Liễu tam nương trong miệng Kế Linh Tê chính là một vị thương nhân.
Có điều, hàng hóa của vị thương nhân này lại là người!
Vốn dĩ, loại nhân vật môi giới hạ cửu lưu này đáng lý không lọt được vào tầm mắt đám người tu giả, nhưng vị Liễu tam mương này lại không phải loại môi giới bình thường!
Nàng đi khắp Thiên Huyền, thu nhận vô số bé gái mồ côi, từ trong số đó lại lựa chọn bé gái nào có dung mạo tấm trí phẩm tính đều tốt, sau đó tiến hành dậy dỗ, nhưng bé gái được nàng dạy dỗ có thể nói tinh thông tất tần tật cầm kỳ thi họa, thậm chí những bé gái có thiên phú tu luyện, nàng cũng không chút keo kiệt đem công pháp tài nguyên dốc lòng truyền thụ.
Đợi đến khi những bé gái này có thành tựu nhất định, mới có thể giao dịch bán cho các đại gia tộc làm thị nữ.
Nhưng bé gái này, bất kể người nào đều có tư chất lan tâm huệ chất, nhu thuận động lòng người, dung mạo càng không tầm thường. Đối với chuyện phục thị chủ nhân càng thêm xe nhẹ đường quen, cẩn thận tỉ mỉ.
Hơn nữa, loại thị nữ này tuyệt không có chuyện lả lơi liếc mắt đưa tình, quyến rũ chủ nhân, một khi giao dịch được xác lập, thị nữ nhất định trung thành tuyệt đối với chủ nhân, vĩnh viễn không phản bội!
Có thể đoán được, thị nữ có những phẩm chất này, giá cả đương nhiên sẽ không thể nào rẻ.
Thị nữ mà Liễu tam nương dạy dỗ, tổng cộng chia làm ba cấp Bạch Hoàng Lam, đại diện chính là ba màu áo, áo trắng là cao nhất. Bất luận một thị nữ áo trắng nào, giá cả đều không ít hơn năm mươi vạn lượng bạc trắng.
Giá cả giao dịch như vậy, cho dù là đại gia đại tộc cũng phải chùn bước.
Vậy mà bốn thị nữ Vân Dương chuẩn bị cho hai nàng, không ngờ đều là thị nữ áo trắng!
Nói cách khác, chỉ riêng việc chọn người phục thị cho hai nàng, Vân Dương đã phải tiêu chí ít hai trăm vạn lượng bạc!
Đãi ngộ như vậy, cho dù là lúc hai nàng ở nhà cũng tuyệt đối không được hưởng thụ.
Chỉ có điều, thái độ của Vân Dương thực sự quá kỳ quái.
Chiếu cố chu đáo như vậy, còn có thể hiểu là vì yêu, ái mộ Kế Linh Tê. Nhưng cái giọng điệu như ông cụ non kia, tại sao lại có cái giọng đó? Tại sao lại như vậy?
Nếu nhắm mắt lắng nghe, cơ hồ có thể nhận ra được giọng điệu mà chỉ khi phụ thân, huynh trưởng muốn giáo huấn nữ nhi hoặc muội muội mới có thể dùng đến.
- Sau này, trước mắt người ngoài, các ngươi chính là biểu tỷ biểu muội của ta.
Vân Dương nói:
- Trước mắt chúng ta không đủ lực đối kháng với đối phương, vì vậy trước hết phải đánh lạc hướng bọn chúng, chờ sau khi đã xác nhận an toàn, chúng ta mới có thể tiếp tục làm chuyện khác.
Lúc này đây, giọng điệu mà Vân Dương nói với Nguyệt Như Lan vẫn là một bộ cung kính, ngữ khí nghiên cứu thảo luận.
Nguyệt Như Lan vuốt cằm nói:
- Vân công tử suy nghĩ rất thỏa đáng, ta không có ý kiến gì khác biệt.
Kế Linh Tê nói:
- Ai là biểu tỷ, biểu muội?
Vân Dương nhíu mày:
- Điều này còn phải nói sao?
Kế Linh Tê tức giận nói:
- Lan tỷ là biểu tỷ cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu so thực ra, ngươi còn chưa chắc lớn hơn ta, dựa vào cái gì mà ta phải trở thành biểu muội của ngươi? Hai người đều là biểu tỷ không được hả?
Vân Dương không vui nói:
- Ngoan, đừng vì chuyện nhỏ không đáng kể này mà chuốc bực vào người, Lan tỷ có thương tích trên người, tỷ ấy cần nghỉ ngơi, tránh sự ồn ào...
“...”
Ngoan?
Kế Linh Tê suýt nữa ngất tiếp.
Lại là cái giọng này!
Ngươi muốn ta tức chết a?!
Coi như ngươi nói có lý, còn hợp nhân tình, nhưng đối với ta rõ là không công bằng a?!
- Lan tỷ!
Sau khi Vân Dương rời đi, Kế Linh Tê bỗng nhiên phùng má, rầu rĩ không vui:
- Ngươi nói đầu óc tên hỗn đản này có phải có vấn đề hay không? Ngươi nói xem cái thái độ của hắn rốt cục là thế nào vậy?!
Nàng xoắn xuýt nói:
- Lần trước rõ ràng không phải thái độ như vậy a...
Nhớ tới lúc cáo biệt lần trước, biểu hiện của Vân Dương rõ ràng lộ ra mấy phần tình cảm nam nữ, ít nhất tâm tình phiền muộn là chân thật không chút giả dối...
Nếu không phải như vậy, Kế Linh Tê cũng không quý trọng thanh Phượng Minh đao như thế, mặc dù Phượng Minh đao là thần binh thông linh, cho dù là ai cũng không thể kháng cự sức hấp dẫn, nhưng đối với Kế Linh Tê mà nói, cây đao này còn mang theo một tầng hàm nghĩa khác, cây đao này chính là lễ vật của Vân Dương tặng cho nàng, là vật chứng cho tình ý của hai người!
Thế nào mà nàng mới đi ra ngoài một vòng, lúc trở về thái độ của tên này đã biến thành như ông cụ non?!
Lúc này cũng dùng cái giọng tự cho mình là trưởng bối, thực sự không thể nào nói được?
Ngươi đã có năng lực lật mặt như thế, thế sao ngươi không lật trời luôn đi?
Kế Linh Tê tức đến phình mang trợn má, thực tình nàng không biết Nguyệt Như Lan còn cảm khái hơn nàng mấy phần, mặc dù nàng yêu thương Kế Lăng Phong thắm thiết, có thể nói là đến chết cũng không đổi, nhưng lại luôn vô cùng tự tin về dung mạo của mình, nàng không thể hiểu nổi, tại sao Vân Dương lại luôn gọi mình là Lan tỷ, lại luôn dùng thái độ cung kính để đối đãi với mình.
Chẳng lẽ nàng đã già? Trên mặt lộ rõ vẻ tang thương? Khuôn mặt cũng già nua khô héo? Nếu không tại sao lại luôn đối với nàng như thế?!
Thế nhưng, rõ ràng khi ở cùng đám tỷ muội, nàng rất được hoan nghênh, trong đám người, bất luận về khí chất hay dung mạo thì nàng đều có thể nói là kiệt xuất, tại sao lại có thể như vậy?!
Nữ nhân a, chính là một sinh vật vô cùng kỳ quái, chỉ cần là vấn đề liên quan tới dung mạo hay tình cảm, trí thông minh bình thường có cao tới mấy cũng lập tức về không, thậm chí còn về âm!
...
Vị thiếu chủ áo xanh kia, trước mắt đã đến trước Thiên Đường thành, tùy thời đều có thể tìm đến Vân phủ, nhất định phải chuẩn bị trước mới được.
Vân Dương đương nhiên sẽ không dám coi thường chuyện này.
Tứ đại công tử còn đang chờ hắn dạy dỗ Linh thú, lúc này đã sớm chờ đến dài cổ.
Trong cái thời khắc cường địch tìm tới cửa này, Vân Dương sao lại có thể quên chuyện mình có có trợ lực cường đại như vậy?
- Mời bốn người Xuân Hạ Thu Đông đến đây, mang theo cả Huyền thú của bọn hắn nữa.
Vân Dương dùng giọng hoàng ân mênh mông nói:
- Ta vất vả mấy ngày, giúp bọn hắn bồi dưỡng Huyền thú một chút.
...
Không đến nửa canh giờ.
Bốn người Đông Thiên Lãnh đã tụ lại tại Vân phủ.
Bốn người nhìn Vân Dương với ánh mắt u oán.
Ba người Thu Vân Sơn ôm Linh thú mà đến, coi như làm chính sự...
Về phần Đông Thiên Lãnh, gia tộc của con hàng này vẫn không bắt được con non Huyền thú.
Cho nên, lần này Đông công tử tới đây, thuần túy là mang ý đồ quấy rối.
Trước mắt, tên gia hỏa này chỉ có một suy nghĩ thuần phác, đó chính là... Nếu ta không làm được, nhưng vậy... Các ngươi cũng đừng hòng tốt hơn!
Đó hính là tâm tính tiện nhân điển hình.
- Các ngươi cũng đừng có dùng cái ánh mắt u oán này nhìn ta, người không biết còn tưởng ta làm gì các ngươi?!
Vân Dương nói:
- Thời gian rồi ta rất bận rộn... Các ngươi cũng không phải không biết?!
Bốn vị công tử đều vô cùng u oán: chúng ta thực không nhìn thấy ngươi bận rộn a?!
Hiện tại chúng ta nằm dài ở Thiên Đường thành, thực sự cảm thấy bối rối.
Mỗi ngày nhàn rỗi mà không dám chạy loạn, ngay cả nơi ăn chơi cuối cùng như Thanh Vân phường cũng đã mất, ngày ngày chỉ có thể tụ tập chém gió.
Ngày ngày chơi mạc chược, đánh bạc. Chơi đến bây giờ, ngay cả hứng thú đánh bạc cũng dần dần nhạt mất.
Đám người này đều không thiếu tiền a.
Về sau dứt khoát cược bằng ngân phiếu. Người nào thua, thì phải... Xé ngân phiếu, còn phải xé thành số mảnh theo quy định... Nhưng cái trò này chơi hoài cũng chán.
Vất vả lắm mới gặp ngươi một lần, còn giúp ngươi tán gái diễn kịch... Thế mà xong chuyện lại bơ chúng ta.
Thực sự chúng ta không còn tìm thấy được lý do để tiếp tục ở lại nơi này...
Ngày ngày bốn tên đực rựa tụ tập một chỗ, chẳng nhẽ muốn chơi gay giết thời gian?! Mặc dù chúng ta là bạn tốt, nhưng cũng không thể thực sự chơi gay a!
Bây giờ bên ngoài đã loạn như vậy, Tứ Quý lâu lại bắt đầu bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ, theo lý mà nói, hiện tại chúng ta nên nhanh chóng về nhà, trốn trong nhà an toàn, đó mới là lực chọn tốt nhất...
Nhưng chúng ta vì chuyện nuôi dưỡng Huyền thú, không thể không ở lại nơi này, chờ lão nhân gia người gọi đến...
- Đem heo, gấu, lão hổ của các ngươi ra đây!
Vân Dương quay đầu nhìn Đông Thiên Lãnh:
- Còn ngươi?
Đông Thiên Lãnh thở dài, khổ cực nói:
- Ta chỉ có thể lấy ra chim của ta...
- Đi chết đi, muốn chơi chim thì đi mà tìm chỗ không người mà chơi!
Đám người, bao gồm cả Vân Dương cùng nhau ra sức khinh bỉ, hận không thể tẩn cho tên gia hỏa này một trận.
Nhưng sau một giây, đám người đồng thời trừng lớn hai mắt: “...”
Bỏi Đông Thiên Lãnh thực sự lấy ra một con chim!
Tay hắn rút ra từ trong ngực, trên tay là một chút chim nhỏ non nớt, vừa nhìn đã có thể thấy rõ là mới chui ra khỏi vỏ.
“...”
Sau khi đám người ngạc nhiên, nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Ngay cả Vân Dương cũng cảm thấy bó tay!
Con non Huyền thú mà Đông Thiên Lãnh lấy ra đích xác là một đầu con non Huyền thú không thể nghi ngờ, nhưng, con chim này thực sự hết sức không bình thường.
Bởi chỉ cần nhìn con non này, lập tức có thể nhận ra nó là chim gì, cái vẻ đặc chưng này thực không lẫn đi đâu được.
- Gia tộc ta... Trong lúc vô tình thu được con chim nhỏ này, liền đưa tới cho ta.
Đông Thiên Lãnh một bộ sống mà không thể yêu thương:
- Ta cũng không nghĩ tới, gia tộc bọn ta lại có thể thần thông quảng đại như vậy, lại có thể bắt được Huyền thú phi hành.
Xuân Vãn Phong nhìn con chim nhỏ đang run lấy bẩy kia, trừng mắt nửa ngày, mới toét miệng cười:
- Không sai không sai, đích thực không sai, Đông gia nhà ngươi đúng là thần thông quảng đại. Bội phục bội phục...
Trên trán Vân Dương nổi đầy gân đen.
Con chim nhỏ này, là chim non vừa mới phá trứng, vành mắt cấu thành từ từng vòng từng vòng màu đen, cái mũi an vị chính giữa hai mắt, hai cái lỗ mũi nhỏ xíu, miệng nhọn dài...
Độ xấu xí của con chim này, tuyệt đối đã đạt đến đẳng cấp dọa chết người thường.
Quỷ Diện Ưng.
Tuyệt đối không sai!
- Con chim nhỏ này đích thực là con non Huyền thú thất phẩm đỉnh phong, gia tộc các ngươi có thể bắt tới tay, đích thực không phải chuyện dễ dàng.
Vân Dương như muốn đánh người:
- Chỉ là cái thứ đồ chơi này... Thực sự con mẹ nó khiến ta muốn chửi má nó!
Quỷ Diện Ưng, Huyền thú thất phẩm đỉnh phong.
Tốc độ phi hành nhanh, tính tình hung hãn, sức chiến đấu cũng không yếu.
Nhưng, nó có một khuyết diểm: loài ưng này có một tập tính là người ta phải ghét, thức ăn của nó chính là thịt thối, cũng chính là chỉ ăn tử thi! Những thứ khác, không ăn!
Hơn nữa, chỉ ăn da thịt tử thi đã mục nát, thịt tươi không ăn!!
Tương truyền, Quỷ Diện Ưng chỉ cần ấp ra, liền sẽ bị chim mẹ vứt bỏ, nói cách khác, kể từ ngày phá trứng, Quỷ Diện Ưng phải tự dựa vào bản thân mà sinh tồn, hoàn toàn không có quá trình giảm xóc dưỡng dục.
Nhưng loại tập tính này của Quỷ Diện Ưng cũng không mấy ảnh hưởng tới sự sinh tồn của nó.
Có rất ít Huyền thú ngấp nghé tới bọn chúng, bởi... Từ khi Quỷ Diện Ưng ra đời, nó đã mang theo thi độc trên người, mặc dù thi độc của Quỷ Diện Ưng cũng không phải quá mạnh mẽ, thi độc của con non càng không đáng kể, dù có trực tiếp phát huy tác dụng trên cơ thể, cũng sẽ không tạo thành độc hoạn quá nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng khiến người ta không cảm thấy thoải mái!
Có thể nói, Quỷ Diện Ưng chính là loài Huyền thú khiến người ta buồn nôn nhất, cũng là Huyền thú phi hành mà không ai muốn nuôi, mặc dù, muốn đạt được loại Huyền thú này không chút khó khăn: chỉ cần vào rừng rậm, đi một vòng là có thể nhặt được.
Bởi nó vừa xuất sinh liền bị con mẹ vứt bỏ, hơn nữa còn không bị các loại Huyền thú khác săn bắt, cho nên muốn tìm được con non này, tuyệt không tốn sức.
Vấn đề lại là chuyện tiếp đó!
Người nuôi kiểu gì?
Mỗi ngày nó đều muốn ăn thi thể, hơn nữa còn là loại thi thể đã mục ruỗng hư thối, ngươi muốn nó... Định nuôi bằng cách nào?
Để trong nhà?
Vậy ngươi còn cần cái nhà này hay không?
Ngày ngày ngửi mùi tử thi nồng nặc, há có thể không biến cái nhà của mình trở thành Địa Ngục...
Bây giờ nhìn thấy con chim nhỏ này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà đưa tay lên bịt mũi, ánh mắt lộ ra thần sắc căm hận không chút che giấu.
- Thực sự là người làm sao thì chim cũng là vậy!
Vân Dương thầm thiêu đốt lửa giận trùng thiên, ngươi đem cái thứ đồ chơi này đến nhà của ta, đến cùng là có ý gì?
Muốn biến nhà ta thành nhà mồ hôi thối sao?
Nhìn Đông Thiên Lãnh, sắc mặt Vân Dương xụ xuống, đưa tay chỉ ra cửa:
- Con mẹ ngươi mau chuẩn bị tư thế tiểu chuẩn, lấy tốc độ ánh sáng cút ra ngoài cho ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT