Tùy hứng đắc tội người

Ánh mắt Vân Dương chớp động:

- Nếu Thái tử điện hạ đã có nhã hứng như thế, tại hạ tự nhiên cung kính cho bằng tuân mệnh. Bất quá, lần này nên để tiểu đệ làm chủ mới là hợp lý, đến, chúng ta đi Thanh Vân phường một chuyến, ta tương đối quen với bên kia.

Hàn Vô Phi quát lạnh nói:

- Lớn mật! Thái tử điện hạ là thân phận như thế nào, sao có thể cùng ngươi đến cái chỗ không sạch sẽ, đầy rẫy thanh sắc khuyển mã thấp hèn kia?

Lấy thân phận của Thái tử điện hạ, nếu thực đi Thanh Vân phường, ngày mai nhất định bị Ngự sử vạch tội.

Thanh Vân phường dù có thanh bạch chừng nào, chính thống chừng nào, nhưng đối ngoại mà nói, thanh lâu, chính là thanh lâu.

Sẽ không bởi vì ngươi không bán xác thịt mà không phải bán mình!

Nhưng, câu nói của Hàn Vô Phi, quả thực quá khó nghe.

Vân Dương nghe vậy lạnh lùng cười nói:

- Nếu Thái tử điện hạ không muốn đi, hoặc là không thể đi, nói thẳng một tiếng là được. Cần gì phải xỉ nhục người ta như vậy? Ta mời Thái tử uống rượu, ta dùng tiền ta làm chủ, tất cả đều là thành ý của ta, làm sao, ta thành tâm mời khách cũng không được sao?

Lông mày Thái tử điện hạ nhíu lại.

Một người bên cạnh hắn cúng nhanh chóng xuất mã, mỉm cười cung kính nói:

- Như vậy, Vân công tử có chỗ không biết, lấy thân phận của Thái tử điện hạ, nếu đi Thanh Vân phường, khó tránh khỏi có chỗ tổn hại danh dự... Vân công tử không phải quan viên triều đình, đối với chuyện này có chỗ không rõ, cũng là bình thường, bình thường, bình thường, ha ha...

Lông mày Vân Dương nhướn lên:

- Các hạ nói như vậy, ý là ta không có tương lai, tự cam đọa lạc? Thậm chí càng nói ta lôi kéo Thái tử điện hạ cùng nhau sa đọa, rắp tâm bất lương hả?

Lời vừa nói, toàn trường đều chấn kinh, chẳng ai ngờ rằng ngôn tử của Vân Dương có thể sắc bén như vậy, càng không nể mặt mũi như vậy, người vừa lên tiếng giải vây, sắc mặt trở nên đỏ tía uất nghẹn, cứ vậy mà bất động sợ hãi!

Trong lời của hắn, đúng là có ý như thế, nhưng, lời như vậy, ai lại vạch trần ngay như thế?

Sắc mặt Thái tử vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ giọng cười nói:

- Vân công tử, chuyện này phải nói đến, đối với danh tiếng của Thanh Vân phường, Cô cùng đã biết từ lâu, chỉ là do thân phận hạn chế mà không tiện tiến đến, Vân công tử phong lưu tiêu sái, tự do tự tại, vô câu vô thúc, mới thực là tiêu dao tự tại, Cô hâm mộ còn không kịp.

Vân Dương nói:

- Lời Thái tử nói, quả thực bội hiển khí độ nhất quốc Thái tử, Vân Dương bội phục vạn phần. Bất quá, hai con chó bên cạnh ngươi này, nói chuyện quả thực khiến người tức giận, một tên ăn nói lỗ mãng, một tên châm chọc ta ăn chơi sa đọa. Hàm ý trong đó, Vân mỗ không ngốc, thế nào không hiểu? Chỉ là, Thái tử điện hạ mang theo hai người như thế, thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ sớm muộn, hai tên này cũng sẽ gây họa cho ngươi, không thể giúp ích cho Thái tử, chỗ tốt duy nhất, nói chung chỉ có thể giúp Thái tử điện hạ hạ phong độ mà thôi.

Hai người kia biến sắc, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Vân Dương tiếp lời:

- Lời ta nói chính là lời thực lòng, ta với Thái tử điện hạ, cả trực tiếp lẫn gián tiếp mới gặp có hai lần, lại đều bị hai tên này đắc tội, Thái tử điện hạ rộng lượng uông hàm, đương nhiên không thèm để ý, nhưng thực sự ta cảm thấy, liệu hai người này có phải là mật thám phe thứ ba phái đến bên cạnh Thái tử đâu? Chuyên môn thay mặt Thái tử điện hạ mà đắc tội người khác, điều này, Thái tử phải đề phòng cho chắc, tuy không nên có ý hại người, nhưng không thể không có ý phòng người a! Không chừng sơ sót một cái, liền có thể khiến người khác chiếm mất tiện nghi!

Một câu vừa nói ra khỏi miệng, vẻ tươi cười trên mặt Thái tử hoàn toàn biến mất.

Quả thực là quả bom nguyên tử!

Trực tiếp một mẻ hốt gọn mấy hoàng tử còn lại.

Tài năng hai người này thế nào không nói, nhưng nói đến năng lực gây chuyện thị phi của hai người này, quả thực không nhỏ.

Thái từ hít một hơi, lại hồi phục nụ cười ấm áp:

- Vân huynh nói quá lời. Nếu hôm nay Vân huynh đã không tiện, như vậy, ngày khác chúng ta lại gặp mặt. Đến lúc đó, ta gửi thiếp mời đến phủ Vân công tử, lúc đó Vân công tử nhất định phải đến dự mới được a!

Đối mặt tên gia hỏa hỗn bất lận như Vân Dương, Thái tử điện hạ có chút cảm giác ăn không tiêu.

Nếu cứ tiếp tục dây dưa, trước mặt đám đông đình đám như thế, thực không biết hắn còn có thể nói ra lời như thế nào.

Vân Dương nói:

- Ta không nói hôm nay không tiện a, ta vừa mới nói làm chủ mời khách a, sao lại không tiện, Thái tử điện hạ có chút hiểu lầm a!

Bốn phía, không ít người dùng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần mà nhìn Vân Dương.

Cơ hồ, mọi người đều cảm giác được, tiểu tử này chính là một đóa kỳ hoa hiếm thấy trên đời!

Thái tử điện hạ đã cho đủ mặt mũi, lời nói lúc nào cũng khách khách khí khí, thế mà ngươi còn thốt được câu: ta không nói hôm nay không tiện a...

Câu nói này, quả thực khiến người không thể tưởng tượng nổi.

Người phủ Thái tử càng cùng nhau trợn mắt nhìn, hiểu lầm, hiểu lầm con bà ngươi!

Thái tử điện hạ vẫn cố duy trì vẻ mỉm cười trên mặt:

- Vậy, ý Vân huynh là?

- Chúng ta gặp mặt tức là hữu duyên, đã có duyên sao có thể không uống một bữa? Nói đến, cả Thiên Đường thành của chúng ta lớn như vậy, lại có nơi nào có thể uống một phen hợp hơn Thanh Vân phường? Nếu Thái tử điện hạ không tiện lấy thân phận của mình tiến đến, đại khái có thể cái trang cách ăn mặc một chút nha, yên tâm, ta ở Thanh Vân phường cũng là người rất có mặt mũi, tất có thể khiến Thái tử điện hạ thoải mái như ở nhà, lưu luyến đến quên về, đi một muốn đi hai...

Vân Dương tràn đẩy phấn khởi mời mọc.

“...”

Thái tử nhìn sắc mặt kỳ quái của đám người xung quanh, triệt để im lặng.

Nhiều ngươi nghe được như vậy, ta cải trang còn có tác dụng không?

Còn cái gì mà thoải mái như ở nhà, lưu luyến quên về, đi một muốn đi hai... Nhưng lời này, nên xuất ra từ miệng dòng dõi Thiên Ngoại Vân Hầu a?

...

Lúc Thái tử điện hạ rời đi, đầu óc hắn cũng có chút hỗn loạn.

Từng nghe tên gia hỏa này là một tên hoàn khố điển hình, nhưng Thái tử cũng tuyệt không thể nghĩ tới, EQ của tên gia hỏa này lại có thể thấp tới thế!

Đường đường là nhi tử của Vân Hầu, lại chỉ có chút bản lĩnh miệng lưỡi như thế, quả thực là hoàn khố trong hoàn khố a!

Một câu, thứ đồ gì đâu?!

Đám người Hàn Vô Phi theo sát Thái tử, cả đám đều tức đến xanh mét cả mặt mày.

Chỉ cần Thái tử ra lệnh một tiếng, đám người này có thể lập tức xoay người lại, coi như giữa thanh thiên bạch nhật, cũng phải nuốt sống tên gia hỏa Vân Dương này.

Thái từ điện hạ dạo bước, đột nhiên như có điều suy nghĩ.

Rốt cục hắn lấy lại tinh thần.

- Việc này có chút không đúng.

Thái tử điện hạ cau mày, thấp giọng nói:

- Tên Vân Dương này... Mặc dù trước đó có nghe đồn là một tên hoàn khố, nhưng cũng không có làm ra chuyện xấu nào, đây là thứ nhất. Thứ hai, một người mà Lăng Tiêu Túy có thể công nhận, sao có thể là hạng người bình thường? Hôm nay, hắn chính là cố ý chọc giận ta, muốn quấy nhiễu ta nghe nhìn, phán đoán.

- Nhưng, sao hắn phải cố ý chọc giận ta?

Thái tử điện hạ đối với chuyện này vẫn cảm thấy khó hiểu, quả là trăm mối mà vẫn không có cách giải.

Một tên văn sĩ, chừng ba mươi tuổi vẫn luôn không nói gì, đột nhiên mỉm cười nói:

- Cố ý chọc giận Thái tử, ngược lại là chưa hẳn. Hoặc phải nói, nếu hôm nay vị Vân công tử này gặp bất kỳ vị hoàng tử nào, hắn đều sẽ làm như thế.

Thái tử điện hạ có chút giật mình, nhưng vẫn còn có chút khó hiểu:

- Mời tiên sinh tường giải.

Vị văn sĩ trung niên này nói:

- Vân Dương làm như thế, chỉ có một dụng ý, chính là... Tất cả hoàng tử, bao gồm cả Thái tử, đều không cần tiếp tục đi tìm hắn.

- Hắn cố ý làm vậy, muốn tạo khoảng cách đối với hoàng gia. Không tham dự bất cứ chuyện gì của hoàng gia.

Văn sĩ trung niên nói:

- Hành động hôm nay của hắn, mặc dù khiến Thái tử tức giận, nhìn như là đắc tội Thái tử, nhưng Thái tử sẽ thực không trách tội hắn, càng không nói tới cừu hận. Hơn nữa, sau khi trải qua việc này, mấy vị hoàng tử khác cũng biết, ngay cả khi Thái tử tự thân xuất mã, đều như đụng phải con nhím... Như vậy, từ đó về sau, Vân Dương có thể thanh thanh lẳng lặng, tọa sơn quan hổ đấu, yên lặng theo dõi kỳ biến là được...

- Lui một vạn bước mà nói, bất kể hắn hoàn khố hay không, phía sau hắn luôn có chỗ dựa là Vân Hầu, mà Vân Hầu chính là huynh đệ kết bái của Hoàng đế Bệ hạ, mặc kệ là vị hoàng tử nào thành công thượng vị, chỉ cần bệ hạ vẫn còn, Vân Hầu vẫn còn, hắn có thể cao gối mà ngủ!

Văn sĩ trung niên mỉm cười:

- Hắn làm như vậy, mục đích lớn nhất lại là... Kéo cả Vân Hầu ra khỏi vòng xoáy lớn này... Đây là giữ mình chi đạo, cũng là gốc rễ lập thân của nhất mạch Thiên Ngoại Vân Hầu! Nhìn như hoàn khố, nhưng kỳ thực vô cùng cao minh!

- Thì ra là thế.

Thái tử điện hạ bừng tỉnh đại ngộ.

- Bất quá, nếu vị nhi tử của Vân Hầu này có tâm cơ như thế...

Văn sĩ trung niên lại cười nói:

- Hoàng tử khác không dám ra tay, nhưng Thái tử... Có thể dùng chút thủ đoạn, kéo cả Vân Hầu nhất mạch qua. Hơn nữa, còn có thể thông qua vị Vân công tử này mà hoàn thành chuyện này.

Thái tử trầm tư nói:

- Nên làm như thế nào?

- Vừa rồi, Thái tử có một câu nói rất khéo.

Văn sĩ trung niên nói:

- Ngài nói, muốn gửi thiệp mời cho hắn. Diệu thủ như vậy, quả thực là thần lai chi bút.

Thái tử sáng tỏ thông suốt, vỗ tay cười nói:

- Không tệ không tệ.

Lập tức lại nhíu mày:

- Nhưng nếu chẳng may lại nháo ra chuyện...

- Cái này lại không có việc gì. Thái tử điện hạ tiếp tục gửi thiệp mời là được. Hắn muốn làm thế nào, lại là chuyện của hắn. Còn chúng ta đối ứng như thế nào, lại là khí độ của chúng ta.

Văn sĩ trung niên cười như đã tính trước:

- Coi như hắn dầu nước đều không vào cũng không sao, chỉ cần Vân Hầu trở về, biết con hắn đắc tội với tất cả các hoàng tử, chỉ có riêng Thái tử điện hạ vẫn không màng hiềm khích, năm lần bảy lượt tỏ thái độ thân thiện... Thái tử nói xem, Vân Hầu sẽ có phản ứng gì?

Hắn híp mắt cười cười”

- Bách tính có một câu tục ngữ: khen đứa nhỏ, chính là khen người lớn. Mà câu nói này, đối với Vân Hầu, cũng có thể áp dụng, lúc đó, coi như không thể lôi kéo Vân Hầu, chí ít, Vân Hầu cũng sẽ không chủ động đối địch với Thái tử điện hạ!

Lúc này Thái tử mới thực sự thông suốt, cười nói:

- Diệu! Diệu! Kế sách của tiên sinh, quả nhiên tuyệt diệu, nước cờ này quả là không đánh mà thắng, tiên sinh thực sự là phụ tá đắc lực của Cô, cánh tay đắc lực của Cô!

- Không dám, không dám.

Văn sĩ trung niên nở nụ cười nhàn nhạt.

...

Vân Dương nhìn Thái tử vẫn đang có duy trì vẻ mặt ung dung rời đi, hai mắt hắn trở nên đẹn kịt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó, trực tiếp quẹo vào Thanh Vân phường.

Nguyên nhân mà Vân Dương làm như thế, vị văn sĩ trung niên kia chỉ nói đúng một nửa.

Mà một nửa còn lại...

...

- Ta không muốn ở chung với mấy tên hoàng tử này, chỉ là vì trong lòng thấy khó chịu, không thích...

Vân Dương lầm bẩm nói:

- Lão đại ở ngoài dục huyết chiến đấu, xuất sinh nhập tử không biết bao nhiêu lần, quần áo trên người... Vốn phải là... Hắn! Hừ!...

Đối với chuyện này, Vân Dương thực có chút trẻ con, có chút tùy hứng.

Hắn biết rõ, nếu dựa thế, giả dối với đối phương, tuy đối với kế hoạch của hắn có lợi ích rất lớn, nhưng hắn căn bản cũng không muốn sửa lại tính cách của bản thân.

Đắc tội với ngươi thì làm sao?

Ta chính là không quen nhìn bộ quần áo này mặc trên người ngươi! Thì sao! Dù ngươi là người tốt, ta cũng không thích nhìn!

Ta tùy hứng, thì sao!?

...

------------

Phóng tác: xonevictory

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play