(Họ đẹp, tên hay)

Đêm nay, Vân Dương khó lòng bình tĩnh mà ngủ được. Nhưng ở một nơi khác, cũng có một người càng không thể bình tĩnh.

Phủ nguyên soái.

Hai chân mày lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn nhíu lại.

“Rốt cục là ai, kẻ nào cướp đi Ngô Văn Uyên, nhưng sau cùng lại giết hắn, đem thi thể trả lại?”

“Ai, ai, ai đã cứu mẫu thân và thê tử của Ngô Văn Uyên?”

Hai vấn đề này, khiến lão nguyên soái có nghĩ mãi cũng không thể biết lời giải. Nếu đã giết Ngô Văn Uyên, sao lại còn cứu đi thê tử và mẫu thân của hắn? Mà nếu đã có thể cứu đi thê tử mẫu thân Ngô Văn Uyên dễ dàng như vậy, sao lại không cứu nốt mấy đứa con trai con gái của Ngô Văn Uyên?

Loạn, loạn hết cả rồi!

Hơn nữa, thiên lao vốn được canh gác nghiêm mật là thế, mà kẻ địch lại có thể đem người mang ra ngoài, sau đó trả lại, lại mang người khác ra ngoài.... Chuyện này, tạo cho Thu lão Nguyên soái một cảm giác khủng hoảng trong vô hình.

Cái gì càng không biết, thì nó càng thêm đáng sợ.

Tại sao?

Đây chính là thiên lao a!

Một trong những nơi được đề phòng sâm nghiêm nhất trong Kinh thành.

Vậy mà để cho người ta ra ra vào vào như như chốn không người vậy?

Bên cạnh, là một người trung niên một thân nho phục, diện mạo nho nhã, thần thái thoải mái, tựa hồ có bất cứ chuyện gì xảy ra trước mặt hắn, cũng chỉ như mây trôi nước chảy, hoàn toàn không đáng để trong lòng.

“Nguyên soái, ta cảm thấy, tìm ra hung thủ cũng không mấy quan trọng. Dù sao, đáng chết đều đã chết...” Người Trung niên nhàn nhạt mỉm cười: “Trong mắt của ta, còn có một vấn đề khác quan trọng hơn nữa.”

“Hả?” Thu Kiếm Hàn mày rậm nhăn lại.

“Giết Ngô Văn Uyên, đưa về thi thể, cứu đi Ngô Văn Uyên thê tử lão mẫu...” Trung niên nho sĩ nói: “Người làm những chuyện này, rõ ràng phải là một người, hoặc có thể... Cùng một tổ chức. Tổ chức này cũng không phải tổ chức mà Ngô Văn Uyên tham gia. Nếu là đồng bọn, chúng tuyệt sẽ không giết Ngô Văn Uyên.”

Thu Kiếm Hàn nói: “Tiếp đi?”

“Ta phỏng đoán, sở dĩ kẻ nà giết Ngô Văn Uyên, nhưng lại cứu đi thê tử và lão mẫu của hắn, chẳng qua là một điều kiện trao đổi.” Trung niên nho sĩ mỉm cười: “Cứ như vậy, liền có thể giải thích mọi chuyện dễ dàng.”

“Việc hắn không cứu nhi nữ của Ngô Văn Uyên, nói rõ hắn và Ngô Văn Uyên quan hệ là địch nhân. Hắn cũng không muốn để huyết mạch Ngô Văn Uyên kéo dài.”

Trung niên nho sĩ, nói: “Vì vậy hắn mới làm ra chuyện khó lý giải như vậy. Tổng thể mà nói, tiểu đệ cho rằng, người này cùng một phương này với chúng ta, ít nhất là bạn mà không phải địch. Dù phong cách làm việc có chút quái đản, không coi ai ra gì. Nhưng cũng có thể thông cảm được.”

Thu Kiếm Hàn chậm rãi gật đầu: “Nếu đã như thế, những chuyện khác phải nói như thế nào?”

“Những chuyện khác...” Trung niên nho sĩ nói: “Về Ngô Văn Uyên tự nhiên chứng cứ vô cùng xác thực, trừng phạt đúng tội. Nhưng sau lưng Ngô Văn Uyên tất nhiên phải có một thế lực khổng lồ chống đỡ. Mà mãi đến khi Ngô Văn Uyên chết đi. Hắn cũng không có tiết lộ bất cứ tin tức gì về thân phận đó!”

“Sau buổi tế điện Ngày hôm nay,không biết Nguyên Soái đã xem qua ghi chép báo cáo của quan giữ cửa thành chưa.” Trung niên văn sĩ trên mặt hiện lên vẻ nhàn nhạt lo lắng: “Có rất nhiều... Giang hồ nhân sĩ, từ khắp nơi, tiến vào Thiên Đường thành. Bốn cửa đều có. Trong những người này, rất nhiều người đều là thuộc về hàng ngũ cao thủ, nhưng, nhưng không có bất luận ghi chép nào về thân phận của bọn hắn...”

“Đủ thấy thân phận của những người này, đều là giả.”

“Vào thời gian khi mà ta vừa mới chém Ngô Văn Uyên, đột nhiên có nhiều người che giấu tung tích cải trang ăn mặc như vậy, tiến vào Thiên Đường thành... Chuyện này, không đơn giản!”

“Chỉ sợ là... Tổ chức thần bí kia vì trả thù mà tới. Hoặc là nói, có ở một mục đích nào đó khiến chúng không thể không xuất động đại lượng nhân mã.” Văn sĩ trung niên nói: “Liên quan tới vụ việc này, đại soái không thể không đề phòng.”

Thu Kiếm Hàn nặng nề gật đầu.

“Chỉ là ta vẫn cảm thấy...” Thu Kiếm Hàn nói: “Việc ở thiên lao kia, có chút kỳ quái.” “Ta cảm giác...” Do dự một hồi, văn sĩ trung niên nói: “Chuyện lần này, cùng... Năm đó... Khi mà Cửu Thiên lệnh phát ra... Có chút tương tự...”

Hắn không dám xác định cau mày, thấp giọng nói: “Cái kia một cỗ... Cảm giác... Quen thuộc, sóng ngầm nổi lên không người nào có thể ngăn cản...”

“Cái gì!?”

Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn đột nhiên vươn người đứng lên, trong mắt bộc phát ra hào quang kinh người: “Cửu Tôn?!”

...

Sáng sớm.

Thiên Đường thành có chút rối loạn.

Đột nhiên bạo phát đại án liên quan tới 12 nhân mạng, nha môn trị an Thiên Đường thành lập tức bận bịu đến không kịp thở. Sai dịch sứt đầu mẻ trán đi bốn phía điều tra, kết quả sau đó điều tra lại khiến người người hai mặt nhìn nhau, một cảm giác cùng lúc hiện lên trong suy nghĩ của mọi người: Đây không phải chuyện lớn gì.

Mấy người Chết đều là lưu manh cặn bã tội ác chồng chất. Trong những người được nha môn đi thăm hỏi lấy lời khai bằng chứng, trong giọng điệu của họ, đều mang mội loại cảm giác: Vô cùng khoan khoái! Vương bát đản rốt cục đã chết! Mấy tên này rốt cục cũng bị người xử lý...

Biểu hiện như vậy.

Thậm chí có một số người tràn đầy hưng phấn, mua thịt rượu chiêu bằng hữu gọi bạn: “Tới tới tới, uống chút, hôm nay có chuyên vui. Tâm tình đại sướng a...”

Thậm chí còn có người phàn nàn: “Những tên vương bát đản bên Chúng ta sao không có bị thu thập...”

Sau khi Sai dịch điều tra, dù không có đạt được bất luận tin tức nào có giá trị, chỉ lấy được một mảnh phản hồi hưng phấn. Hồi bẩm phủ doãn đại nhân, phủ doãn đại nhân rút rút khóe miệng, không đau không ngứa nói một câu: “Không có manh mối, từ từ tra nha...”

Tốt a, từ từ tra.

Vậy chúng ta liền từ từ tra...

Sai dịch lui ra, trong lòng buông lỏng: Đám chó hoang này, chết hết mới tốt, có quỷ mới đi điều tra cho các ngươi nhé.

...

Đao phong trong viện gào thét, Vân Dương vẫn đang luyện tập hòng quen thuộc đao pháp.

Việc luyện đao pháp, hắn tất nhiên là không nỡ dùng Thiên Ý Chi Nhận.

Thiên Ý Chi Nhận, bây giờ đã hóa thành một đóa hoa sen màu tím thêu tinh xảo trên ống tay áo hắn.

Binh khí Thần kỳ như vậy, tự nhiên nên để ở nơi dễ dàng âm người nhất khi cần mới đem ra sử dụng thì mới đáng giá a. Sớm lộ ra, vậy làm gì còn có ý nghĩa?

Còn muốn mỗi ngày treo ở trên thắt lưng rêu rao khắp nơi... Như vậy không phải ngu đần sao...

“Thức thứ nhất, Đao Bất Dung Tình.” Mũi chân Vân Dương xoay chuyển, đầu gối khẽ trùng, bắp chân xoay tròn kéo theo phần eo trục xoay, thân thể nghiêng nửa vòng, đao gỗ trong tay nghiêng nghiêng từ dưới chém lên, xoát một tiếng, xé toang không gian.

Lăn qua lộn lại cũng chỉ luyện một thức này, cũng đã luyện được trăm ngàn lần.

Lão Mai ở một bên quan sát, không ngừng bĩu môi.

Chiêu này... Trông thì có vẻ rất đẹp. Chỉ tiếc, không có tác dụng trong thực chiến...

Bất quá, công tử luyện công thật đúng là liều mạng...

“Hô...” Một điểm khí lực cuối cùng cũng bị tiêu hao sạch, Vân Dương đặt mông ngồi tại chỗ. Mồ hôi Toàn thân như thác nước đổ, dưới thân lập tức ướt một mảnh.

Dịch: xonevictory

Họ đẹp, Tên hay! (hạ)

Hắn ngậm chặt miệng, cố gắng dùng lỗ mũi hô hấp, sử dụng Sinh Sinh Bất Tức tâm pháp dẫn động một tia huyền khí trong đan điền, du tẩu trong kinh mạch toàn thân. Mặc dù kìm nén đến gần như ngạt thở, nhưng hắn cũng không hé miệng há mồm thở dốc vào thời điểm như vầy.

Bởi vì nếu như vậy, thành quả tu luyện vất vả từ sáng sớm, mười không còn một.

Sau thời gian uống cạn nửa chén trà, hô hấp Vân Dương chuyển thành bình ổn, sắc mặt tái nhợt, cũng dần dần trở nên đến hồng nhuận.

Thần sắc Lão Mai càng ngày càng tôn kính vị công tử này của mình.

Không phải ai cũng đều có thể đối với mình hung ác như vậy.

Từ khi công tử bắt đầu luyện đao, cho tới hiện tại hô hấp đã khôi phục bình tĩnh. Trong đó đã đột phá vài chục lần nhân thể cực hạn. Mà vài chục lần đột phá này, sẽ thành tiến bộ vĩnh viễn của Vân Dương, tuyệt đối sẽ không mất đi.

Bởi vì, hắn tại thời điểm mệt mỏi nhất, lựa chọn phương pháp luyện công gian nan nhất!

“Tâm trí Công tử như vậy, ngày sau tất thành đại khí. Chỉ là...” Trong lòng Lão Mai bấy lâu nay có một nghi hoặc: “Khi Công tử làm việc, từ trước tới giờ đều là bày mưu rồi mới hành động, tuyệt không xúc động, mà lại xu lợi tránh hung, mưu trí kinh thiên. Đến tột cùng là nguyên nhân gì, khiến công tử năm ngoái bị thương nặng như vậy? Toàn thân tu vi một mất đi sạch sẽ?”

“Công tử đã trải qua chuyện gì?” Lão Mai cảm giác mình mặc dù đã đi theo công tử ba năm, nhưng, nhưng xưa nay không có thực sự hiểu rõ vị công tử của mình.

Trên người hắn, lức nào cũng đều bao phủ một tầng mê vụ thần bí. Để cho người ta căn bản không thể rõ về bản thân hắn.

Còn có một chút kỳ quái chính là... Ngọc khí trên người Công tử, tựa hồ đã biến mất? Nguyên bản công tử vô cùng thích Hàn Băng Ngọc, có thể tỉnh táo tâm thần... Nhưng bây giờ, rõ ràng một khối đều không thấy.

Đi đâu rồi?

Vòng cửa bị gõ vang.

“Xin hỏi Vân công tử có nhà không?”

Một thanh âm thanh thúy truyền đến.

Vân Dương cùng Lão Mai đồng thời ngây người.

Thế mà có khách tới thăm?

Đây chính là một chuyện vô cùng ly kỳ.

Vân phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, xưa nay không người vãng lai. Người Thiên Đường thành ai ai cũng biết chuyện này. Đã bốn năm năm nay không có bất kỳ vị khách nào tới thăm rồi.

Hôm nay thế mà có người đến...

“Chi chi...” Một thanh âm hưng phấn truyền đến.

Chỉ thấy một con khỉ con toàn thân lông vàng, nhảy tung tăng vọt vào, xe nhẹ đường quen từ cửa chính bay thẳng tới Vân Dương tiểu viện tử, phù một tiếng liền vọt vào lồng ngực Vân Dương, hưng phấn khoa tay múa chân.

“...”

Trên mặt Vân Dương, tỏ rõ vô cùng nghi hoặc.

Tối hôm qua vừa gặp được, hôm nay sao lại tìm tới? Ta sao lại khiến khỉ con kia ưa thích? Tối hôm qua rõ ràng ta còn làm nữ tử kia tức giận, hiện tại saolại tìm đến?

Nhìn khỉ nhỏ trong ngực, vểnh lên cái mông đỏ bừng, trong ngực hắn bò qua bò lại, nhảy một cái liền lên đầu vai, sau đó từ phía sau lưng tuột xuống, sau một khắc lại từ trong đũng quần bò lên, chui vào trong ngực...

Lòng trắng con mắt Vân Dương xoay loạn.

Cửa chính một làn gió thơm thổi tới, thấm vào ruột gan.

Chỉ thấy một nữ tử duyên dáng yêu kiều, đang đứng tại cửa chính, nhìn Vân Dương mỉm cười.

Nữ tử này dáng người yểu điệu, trên dưới cân xứng, một thân phổ thông áo xanh mặc ở trên thân nàng, không gió mà lay, trên thân tràn đầy chung linh lưu tú chi khí, hoàn toàn không giống như là người trong hồng trần thế tục.

(Linh là linh động, lunh linh. Tú là tinh tú, đẹp đẽ)

Chỉ là... Một khuôn mặt lại quá mức bình thường hoàn toàn không phù hợp phong thái yểu điệu của nàng...

Vân Dương đương nhiên sẽ không cho rằng đây là diện mục chân thật của nữ tử này, nữ tử có được linh tú chi khí như thế, diện mạo sao có thể bình thường được?

“Vân công tử, mạo muội tới chơi, xin đừng trách.” Nữ tử thanh âm thanh thúy, để cho người ta nghe chút nói cũng dễ chịu không diễn tả thành lời.

“Không dám không dám, cô nương phương giá chịu đến hàn xá, quả là rồng đến nhà tôm.” Vân Dương tao nhã mỉm cười: “Xin mời.”

“Tạ ơn công tử.” Nữ tử thong dong cười một tiếng, bước tới vài bước. Thấy Thiên Huyễn Linh Hầu từ khi thấy mặt Vân Dương liền ở lại trên người hắn không xuống, trong mắt ánh lên một tia dị sắc.

“Đêm qua thất lễ, quên thỉnh giáo cô nương tôn tính đại danh.” Vân Dương có chút khiểm nhiên nói ra.

Nữ tử áo xanh nhịn xúc động mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Nếu hôm nay ta không đến, chỉ sợ ngươi cả đời này cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này. Chắc là thấy ta đến đây, lại không có lời nào để nói, dứt khoát dùng câu hỏi làm lời dạo đầu.

Đây quả thực là một nam tử thông minh nhưng không rành tình cảm, một chút cũng không để ý tâm lý của con gái!

“Công tử chê cười. Tiểu nữ tử họ Kế, kế trong mưu kế.” Nữ tử áo xanh nói.

“Dòng họ tốt!” Vân Dương vỗ tay, dùng một biểu cảm khoa trương cùng khẩu khí kinh ngạc, lớn tiếng khen ngợi: “Chỉ một chữ này, liền khiến Vân mỗ nghĩ đến, tất cả những người thành đại sự từ cổ chí kim, đều dụng kế. Kế, mới là căn bản của cả nhân gian a. Cái gì mà vương đồ bá nghiệp, sử sách lòng son, không thể thoát một chữ... Kế!”

“Công tử quá khen.” Nữ tử áo xanh rốt cục nhịn không được liếc mắt.

Nếu không phải vì Thiên Huyễn Linh Hầu cùng đại sự của bản thân, nàng chắc chắn sẽ nhấc chân rời khỏi nơi này, thề không bao giờ quay trở lại.

Chỉ một cái họ, ngươi liền dùng đạo lý của vĩ nhân mà khen ngợi. Hơn nữa, quan trọng là cái giọng điệu đáng ghét, cố tình khoa trương để cho người ta nhân ra ngươi khen chính là một lời dối trá! Gia hỏa này quả thực cần ăn đòn!

Vân Dương vuốt vuốt cái mũi, nói: “Xin hỏi phương danh cô nương?”

Kế cô nương tức giận nói ra: “Tên một chữ một chữ ‘Linh’.”

“Tên rất hay!” Vân Dương lớn tiếng tán dương: “Phàm dụng kế, nhất định phải linh (động) a! Danh tự Cô nương quả nhiên tuyệt diệu! Có câu nói rất hay, Kế Linh Kế Linh, kế mất linh không phải kế, Kế Linh mới là kế, tên rất hay a tên rất hay. Danh tự Cô nương, thế mà thể hiện ảo diệu của tất cả những người thành công từ xưa đến nay a...”

“...”

Kế Linh cô nương chỉ thấy một cỗ lửa nóng xông lên đầu. Một cỗ xúc động muốn lật bàn tự nhiên mà sinh ra!

Nếu không phải trở ngại thân nữ nhi phần không tiện nói lời thô tục, giờ phút này đã mắng hắn máu chó xối đầu, phun tên hỗn đản này đầy đầu đầy mặt nước bọt!

Biết ngươi không chào đón.

Nhưng ngươi cũng không cần làm người buồn nôn như vậy a?!

Dù nói thế nào ta cũng là nữ tử, chẳng lẽ hỗn đản này, ngay cả một chút phong độ tối thiểu cũng không có?

Lão Mai đứng một bên, có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

Công tử, trách không được ngài dáng dấp anh tuấn như vậy, mà mãi cho đến 19 vẫn là một người cô đơn. Không có bất kỳ một vị hồng nhan tri kỷ... Tất cả không phải không có lý do a.

Chỉ cần nhìn EQ ngài biểu hiện ra khi nói chuyện cùng vị cô nương này, nếu hiện tại ngài mà đã thành gia lập thất, đó mới là kỳ quặc quái gở a!

---------------------

*EQ là viết tắt của Emotional Quotient có nghĩa là chỉ số cảm xúc - Một tính trạng số lượng được dùng để đo lường trí tưởng tượng, sáng tạo của một người. Người có EQ cao có khả năng nhận biết, đánh giá và điều tiết cảm xúc của bản thân và mọi người rất tốt, do vậy thường trở thành những nhà lãnh đạo giỏi.

Ở đây ý nói là Vân Dương không có kinh nghiệm trong tình cảm, không hiểu phụ nữ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play