Khách sạn.

Một tờ thiếp mời được đưa đến.

Là Thu Lão Nguyên soái mời Hàn Sơn Hà đến nói chuyện phiếm.

Hôm qua, Hàn Sơn Hà cùng một đám lão soái đến Thu phủ cầu xin, xin Thu Lão Nguyên soái thả những người bị nhốt trong đại lao kia ra, bởi tình thế bắt buộc, Hàn Sơn Hà hạ tư thái xuống rất thấp, điều đó khiến Thu Lão Nguyên soái cực kỳ nở mày nở mặt! Đến giờ vẫn còn cảm thấy dư vị vô tận, thậm chí còn có chút... Chưa hết hứng.

Cho nên, sớm ngày hôm sau, Lão Nguyên soái đã mời Hàn Sơn Hà đến ôn chuyện, hòng ôn chuyện cũ, nối lại tiền duyên.

- Nói chuyện cũ, ha ha...

Thu Lão Nguyên soái cười lớn, vẻ đắc ý lộ rõ trên mặt, hoàn toàn không có ý che dấu.

Khúc nhạc dạo rất hay a.

Sắc mặt Hàn Sơn Hà tựa như thiết nguội, không chút động dung, thản nhiên nói:

- Qua nhiều năm như thế, cũng đúng là nên ôn lại chuyện cũ.

Thu Lão Nguyên soái cười ha ha một tiếng:

- Cái kia, những người hôm qua ngươi cầu ta thả ra... Hôm nay đều rời khỏi thành rồi à?

Trên khuôn mặt gầy gò cứng rắn của Hàn Sơn Hà không khỏi run rẩy theo bản năng.

Hôm qua ngươi cầu ta...

Hàn Sơn Hà ngồi lại nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói:

- Lão phu có một lời thô tục muốn nói với lão thất phu không biết xấu hổ nhà ngươi, không biết có nên nói hay không?

Thu Lão Nguyên soái ho khan một tiếng:

- Nếu đã là lời thô tục, vậy dĩ nhiên là không nói thì tốt hơn.

Hàn Sơn Hà hừ một tiếng.

Một lát sau, Thu Lão Nguyên soái vò đầu bứt tai hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi:

- Ta nói, Hàn Sơn Hà, ngươi giúp đám người kia chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ bọn hắn cũng không cảm tạ ngươi sao?

“...”

Mặt mày Hàn Sơn Hà nặng như táo, nhưng vẫn không nói lời nào.

- Dù thế nào đi nữa, cũng nên tặng chút lễ cảm tạ a?

Lão Nguyên soái rất tò mò:

- Nói một chút, cụ thể là bọn hắn cảm tạ ngươi thế nào? Ngươi thu bao nhiêu lễ vật? Lần này, đúng là lão hỏa kế nhà ngươi phát tài a, mặc dù phải xé mặt cầu ta một lần, nhưng dù sao cũng đáng giá...

“...”

Hàn Sơn Hà đứng phắt người dậy, phất tay áo bỏ đi.

Ngay cả một câu tạm biệt, cũng không thèm nói.

Đối mặt với lão già không biết xấu hổ, da mặt lấy xuống có thể làm đệm giày, lại chuyên môn móc mỉa vết sẹo của người khác làm niềm vui, thực sự lão không có hứng thú nói nửa câu!

Thu Kiếm Hàn nhìn bóng lưng Hàn Sơn Hà dần dần rời đi, lớn tiếng kêu lên:

- Lão Hàn, sau này có gì cần trợ giúp cứ lên tiếng a. Chỉ cần có thể làm được, lão phu quyết không chối từ, càng không nói hai lời, kỳ thực, giữa hai ta còn có gì mà khó nói đâu, tuyệt đối đừng nói chuyện cầu hay không cầu, đó mới là chuyện khiến người phải đau khổ thất vọng...

Hàn Sơn Hà càng bước càng nhanh, hoàn toàn một bộ mắt điếc tai ngơ, không nghe không thấy mà rời đi thật nhanh.

Phía sau, vẫn truyền đến tiếng cuồng tiếu ha ha của Thu Lão Nguyên soái, cực kỳ vui mừng.

- Lão thất phu! Dám chọc tức ta như vậy!

Rời khỏi Thu phủ, sắc mặt Hàn Sơn Hà sớm đã tái nhợt, sự phẫn nộ chất đầy trong ngực.

Lão hỗn đản kia, sáng sớm nói có chuyện quan trọng cần thương lượng với lão, lừa gạt lão đến, sau đó kết quả như vậy, lão hỗn đản kia thì cười sung sướng, còn lão thì như thấy lục phủ ngũ tạng như bị xe đâm, cực kỳ đau đớn...

- Sau này gặp trên chiến trường, tuyệt đối phải bắt lão hỗn đản kia cầu ta tha mạng!

- Khinh người quá đáng!

Lúc này Hàn Sơn Hà thực sự đã bị tức đến loạn xì ngậu, một số từ không nên nói cũng nói ra khỏi miệng!

Hắc y thiếu niên đi sau lưng, không nói lời nào, từ đầu đến cuối đều theo sát bước chân của lão.

Vượt qua một con đường, đám người đều giật mình dừng bước.

Phía trước.

Một người áo trắng đứng giữa đường.

Trong nháy mắt, đám người như cảm thấy đứng trước một tòa băng sơn, cuồng phong cuốn lấy tuyết lớn đập thẳng vào mặt!

Người áo trắng kia mặc một bộ đồ trắng noãn như tuyết, sắc mặt cũng trắng noãn như tuyết, trên dưới toàn thân, ngoại trừ con mắt cùng mái tóc màu đen, tất cả những trang sức phụ kiện... Đều trắng như tuyết, tựa như người đang để tang vậy.

Nhưng nếu chỉ là một chút màu trắng xúi quẩy thì cũng thôi, điều khiến người chú ý, chính là tuổi tác của người này, thực sự khiến người không tài nào mà xác định được.

Nói hắn hai mươi, cũng có thể. Nói hắn ba mươi, cũng đúng. Nói hắn hơn bốn mươi tuổi, vẫn được, nếu nói hắn là lão quái vật hơn trăm tuổi... Thế mà cũng không sai!

Màu trắng xúi quẩy chẳng những khiến người cảm thấy chói mắt, còn toát ra một cỗ hàn khí khiến người đối diện phải run rẩy.

Thiếu niên áo đen thấy khí thế người cản đường, sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng, đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước người Hàn Sơn Hà. Mà bốn tến hộ vệ của Hàn Sơn Hà, cũng lộ thần sắc như gặp đại địch.

Thương thương thương...

Không ai nói năng gì, tất cả đều nắm chặt binh khí trong tay, một vòng xoáy huyền khí mơ hồ hình thành trên không trung.

Hàn Sơn Hà thấy thế không khỏi thầm run lên.

Từ xưa tới nay, lão nổi danh bởi trí kế siêu phàm, khả năng bày binh bố trận xuất thần nhập hóa, nhưng tu vi huyền khí thì rất có hạn, tuyệt đối không thể nhìn ra sâu cạn của người trước mắt, thế nhưng tứ đại hộ vệ của lão đều là cao thủ hạng nhất, người trước mắt, có thể khiến bốn người cùng giương cung bạt kiếm, gián tiếp cho thấy sự cường hoành của đối phương, thậm chí, phản ứng của bốn người, cũng cho thấy bản thân họ cũng không nắm chắc có thể ứng phó người trước mắt, muốn đảm bảo an toàn, cũng phải cần may mắn thật lớn.

Người áo trắng này là ai? Sao lại có khí thế khiếp người đến vậy?

- Ngươi là ai?

Trong ánh mắt thiếu niên áo đen lộ ra vẻ cảnh giác mãnh liệt, bàn tay phải, đã chạm đến vòng ngọc trên cổ tay trái.

- Người áo trắng thản nhiên nói:

- Hàn Đại Nguyên soái,ngươi đối xử với bằng hữu thế sao?

Bằng hữu?

Hàn Sơn Hà cau mày:

- Xin hỏi các hạ là...?

Người áo trắng nói:

- Hàn Đại Nguyên soái không cần hỏi nhiều, hôm nay đến đây chính là được người nhờ vả, trước khi ngươi rời khỏi Ngọc Đường, ta có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của ngươi.

Hàn Sơn Hà nói:

- Xin hỏi các hạ được ai nhờ vả?

Người áo trắng hừ một tiếng, cũng không đáp lời, thần sắc trên mặt, tràn đầy vẻ kiêu căng.

- Xin hỏi cao tính đại danh của các hạ?

Hàn Sơn Hà lại hỏi.

Người áo trắng lãnh đạm nói:

- Tại hạ Bạch Y Tuyết!

Ba chữ Bạch Y Tuyết vừa ra, vô luận là thiếu niên áo đen, hay tứ đại hộ vệ của Hàn Sơn Hà đều đồng thời biến sắc.

Bạch Y lăng không mạn Thiên Tuyết.

Người trước mặt, chính là đại nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, Bạch Y Tuyết?

Nghe nói, năm xưa người này từng giao thủ với đệ nhất kiếm khách Quân Mạc Ngôn, đánh tới mấy trăm chiêu, vẻn vẹn thua bởi một chiêu kiếm, trong trận đó, dù bị Quân Mạc Ngôn một kiếm xuyên ngực, nhưng vẫn có thể lấy thế lăng không mà chạy, khiến Quân Mạc Ngôn muốn đuổi cũng không đuổi được, chạy tới tiêu sái thong dong, có thể xưng là nhất thế truyền kỳ trong làng Kiếm Đạo.

Bạch Y Tuyết!

Cửu Tiêu phong tuyết, Thần kiếm bạch y.

Đương kim Kiếm Khách bảng, xếp hạng thứ sáu.

Hàn Sơn Hà còn định hỏi lại.

Nhưng Bạch Y Tuyết đã lãnh đạm nói:

- Ta được ai nhờ vả, Hàn Đại Nguyên soái không cần hỏi nữa, có hỏi ta cũng không nói. Ngươi chỉ cần biết, nếu ta đến ám sát ngươi, giờ phút này ngươi đã sớm trở thành một cỗ thi thể.

- Không có bất luận yếu tố may mắn nào có thể xảy ra.

Bạch Y Tuyết nói với giọng nhàn nhạt, tựa hồ như chỉ đang tuyên bố một sự thật.

Hàn Sơn Hà liên tục cười khổ, nhưng cũng không tiếp tục mở miệng.

Câu nói này của Bạch Y Tuyết không sai. Nếu hắn âm thầm ra tay, muốn đánh giết mình, coi như không có mười thành, cũng phải có chín thành chín là sự thực!

Chỉ cần nhìn bộ dạng như gặp đại địch của tứ đại hộ vệ là biết, lời của Bạch Y Tuyết không chút khoa trương.

- Chưa hẳn.

Thiếu niên áo đen lãnh đạm nói:

- Nếu ngươi thực tới ám sát, hiện tại ai biến thành thi thể còn chưa nói chắc được.

Con mắt như băng tinh của Bạch Y Tuyết dừng lại trên mặt thiếu niên áo đen, thản nhiên nói:

- Dùng thực lực ẩn trong bóng tối của ngươi, có lẽ ta cũng sẽ chết, nhưng mục tiêu mà ta muốn giết, nhất định sẽ chết trước ta, tuyệt không sai sót.

Thiếu niên áo đen hít sâu một hơi, cũng không tiếp tục chế diễu.

Hiển nhiên, lời này của Bạch Y Tuyết, căn bản chính là sự thực, không có bất luận chỗ trống nào có thể phản bác. Nếu Bạch Y Tuyết muốn liều mạng giết người, như vậy, trên đời này, số người mà hắn không giết được, cũng không nhiều lắm.

Hàn Sơn Hà nghĩ một chút liền hiểu rõ, không khỏi cười khổ:

- Đã như vậy, đa tạ Bạch... Bạch đại hiệp.

Thần sắc Bạch Y Tuyết khẽ co quắp:

- Không dám, xưng hô đại hiệp này... Thực sự không dám nhận. Từ xưa đến nay, phàm là người có danh xưng đại hiệp, không sớm thì muộn đều phải chết thảm, người có kết thúc yên lành thực không có mấy...

“...”

Đám người không còn gì để nói.

Ngươi đã nói như vậy, người khác còn sao nói tiếp?

Mấy câu, lại dẫn chủ đề đến chết chóc a.

Nhưng bất kể thế nào, lòng nghi ngờ đề phòng của đám người Đông Huyền vẫn không chút thay đổi, nhưng cũng không còn hoài nghi Bạch Y Tuyết có ý đồ ám sát Quân thần.

Đám Hàn Sơn Hà vẫn còn cố kỵ, tuy nhiên lòng muốn kết giao, sau khi tiêu trừ kiêng kị ban đầu đã sớm tăng lên. Dù sau một siêu cấp cao thủ như vậy, nếu không muốn kết giao, đó mới là chuyện quái lạ.

Bạch Y Tuyết thuận lợi tiến vào đội ngũ của Hàn Sơn Hà, ngày thường vẫn lạnh lạnh lùng lùng, đối với thái độ của Bạch Y Tuyết, đám người cũng không để ý lắm: cao nhân vốn làm việc độc lập, siêu cấp cao thủ càng là như vậy, huống chi là Bạch Y Thần Kiếm Bạch Y Tuyết, cao ngạo một chút, cũng là chuyện trong dự liệu a...

Nhưng bất kể nói thế nào, lực lượng bảo vệ Hàn Sơn Hà tự nhiên mà nhiều hơn mấy phần.

Hiện tại có Bạch Y Tuyết làm bảo tiêu, ai dám đến trêu chọc phải qua cửa của hắn trước, cửa này không dễ qua a!

Sau hai ngày, Bạch Y Tuyết theo Hàn Sơn Hà đi bái tế, đi du ngoạn, một tấc không dời, chân chính thể hiện chức trách của một bảo tiêu chuyện nghiệp, mặc dù ăn nói có chút đặc biệt, nhưng thủ đoạn lại vô cùng dứt khoát, khiến người đứng bên cạnh, đều cảm thấy vô cùng an toàn.

Bất quá, trong mấy ngày này, vị đại kiếm khách Bạch Y Tuyết cũng không quá vui vẻ, sắc mặt cũng không tốt, nhìn như ai cũng nợ hắn số tiền lớn vậy.

Đám người chỉ cho là, lấy thân phận của hắn mà làm hộ vệ cho người nên có chút mất mặt, cũng không nghĩ quá nhiều.

Buổi chiều ngày thứ hai, Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen mang theo hộ vệ tiến thẳng tới Bách Trượng hồ.

Vác cần đi câu.

Bạch Y Tuyết vẫn một bộ đương nhiên đi theo.

Chỉ là qua một đêm, vẫn không hề câu được nửa con cá, hoàn toàn không chút thu hoạch. Đối với chuyện này, Hàn Sơn Hà không chút nhụt chí, trở về nghỉ ngơi một chút, chiều tối lại vác cần đi câu.

Hàn Sơn Hà nghỉ ngơi, mấy tên hộ vệ đương nhiên cũng phải nghỉ ngơi. Hai tên ở lại canh cổng, những người khác ngồi xuống cạnh phòng mà nghỉ ngơi, khôi phục tinh lực.

- Ta ra ngoài một chuyến, xử lý chút việc riêng.

Bạch Y Tuyết lạnh lùng đứng lên, bàn giao ngắn gọn một câu, cũng không biết là nói với ai, cũng không đợi người khác đáp lời, tự mình đi ra ngoài.

Trường kiếm bất ly thân của hắn, cũng không còn được đeo bên hông, mà trực tiếp nắm trong tay.

“Không nên kéo dài!”

“Nhanh chóng làm việc rồi rời đi, chỉ cần hoàn thành chuyện này, cả đời này, ta tuyệt không trở lại Thiên Đường thành, Vân công tử kia, càng không gặp lại! Tránh cho lại bị hắn hố chết...

...

-------------

Phóng tác: xonevictory

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play