hà cũng không nhịn nổi mà sinh cảm giác: Phó Báo Quốc này ăn phải cái gì hả? Sao lại dữ dội như thế?

Hắn... Còn là Phó Báo Quốc sao? Đến cùng là vị đại thần nào có thể khai khiếu cho Phó Báo Quốc được?

Đầu Hàn Sơn Hà như muốn nở ra!

...

- Năm ngàn người một đội, mỗi ba ngày về thành tiếp tế một lần.

- Hết thảy tự chủ hành động! Mục đích chỉ có một, suy yếu chiến lực Đông Huyền!

- Yêu cầu thứ nhất, hành động ban đêm, nhất định phải dùng vải nhung buộc móng ngựa, bảo đảm động tĩnh trong phạm vi cho phép, tuyệt không được tham công liều lĩnh!

- Yêu cầu thứ hai, mỗi một lần chiến đấu, tuyệt không được để tổn thất quá mười người!

- Yêu cầu thứ ba, chỉ được hành động khi chiến mã có sức khỏe tốt nhất, sau một kích, bất kể chiến quả thế nào, lập tức truyền xa!

- Yêu cầu thứ năm, bất kể nhìn thấy cơ hội tốt bao nhiêu, cũng tuyệt không được chính diện giao chiến, mạnh nhập chiến cuộc!

- Yêu cầu thứ sáu, chỉ được phép quấy rối suy yếu, tuyệt không được hành động tiêu diệt! Cho dù chỉ đối mặt với đội ngũ trăm người, sau một vòng tập kích, cũng phải lập tức rút lui!

- Yêu cầu thứ bảy, cho dù tận mắt nhìn thấy chiến hữu bị mai phục, toàn quân bị diệt, nhưng người bị phục kích cũng không được cầu viện, người phát hiện cũng không được đến cứu giúp, nhất định phải lập tức rời xa! Sau đó lại tìm cơ hội suy yếu địch nhân!

- Yêu cầu thứ tám, dù chỉ xoay người một cái liền có thể cứu đồng đội, cũng tuyệt không được phép quay người!

- Yêu cầu thứ chín, nhìn thấy Thiết Cốt quan bị công phá, cũng không được phép tự tiện tiếp viện!

- Yêu cầu thứ mười, mỗi lần tiếp tế, cùng nhau trở về, đổi tiếp tế cùng binh khí.

- Mỗi một lần bổ cấp, số người tổn thất trong ba ngày lớn hơn năm mươi, chém đầu tướng lĩnh cùng phó tướng dẫn đội! Áp dụng chế độ giải tán, xáo trộn trùng kiến!

- Phàm là vi phạm bất cứ yêu cầu trên, chém đầu tướng lĩnh cùng phó tướng dẫn đội! Áp dụng chế độ giải tán, xáo trộn trùng kiến!

Đây chính là yêu cầu của Phó Báo Quốc trước khi thiết kỵ xuất động!

Cũng chính là kỷ luật lâm thời!

Quân kỷ nghiêm minh, ngôn xuất pháp tùy, đoạn tuyệt hết thảy những tai họa ngầm chưa xảy ra!

Thiết kỵ sử dụng chiến thuật bầy sói, chợt đến chợt đi, khiến Hàn Sơn Hà đau đầu tới cực điểm. Nhưng mà dù thế cũng không có gì quan trọng, vấn đề mấu chốt vẫn là ở Thiết Cốt quan, đại chiến cũng ngày càng kịch liệt.

Ngày ngày trôi qua, Thiết Cốt quan ngày nào cũng trong trạng thái lung lay sắp đổ, thế nhưng ngày nào cũng có thể kiên trì!

...

Lại một lần công thành kết thúc.

Phó Báo Quốc bình tĩnh đứng trên tường thành như mọi lần, nhìn các phó tướng đang khẩn trương tu bổ tường thành, vận chuyển vật tư, vận chuyển thương binh, bản thân lại không chút nhúc nhích.

Tướng là binh chi đảm, soái là quân chi hồn!

Dù Phó Báo Quốc không hề làm gì, nhưng chỉ cần hắn vững vàng đứng đó, quân đội Ngọc Đường liền có thể an tâm!

Đến lúc này Phó Báo Quốc đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, nhưng vẫn có thể giữ được trạng thái thần hoàn khí túc. Khiến người cảm thấy vô hạn lòng tin!

Có Phó soái áp trận, Thiết Cốt quan chính là của Ngọc Đường!

Không ai có thể đoạt!

Cho dù là Hàn Sơn Hà, cũng không được!

Phó Báo Quốc trầm ổn đứng chỗ cao, ánh mắt ung dung nhìn mây trắng trên trời, giờ phút này hắn chỉ nhớ một chuyện.

“Ta đã dùng mọi át chủ bài, thi triển mọi lực lượng, chỉ sợ không thể kiên trì được thêm bao... Mỗi ngày Ngọc Đường đều có hàng vạn thương vong, hao tổn như vậy, không phải chiến ý có thể gánh bù... Cửu Tôn đại nhân, hy vọng duy nhất... Liền ở trên người ngài! Ngài... Đến cùng bao giờ có thể đến? Ta... Ta hy vọng có thể gặp lại ngài... Nói cho ngài biết, ngày đó ngài không có thả sai, Phó Báo Quốc ta không phải là hạng tiểu nhân hèn hạ tư lợi!

- Báo!

- Nói!

- Đại soái, đầu tường đã tu sửa xong.

- Tốt! Toàn viên nghỉ ngơi tại chỗ, tranh thủ hồi phục thể lực!

- Rõ!

Nhìn đám chiến sĩ tinh thần thể xác đều mệt đi nghỉ ngơi, Phó Báo Quốc động thân đứng thẳng, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài:

- Ha ha ha... Các huynh đệ, các ngươi có biết, lúc này bản soái đang nghĩ gì hay không?

Một tên phó tướng hợp thời nói:

- Xin hỏi đại soái đang nghĩ gì?

Phó Báo Quốc cười to:

- Ta đang nghĩ, Hàn Sơn Hà danh xưng nhất thế Quân Thần, là thế gian cộng tôn đệ nhất danh tướng, binh lực lại gấp mấy lần phe ta. Thế mà tiến công một cái Thiết Cốt quan nho nhỏ, đánh lâu như vậy mà còn không chút tiến triển, chúng ta vẫn có thể giữ vững như đại sơn, lù lù bất động!

- Các ngươi nói, vị “Quân Thần” này, có phải có chút hữu danh vô thực hay không?

Phó Báo Quốc lớn tiếng nói.

- Ha ha ha ha...

Chúng tướng sĩ được trận cười to, cảm giác không hiểu xông lên: Đúng vậy a, đối phương có trăm vạn đại quân, lại có nhất thế Quân Thần Hàn Sơn Hà xuất lĩnh. Tiến đánh một cái Thiết Cốt quan, chiếm hết ưu thế, nhưng tốn thời gian dài như vậy mà vẫn không bắt được, đúng là có chút hữu danh vô thực!

- Giờ khắc này, ta thực tình cảm thấy mất mặt thay Hàn Sơn Hà, các ngươi nghĩ xem, ta đã lâu không ra chiến trường, chiến lực các nhân cũng chỉ có như vậy, thế nhưng Hàn Sơn Hà lại không thể làm gì ta, có phải đã nói rõ một vấn đề!

Phó Báo Quốc cười như sấm.

Vì điều động sĩ khí, hắn dùng bất cứ thủ đoạn nào, cho dù là tự ô tự hủy bản thân cũng vận dụng!

Nhưng hiệu quả rõ ràng, khắp nơi một mảnh hoan hô cười lớn. Cho dù những người mệt đến không còn chút khí lực, cũng cảm thấy một trận tự hào, nhịn không được mà thẳng lưng ưỡn ngựa. Đương nhiên cũng không có người thực sự nghĩ rằng chiến lực cá nhân của Phó Báo Quốc không ra gì như hắn nói.

- Có điều nói đi cũng phải nói lại, Hàn Sơn Hà không công nổi Thiết Cốt quan cũng không

có oan! Chí ít ta cảm thấy rất hợp tình hợp lý!

Hàn quang trong mắt Phó Báo Quốc bắn ra bốn phía:

- Dù sao người thủ ở chỗ này, cũng là Phó Báo Quốc ta!

- Có Phó Báo Quốc ta ở đây, đừng nói một tên Hàn Sơn Hà, coi như mười tên Quân Thần, lại có thể làm gì được ta?

Tiếng Phó Báo Quốc như lôi đình đánh xuống, đinh tai nhức óc!

- Đại soái! Uy vũ!

Vô số tướng sĩ Ngọc Đường đều thấy nhiệu huyết sôi trào.

Không ai cho rằng Phó Báo Quốc ăn nói bừa bãi, dù sao người người đều biết, nhất là những lão binh lại càng hiểu rõ, Phó soái là đương kim đệ nhất quân đội Ngọc Đường, chứ không phải chỉ vẻn vẹn là tuổi trẻ đệ nhất Ngọc Đường như truyền miệng!

Phó Báo Quốc ngửa mặt cười to, có vẻ như rất đắc chí vừa lòng, nắm chắc thiên hạ trong tay.

Lúc này lại thầm vội vàng kêu gọi: “Phong Tôn đại nhân! Lúc nào... Ngài mới có thể tới?!”

...

Ngọc Đường, Thiên Đường thành.

Thu Kiếm Hàn đã mấy ngày không ngủ, hung hăng chỉnh đốn tân quân, phân phối vật tư, phát binh trợ giúp...

Tất cả những chuyện lớn chuyện nhỏ, đều phải qua tay thì lão mới yên tâm.

Tuyệt không có chút coi nhẹ, sơ sẩy.

Kỳ thực không chỉ một mình Thu soái, mà hiện cả triều đường Ngọc Đường đều đang bận tối mắt tối mặt.

Cho dù ngẫu nhiên rảnh rỗi, Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Lão Nguyên soái tập hợp một chỗ, cũng chỉ có cau mày nhíu chặt, khó nói rõ ràng.

- Vân Tôn, ngươi hiện đang ở đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play