Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Lôi huynh lòng dạ rộng lớn, hải nạp bách xuyên, đại nhân không chấp tiểu nhân... Kỳ thực ba tên này, nếu bình thường nói chuyện không nhắm vào chúng ta, nghe nhìn bọn hắn phạm tiện với người khác, cũng là thú vui không tệ...

Lôi Động Thiên cười khan:

- Đúng là không tệ!

Vân Dương lại cười ha ha một tiếng, nụ cười càng thêm gần gũi, hai người cũng thuận lý thành chương trở thành năm người cùng nói chuyện. Đồng thời, Vân Dương cũng đang ám chỉ, mấy người Xuân Vãn Phong cũng bắt đầu xích lại gần Lôi Động Thiên.

- Lôi thiếu!

- Lôi đại ca!

- Lôi huynh...

Bầu không khí càng lúc càng hòa hợp.

Trong đó thỉnh thoảng sẽ nhao nhao vài câu, Lôi Động Thiên lại không kìm được muốn bộc lộ cảm giác ưu việt, thế là đám người Xuân Vãn Phong lại trào phúng lần nữa...

Lôi Động Thiên lập tức nói lại, nhưng nói đến năng lực miệng lưỡi, Lôi Động Thiên sao có thể là đối thủ của ba con hàng này?

Bị châm trọc đến muốn phát hỏa, nhưng ở trước mặt Vân Dương còn phải giữ ý.

Cuối cùng cũng tới buổi chiều.

Lôi Động Thiên cũng không hứng thú lắm, không lại gần Vân Dương giao lưu tình cảm, tự mình rầu rĩ ngồi dưới hoa thụ uống trà, chỉ là không còn vẻ thản nhiên thường ngày, hiển nhiên chuyện lúc sáng cũng khiến hắn không vui lắm.

Đúng lúc này, một đầu phi cầm đưa tin bay tới Vân phủ, Lão Mai nhanh chóng lấy thư, đưa cho Vân Dương. Vân Dương nhìn qua, liền nhanh chóng đi tới Hoa thụ, hiển nhiên tin tức này có liên quan tới Lôi Động Thiên.

- Có chuyện gì vậy?

Lôi Động Thiên nhất thời lại hào hứng trở lại.

Xem ra là có tin tức a.

- Chuyện này... Ta cần Lôi huynh cam đoan với ta.

Vân Dương có chút do dự nói:

- Không ngại Lôi huynh trách móc, ngươi cùng Tứ Quý lâu, ta không chọc nổi bất kỳ phương nào, chút lực của ta thực sự rất có hạn...

Lôi Động Thiên cười ha ha:

- Yên tâm yên tâm, hết thảy cứ để ta lo, với quan hệ giữa chúng ta, ta tuyệt sẽ không để liên lụy đến chỗ ngươi.

Vân Dương mỉm cười, thầm nghĩ, hai ngày nay ngươi ở riết nhà ta, thực sự coi người khác cũng bị mù sao? Một khi ngươi đối đầu với Tứ Quý lâu, anh em bên này, tuyệt đối sẽ bị tai bay vạ gió, thậm chí kẻ đầu tiên mà bọn hắn tìm tới chính là ta!

Thủ đoạn đối phó người bên cạnh của đối tượng, chính là mánh khóe hạng nhất của Tứ Quý lâu, nếu thực phải chịu tai bay vạ gió, ta biết đi đâu để nói lý lẽ đây?!

Ta nói ngươi đảm bảo, ngươi liền nói cam đoan như thế, coi ta là thằng ngốc sao...

Còn nếu ngươi cho rằng lời của ngươi đáng giá như thế, sao ngươi không lật trời luôn đi?!

- Ta mới thu được tình báo, có người đã nhìn thấy hai nữ tử này...

Vân Dương mở phong thư báo, để lên mặt bàn, cùng Lôi Động Thiên quan sát, dùng ngón tay chỉ chỉ:

- Nhưng hành tung của mấy người bọn hắn rất phiêu hốt...

- Đến bây giờ, thành đông thành nam thành trung đều có người nhìn thấy hai người này...

Vân Dương nói:

- Tình huống như vậy, có vẻ như có chút không bình thường a?!

Hai mắt Lôi Động Thiên lóe lên hàn quang:

- Tình huống như vậy thực sự đúng là trái với lẽ thường, chẳng lẽ gia hỏa này muốn dẫn ta xuất hiện?

Vân Dương sửng sôt một hồi, trầm ngâm nói:

- Có chút khả năng này a...

Lôi Động Thiên tức giận hừ một tiếng:

- Thực sự khinh người quá đáng! Tứ Quý lâu này dám phách lối như vậy?

Hôm nay, lão giả áo đen họ Mục cũng không đến cùng Lôi Động Thiên, mà đã bị Lôi Động Thiên phái ra ngoài, nghe ngóng tin tức Tứ Quý lâu cùng Cửu Tôn.

Để đảm bảo chắc chắn, đương nhiên phải phí chút sức đi điều tra, nghiệm chứng lời nói của Vân Dương.

- Lôi huynh, Tứ Quý lâu là thế lực số một của Thiên Huyền đại lục chúng ta, xưa nay chưa từng để ai vào trong mắt, hành động này tuy có chút phách lối, nhưng cũng nói rõ đối phương có lực lượng để phách lối...

Vân Dương cân nhắc:

- Lôi huynh, nếu... Chuyện này không quan trọng lắm... Hay là... Từ bỏ đi a?

Lôi Động Thiên đột nhiên biến sắc:

- Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không hiểu, ta từ bỏ sẽ có ý nghĩa thế nào sao?

Vân Dương nói:

- Lôi huynh chớ tức giận, ta cũng là muốn tốt cho ngươi, Tứ Quý lâu này... Quả thực là tổ chức đáng sợ nhất thống ngự Thiên Huyền đại lục mấy ngàn năm nay! Lôi huynh, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đại trượng phu lo gì chuyện không có vợ? Nhịn nhất thời có thể bảo vệ...

Lôi Động Thiên tức giận không bui, trực tiếp ngắt lời Vân Dương:

- Vân huynh đệ, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, lo lắng cho ta, nhưng lời của ngươi, thực sự không nên nói ra, cái gì gọi là đại trượng phu lo gì chuyện không có vợ? Lão bà của mình bị người bắt đi, e sợ thế lực của đối phương mà từ bỏ, như thế còn gọi là đại trượng phu hay sao... Nếu ta thực sự từ bỏ... Lôi Động Thiên ta làm gì còn mặt mũi đứng ở trên đời?

Vân Dương thở dài:

- Lôi huynh... Tứ Quý lâu kia ngoại trừ có tổ chức khổng lồ, thế lực kinh người, thủ lĩnh của nó càng là cường giả đỉnh phong đương thời, có thực lực chống lại thiên hạ đệ nhất cao thủ. Lôi huynh mặc dù gia học uyên thâm, tu vi kinh thiên động địa, nhưng nếu muốn so với cường gia đa mưu túc trí như vậy, chỉ sợ còn kém một chút... Không phải tiểu đệ đả kích ý chí của Lôi huynh, nhưng chiến dịch này thực sự quá mức hung hiểm, sơ sảy một cái, liền khó mà toàn thân trở ra, so với chuyện mạo hiểm tính mạnh, chi bằng bo bo giữ mình, quân tử không đứng dưới bức tường sắp sập a!

Lôi Động Thiên cứng rắn vung tay:

- Việc này không cần nhiều lời, bất kể thế nào, ta cũng phải cứu bằng được hôn thê của mình!

Vân Dương thở dài.

Kỳ thực hiện tại Lôi Động Thiên cũng thầm lo lắng, hai người kia quốc sắc thiên hương, như hoa như ngọc, bất kể người nào đều là tuyệt sắc hiếm thấy. Nếu để rơi vào trong tay người khác... Ai biết đối phương có phải quỷ háo sắc hay không?

Coi như không phải, mỗi ngày nhìn thấy hai đại mỹ nhân.. Tư tưởng chẳng nhẽ còn không có biến hóa?

Chẳng may..

Chẳng may bị người ta phá hoại trinh tiết, như vậy kế hoạch trù tính bao lâu của Lôi Động Thiên cũng trôi theo dòng nước, phí công dã tràng!

Còn nói cái gì Hỗn Loạn Nguyên Âm? Ngay cả nguyên âm bình thường còn mất, hỗn loạn cái rắm?

- Nếu Lôi huynh đã quyết chí, vậy ta cũng không khuyên can nữa, chỉ có thể ở bên hết sức tương trợ, nhưng... Căn cứ tư liệu trước mắt, hành tung của đối phương vô cùng quỷ dị, khống có chỗ ở cố định...

Vân Dương nói:

- Muốn xác định mục tiêu, cũng là chuyện không đơn giản.

Lôi Động Thiên nói:

- Việc này còn nhờ địa đầu xà như Vân huynh đệ hỗ trợ, vị huynh ở đây xin nhờ.

Vân Dương nói:

- Lấy quan hệ hai ta, chuyện của Lôi huynh cũng là chuyện của ta, coi như trước mắt là núi đao biển lửa, tiểu đệ cũng sẽ giúp lôi huynh nhanh chóng tìm mấy người này.

Mấy câu này, Vân Dương nói vô cùng chân thành tha thiết, khống chút dối lừa.

Lôi Động Thiên rất cảm động, hòa thanh nói:

- Vân huynh đệ, đợi chuyện này xong xuôi, Lôi mỗ nguyện cùng huynh đệ kết thành kim lan, từ đây trở thành hảo huynh đệ, suốt đời suốt kiếp!

Vân Dương thâm trầm nói:

- Hảo huynh đệ, suốt đời suốt kiếp!

Lôi Động Thiên cười to:

- Hôm nay thực sự thoải mái!

Không biết phi cầm đưa tin kia cũng cảm nhận được không khí hòa hợp của hai người hay không, dù sao bắt đầu từ lúc này, phi cầm không ngừng bay đến.

Toàn bộ Thiên Đường thành, bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, nhân vật khả nghi... Đều được phân tích rõ ràng chi tiết.

Đối với hệ thống tình báo tỉ mỉ này, Lôi Động Thiên cũng thấy nhìn mà than thở, thực tình tán thưởng năng lực của vị địa đầu xà Vân công tử này cũng không phải chỉ lớn bình thường!

- Vân huynh đệ, không nghĩ tới mạng lưới tình báo của ngươi lai cao minh như vậy, thực sự khiến ta lau mắt mà nhìn!

Lôi Động Thiên khen ngợi.

- Ta sao?

Vân Dương nhất thời lộ ra thần sắc dở khóc dở cười:

- Lôi huynh, ngươi quá coi trọng ta a, ta nào có bản lãnh như vậy? Lần này là ta dùng ấn tín của phụ thân ta, điều động Mạng lưới ngầm của Hoàng gia... Chờ sau khi lão gia tử trở về, ta nhất định không thoát khỏi trận đòn nhừ tử a.

Lôi Động Thiên nghe vậy cũng ngạc nhiên, một lúc sau mới cười ha ha, giơ ngón cái:

- Vân huynh đệ thực sự có nghĩa khí! Vi huynh ghi nhớ mối thâm tình này của huynh đệ!

Vân Dương không biết nên khóc hay nên cười:

- Mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ, chờ đến lúc đó rồi lại lo lắng cũng không muộn, hiện tại mục tiêu hàng đầu là tìm được đầu mục, Lôi huynh yên tâm, chỉ cần người này còn ở Thiên Đường thành, coi như đối phương tự chôn mình ba thước, ta cũng có thể đào hắn lên được.

Qua buổi trưa, trời sắp tối, lại có một đống tin tức truyền đến.

Vân Dương nhanh chóng nhìn qua, trong mắt ánh lên một tia ngưng trọng chưa từng có.

- Khách sạn Tiếp Thiên lâu, đột nhiên xuất hiện ha người, một người áo đen gầy gò, toàn thân lượn lờ đao khí... Một người tựa như băng tuyết, khiến người cảm thấy sương hàn...

Tin báo này, khiến cho Vân Dương gần như bản năng nghĩ tới Đao Tôn Giả!

Đao giả áo đen kia liệu có phải hắn hay không? Còn người còn lại là ai?

Vân Dương thở dài, khép kín tin tình báo.

Lần này hắn không chủ động nói cho Lôi Động Thiên, Lôi Động Thiên đương nhiên không biết tin báo này có ý gì, một mực ngơ ngác nhìn Vân Dương, chờ hắn giải thích.

- Tạm thời còn không có động tĩnh. Chỉ có thể chờ ban đêm xem có tin tức mới không.

Vân Dương thở dài.

- Ừm, chờ đến tối rồi nói sau.

Lôi Động Thiên cũng thở dài.

Lôi Động Thiên biết rõ Vân Dương đã dùng toàn lực để giúp hắn, không có thêm tin tức không phải là Vân Dương không tận lực, đương nhiên biết nghe lời phải.

Mà ngay lúc này, một đạo hắc ảnh chớp động xuất hiện, lão Mục trở về.

Lôi Động Thiên nhìn hắn một cái, lão Mục khẽ gật đầu.

- Đã như vậy, trước hết ta trở về khách sạn, chờ tin tốt của Vân huynh đệ.

Lôi Động Thiên đứng lên.

- Ừm, cứ như vậy đi.

Vân Dương liên thanh đám lại.

...

Lôi Động Thiên cùng lão Mục mới rời Vân phủ, trực tiếp hỏi thẳng:

- Thế nào?

Lão Mục nói:

- Lời vị Vân công tử này nói, trước mắt có tới chín phần là thật...

Lôi Động Thiên nói tiếp:

- Một phần còn lại thì sao?

Lão Mục nói:

- Chỉ còn lại một phần... Nói chung là cái nhìn của bách tính Thiên Đường thành khác Vân công tử một trời một vực, hoặc có thể nói hoàn toàn tương phản, bọn hắn đều cho rằng Cửu Tôn là anh hùng, tất cả những người mà Phong Tôn tru sát sau khi tái hiện đều là gian tế, là người đáng chết... Trừ cái đó ra, tất cả những phương diện khác từ thời gian, tu vi, bao gồm cả chiến đấu với Tứ Quý lâu... Đều khớp với lời Vân công tử.

Lôi Động Thiên lập tức loại bỏ chút cảnh giác cuối cùng, cười mắng:

- Lão Mục, ta thực không biết nên nói ngươi thế nào mới được, nói ngươi là khúc gỗ thì thực oan cho nó, chỉ cần những thứ kia chính xác, đã có thể hoàn toàn chứng minh Phong Tôn kia là tên giả mạo, sở dĩ dân chúng nói như vậy, ngoại trừ việc họ tin tưởng, càng nhiền nguyên nhân là do triều đình Ngọc Đường tận lực dẫn dắt, việc này không có gì là lạ, hợp tình hợp lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play