Vân Dương nói:

- Yêu cầu gì?

Ánh mắt Thủy Vô Âm lộ ra một tia hận ý sâu sắc:

- Tương lai, khi tìm ra hung phạm... Ta muốn chặt đầu hắn! Tự tay chặt đầu hắn!

Vân Dương bỗng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thủy Vô Âm, im lặng nửa ngày.

Thủy Vô Âm cắn răng:

- Ngài đã biết ta là linh tộc, tin rằng cũng biết Linh tộc chúng ta có một chút biện pháp đặc thù nhằm vào linh hồn... Chỉ cần ta tự tay chặt đầu hung phạm, ta có thể tra tấn linh hồn kia... Đến vĩnh viễn!

Vân Dương nói khẽ:

- Tốt, ta đáp ứng ngươi, ta cũng hứa hẹn tại đây luôn, nhất định sẽ có một ngày như vậy!

Thủy Vô Âm thở một hơi thật sâu:

- Đa tạ!

Lời còn chưa dứt, đã thấy thân thể Thủy Vô Âm vặn vẹo một trận, thần tình trên mặt hiện lên vẻ cực độ thống khổ, lập tức, từ trong miệng hắn phun ra một hơi khói hồng phấn, khói hồng bắn thẳng đến lòng bàn tay Vân Dương, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng, nhanh đến mức Vân Dương còn không kịp phản ứng...

- Hồn phách nhất niệm?!

Vân Dương chấn kinh chốc lát:

- Vô Âm, cần gì mà phải làm như vậy.

Thủy Vô Âm suy yếu khàn giọng nói:

- Vâng, chính là Hồn phách nhất niệm. Từ giờ trở đi, sinh tử của ta được quyết định bởi ý niệm của ngươi. Cấm chế này, không cách nào giải trừ.

- Tại sao lại phải làm như thế?

Vân Dương hỏi.

- Bởi chỉ có như vậy, mới có thể khiến ngươi hoàn toàn tin tưởng ta, để cho ta chân chính tham gia vào trong tất cả hành động của ngươi.

Thanh âm khàn khàn của Thủy Vô Âm kiên định dị thường:

- Ngươi ta vẫn chỉ mới gặp mặt một lần, tiếp xúc lẫn nhau quá mức nông cạn. Ta không hy vọng còn cần phải thêm một quá trình rèn luyện, ta muốn lập tức triển khai hành động.

- Ta chưa bao giờ tin cái gọi là “nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ”, ta cần toàn bộ tín nhiệm của ngươi. Đối với Cửu Tôn danh chấn thiên hạ, ta có thể tín nhiệm vô điều kiện, nhưng Vân Tôn đại nhân từng bước đều là nguy cơ, thời khắc đều có thể dẫn đến tai ương, dựa vào cái gì có thể tín nhiệm ta?

- Cho nên, chỉ có Hồn phách nhất niệm, mới có thể bỏ qua quá trình rèn luyện, đạt đến trình độ tín nhiệm cao nhất.

- Chỉ khi ngươi hoàn toàn tín nhiệm ta, ta mới có cơ hội, tự tay báo thù cho lão đại!

Thủy Vô Âm khàn giọng nói:

- Ta biết, tồn tại có thể hại chết lão đại, hại chết Cửu Tôn, tất là một kẻ thù hùng mạnh mà ta không cách nào tưởng nổi. Nhưng từ giờ trở đi, đời này của Thủy Vô Âm ta chỉ còn mục tiêu này, vì đạt thành mục tiêu này, ta có thể dùng mọi thủ đoạn, bất kể cái giá lớn cỡ nào!

Vân Dương động dung!

Đây chính là thủ hạ của Bát ca!

Hắn nhìn Thủy Vô Âm hồi lâu:

- Vô Âm, sau này gọi ta là công tử đi.

- Vâng, công tử!

Thủy Vô Âm nói:

- Ta đã rõ!

Trên mặt hắn, lộ ra một tia cười đầy cơ trí.

Hắn biết, từ giờ khắc này, Vân Dương mới thực sự bắt đầu tín nhiệm hắn.

Hắn bỏ ra Hồn phách nhất niệm, đáng giá!

Lão đại, ta nhất định phải báo thù cho ngươi!

Nhất định!

...

- Vô Âm, lá gan của ngươi thực không nhỏ.

Vân Dương nói đùa:

- Lấy thân lẻ loi một mình, liền dám chạy tới hù dọa ta.

Thủy Vô Âm ngượng ngùng cười cười:

- Nhưng đến cuối cùng vẫn không giấu được công tử.

Vân Dương cười:

- Bình tĩnh mà suy xét, trừ ta ra, tuyệt đại đa số người trong thiên hạ đều sẽ bị bố cục của ngơi lừa gạt. Cho dù là những cao thủ thần thoại kia cũng không chắc có thể ngoại lệ.

Thủy Vô Âm thản nhiên nói:

- Có lẽ do trời sinh ta đã như vậy, nói dối sẽ không đỏ mặt. Lúc ta nói láo, ngay cả bản thân cũng phải tin mười phần, cái này, nói chung chính là gạt người trước phải gạt mình, lừa gạt được bản thân, mới có thể lừa gạt người khác!

Vân Dương ngạc nhiên nửa ngày:

-... Điểm này, ta bội phục!

Những lời mà Thủy Vô Âm đe dọa lúc này, căn bản không có điều nào là thực.

Không có bất kỳ người nào mai phục, cũng không có bất kỳ người nào đang chờ lệnh, cũng chẳng có bố trí thuốc nổ, càng không có chuyện độc dược có thể độc chết nửa cái Thiên Đường thành!

Hết thảy, đều không có.

Đây chính là một cái không thành kế hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Cũng khó cho Thủy Vô Âm, một người mà có thể diễn không thành kế sinh động đến thế.

Nếu không phải Vân Dương đã sớm phân tán mây mù xem xét, biết rõ chân tướng. Thì e mười phần cũng phải có tám chín phần sẽ bị lừa, từ trên lời nói mà phân tích, hết thảy đều là thật, chí ít, bản thân Thủy Vô Âm tin đó là thực, nếu không phải có thể dò xét đến tột cùng, dựa vào cái gì mà Vân Dương có thể không tin?!

- Từ hôm đó, công tử vẫn luôn không hiện thân, tối nay đột nhiên xuất hiện, chắc là có chuyện quan trọng đi.

Thủy Vô Âm nói.

- Không sai, ngày mai hoặc ngày kia, sẽ có số lượng lớn dê béo tới Lăng Phong các chúng ta.

Vân Dương nhíu lông mày:

- Ta cần ngươi toàn lực phối hợp, ta muốn... Đám người kia thua đến không còn quần.

- Điều này đương nhiên không thành vấn đề.

Thủy Vô Âm vẫn giữ khuôn mặt đó mà trả lời. Loại chuyện này, đối với hắn không khác ăn một bữa sáng là mấy.

- Chuyện này đối với ngươi không khó, nhưng điều ta muốn, là ngươi phải đặc biệt chú ý mấy người trong đó, trọng điểm chiếu cố bọn hắn.

Vân Dương nói ra tên của mấy người:

- Liên quan đến chuyện Thiên Huyền nhai, ta không tin trong đám tướng lãnh cao cấp của tứ đại đế quốc không có ai biết. Nhưng, cần phải quan sát phân tích kỹ hơn nữa, vạn nhất không cẩn thận tìm nhầm người, tất sẽ đánh rắn động cỏ, bị phản ngược.

- Muốn làm được, ngoại trừ cần có năng lực tư duy cường đại. Còn cần phải có một cái đầu lạnh, luôn luôn thanh tỉnh khách quan.

Vân Dương nói:

- Trước đó, Bát ca nói đầu óc ngươi linh thông... Hiện tại ta mới biết, ngươi là người Linh tộc, cho nên công việc này, người còn phù hợp hơn so với ta.

Thủy Vô Âm tỉnh táo nói:

- Ta đã rõ, chỉ cần trong đám người đó đúng là có người như vậy, ta sẽ dùng hết sức, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất để tìm ra hắn.

Vân Dương khẽ thở ra một hơi.

Mãi cho đến bây giờ, tim của hắn mới có thể yên ổn một thoáng.

Thủy Vô Âm, tuyệt đối là một trợ lực hiếm có khó tìm!

Người này, trong tuyệt đại đa số thời gian, so với hắn còn tỉnh táo khách quan hơn nhiều. Bởi, hắn còn phải lo cho nỗi lo của quốc gia dân tộc, không chừng lúc nào có thể xúc động mấy phần nhiệt huyết. Nhưng đối với Thủy Vô Âm mà nói, cơ hồ không thể xảy ra tình huống tương tự này.

“Hắn tựa như một tên gia hỏa máu lạnh, mãi cũng không bao giờ có lúc nhiệt huyết sôi trào. Tâm tư kín đáo cơ hồ có thể so với Lão Cửu. Hơn nữa, mọi chuyện mà hắn tiến hành, đều làm từ trên góc độ khách quan. Người này, không có hỷ nộ ái ố, cũng không có nhiệt huyết xúc động nhất thời, nếu là thích khách, tất có thể vấn đỉnh nhất lưu. Nếu là mưu sĩ, tất có thể tính toán thiên hạ. Nếu làm thống soái, tất có thể thống lĩnh ba quân, trăm trận không bại.”

Đây là đánh giá của Bát ca đối với Thủy Vô Âm, độ cao trong lời đánh giá, quả là khiến người kinh ngạc đến đáng sợ.

“Kỳ thực, có một số thời điểm, ta rất muốn đem hắn chiêu vào Cửu Thiên lệnh, nhưng... Huyết mạch của hắn, hắn là người Linh tộc, vĩnh viễn không được Cửu Thiên lệnh thừa nhận.”

Đánh giá của Phong Tôn, đánh thẳng vào trọng tâm.

Nhưng, hôm nay Vân Dương lại ngoài ý muốn mà thấy được gia hỏa “máu lạnh” trong miệng Phong Tôn lộ rõ một vẻ kích động theo cách khác.

Khi hắn biết Lăng Phong các chủ chính là Phong Tôn, mà Phong Tôn đã hy sinh, vị Thủy Vô Âm xưa nay chưa từng có cảm xúc rung động, lại kích động như vậy, kích động đến gần như sụp đổ!

“Bát ca, ngươi yên tâm, huynh đệ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố thật tốt. Chỉ cần điều kiện cho phép, ta sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, còn có tâm nguyện của người, muốn chữa trị cuống họng cho hắn.

Vân Dương chậm rãi rời khỏi Lăng Phong các.

Phương đông, tia nắng đầu tiên đã xuất hiện.

...

Ngày kế tiếp, sáng sớm Vân Dương đã đến Tiếp Thiên lâu.

- Chư vị, hôm này đã có kế hoạch đi chơi cụ thể chưa? Nếu không, chúng ta tìm mấy cái tiệm ăn đi nghe hát a? Hoặc là tìm cái sòng bạc chơi một chút?

Vân Dương nói, nhất thời khiến thiếu niên mặt đen bên cạnh Hàn Sơn Hà hung hăng trừng trắng mắt.

Vân Dương thản nhiên đối mặt, thậm chí, đối với thanh niên mặt đen nhát mắt mấy cái, làm bộ mặt quỷ.

Thấy ta không vừa mắt? Ta lại khiến ngươi không nhìn không được, không thể không nhìn, tức chết ngươi!

- Hôm nay là ngày đầu tiên, bất kể chuyện có quan trọng cỡ nào cũng phải buông xuống.

Hàn Sơn Hà trịnh trọng nói:

- Hôm nay, chúng ta muốn đi tham quan Cửu Tôn phủ.

Hàn Sơn Hà đưa con mắt nhìn Vân Dương.

Vân Dương nhíu nhíu mày:

- Thời gian của chư vị cũng không nhiều, hà tất còn muốn đi Cửu Tôn phủ? Đó là anh hùng, là thần hộ mệnh của Ngọc Đường ta, cùng các ngươi có đại thù, có gì mà để các ngươi đi xem, lại nói, Cửu Tôn phủ kia quanh năm bị sương lớn bao phủ, cái gì cũng không nhìn được. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn phá giải Cửu Thiên trận hay sao?

Trong đáy mắt Vân Dương hiện lên một cỗ đề phòng sâu sắc.

Lại nghe một vị Lão Nguyên soái thở dài:

- Cửu Tôn phủ, thiên hạ kỳ quan. Cửu Tôn đại nhân càng uy chấn thiên hạ. Tế bái Cửu Tôn, là một trong những mục đích chủ yếu của chuyến đi này. Mặc dù trước đó là địch, nhưng chúng ta vẫn luôn kính nể Cửu Tôn đại nhân có một phong thái lẫm liệt, lòng son sáng tỏ, Cửu Tôn phủ, tất nhiên muốn đi qua.

Hàn Sơn Hà cẩn thận nhìn ra sự đề phòng cùng nghi ngờ trong đáy mắt Vân Dương, rốt cục hiện lên vẻ thất vọng:

- Cửu Thiên trận không phải sức người có thể phá hư, dù chúng ta muốn phá hoại, cũng vô pháp khả thi, sao có thể tự tìm phiền phức, tốn công vô ích. Điểm này, ngươi có thể yên tâm.

Vân Dương lắc đầu:

- Thật có lỗi, các ngươi nói thế nào cũng được, liên quan tới chuyện này, ta cần xin phép một chút, mình ta khẳng định không thể làm chủ được.

Đám người tỏ ra đã hiểu, cùng nhau gật gật đầu.

Vân Dương liền nhảy lên lưng ngựa, phóng nhanh như chớp, thẳng đến phủ nguyên soái.

Hàn Sơn Hà cùng các vị lão tướng nhìn nhau cười một tiếng: con hàng này, quả nhiên cái gì cũng phải đi xin chỉ thị của Thu Kiếm Hàn.

Bất quá, lão gia hỏa Thu Kiếm Hàn kia coi chúng ta là đồ đần hay sao?

Chút chuyện này, cũng nhìn không ra?!

Không lâu sau, Vân Dương phong ngựa trở lại, mặt mày cao hứng bừng bừng, lớn tiếng nói:

- Suýt nữa quên mất, chuyện này ta vẫn có thể làm chủ, nửa đường liền vòng lại, các ngươi có thể chuẩn bị lên đường...

Đám người nhao nhao bĩu môi: ta con mẹ nó tin ngươi a...

Người đứng đầu ta đại lưu manh Ngọc Đường Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái tự nhiên không biết, đang yên đang lành lại phải cõng một cái nồi đen. Hơn nữa, trong tương lai gần, nồi đen sẽ lần lượt lần lượt chồng lên lưng hắn.

Mãi cho đến khi đám gia hỏa này rời khỏi Ngọc Đường... Sau đó lại cõng nồi đen mới, quả nhiên là thể chất đặc biệt có thể triệu hồi nồi đen, hoàn toàn xứng đáng.

...

(Nồi đen = Hắc oa = Oan uổng)

---------------

Phóng tác: xonevictory

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play