Trong nháy mắt xoay người, phong khinh vân đạm lúc trước đã biến mất không còn sót lại chút gì, hắn đi tập tễnh trở về môn phái của mình.

Ánh mắt Hồng Trường Thiên ngây ngốc nhìn thái sư thúc như lão nhân xế chiều đi về, thân thể cứng ngắc mất linh, đầu óc trống không, hắn run rẩy nói ra:

- Thái... Thái sư thúc... Cái này...

Sắc mặt Cao Đan Vân đau thương, lắc đầu, trầm giọng nói:

- Thực lực của đối phương hơn xa ta... Đây là nghiền ép tuyệt đối, trừ thực lực ra, không có bất cứ âm mưu quỷ kế tính toán mưu đồ gì cả... Chỉ khí thế đã ép ta không cách nào chống cự... Trận chiến này, ta thua, thua tâm phục khẩu phục, cả cuộc đời này, vĩnh viễn khó quên.

Hồng Trường Thiên mở to mắt, trong ánh mắt mang theo kinh hãi.

Phía trên, Hoắc Vân Phong nói:

- Cuộc chiến thứ ba...

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Thương Ngô môn, người tám đại môn phái khác, lúc này cũng tập trung lực chú ý sang bên này.

Cuộc chiến thứ ba sau đó, đối với Thương Ngô môn mà nói là trận chiến sinh tử.

Đã thua hai trận liên tục, nếu thua trận thứ ba, Thiên Vận Kỳ sẽ không còn.

Cho nên quyền quyết định nằm trong tay Thương Ngô môn, làm sao chiến, phái ai xuất chiến. Lựa chọn trận chiến hay là đệ tử chiến hoặc tự chủ chiến, đây là một vấn đề.

Thắng, chẳng những lật về một ván, càng là có được một chút hi vọng sống, vẫn còn thời cơ chuyển bại thành thắng.

Thua, chính là thất bại thảm hại, vạn kiếp bất phục.

Bờ môi Hồng Trường Thiên run rẩy, hiển nhiên hắn đã mất đi tính toán, hai trận chiến phía trước, mỗi một trận đấu đều bại ngoài ý muốn, nhất là trận thứ hai, bị bại thảm không nói nổi, thẹn với toàn trường, bây giờ sắp bắt đầu trận chiến thứ ba, Hồng Trường Thiên có cảm giác hoang mang lo sợ, khó mà lựa chọn.

Bên người, sắc mặt Cao Đan Vân vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại lại không ngừng lóe sáng, trầm thấp nói ra:

- Hiện tại bản môn thế cục lâm nguy, nhất định phải thắng một trận, cứu vãn khí thế, sau đó mới có tư cách đàm luận tiếp sau, bên ta mặc dù thua hai trận, nhưng lão phu phát hiện một ít manh mối trong trận thứ hai... Đối phương trận chiến đầu tiên phái ra Sử Vô Trần, thực lực không tầm thường. Nhưng hiển nhiên không đạt tới cấp độ của Lạc Đại Giang, chênh lệch cực xa, không thể so sánh nổi, nhưng đối với Cửu Tôn phủ mà nói, có thể nói là trận chiến đầu tiên khởi đầu tốt đẹp, vẫn ký thác hi vọng lên người hắn. Từ đó có thể nói rõ... Sử Vô Trần là người có chiến lực mạnh nhất Cửu Tôn phủ ngoại trừ Lạc Đại Giang.

Hồng Trường Thiên từ từ gật đầu. Phân tích dựa theo lẽ thường, điểm này không sai.

- Lạc Đại Giang đứng thứ nhất, Sử Vô Trần thứ hai... Nói cách khác, tu vi những người khác của Cửu Tôn phủ còn kém Sử Vô Trần không chỉ một bậc. Suy đoán có thể thành lập không?

Hồng Trường Thiên lại gật đầu.

- Kỳ thật trong trận chiến đầu tiên, Tưởng Kính Phi mặc dù thua, nhưng toàn bộ quá trình đối chiến đều là Sử Vô Trần đè đánh, điểm ấy mọi người rõ như ban ngày, vào thời khắc sống còn bại trong mưu kế của đối phương mà thôi, thắng bại một đường, thực lực chân thật còn cao hơn Tưởng Kính Phi một bậc.

- Vâng, hoàn toàn có thể nói như vậy.

- Vậy có thể phán định hay không, nếu Tưởng Kính Phi đối đầu những người khác, hắn có thể tất thắng.

- Khẳng định đúng thế.

- Nhưng Tưởng Kính Phi đã xuất thủ qua, không thể xuất thủ nữa... May mắn người xuất chiến không thể lại ra tay, nếu như Lạc Đại Giang lại ra tay lần nữa, chúng ta nhất định phải thua! Trong tình huống không thể xuất thủ lặp lại, tu vi của Trường Thiên cùng cấp độ với ngươi, cùng tương xứng với Tưởng Kính Phi. Chiêu pháp lăng lệ chỉ hơi không bằng... Sắp bắt đầu cuộc chiến thứ ba, chúng ta cần thắng, cần ổn! Nhất định phải thắng! Nhất định phải thắng!

- Trường Thiên, không bằng, ngươi nói... Chưởng môn đánh đi!

Cao Đan Vân nói:

- Chưởng môn của đối phương không xuất chiến hai trận trước, mà chúng ta bên này, ngươi cũng không có xuất thủ! Trận chiến này... Cơ bản không khác gì cuộc chiến sinh tử, do chưởng môn song phương xuất thủ cũng hợp tình hợp lý, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Sau khi nghe xong Cao Đan Vân nói lời này, nội tâm Hồng Trường Thiên bất an tới cực điểm cũng ổn định lại, cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, hắn cảm thấy thể thực hiện, có đạo lý!

Theo đạo lý mà nói, trận đầu và đệ nhất cao thủ chiến, đều thể hiện ra toàn bộ thực lực chiến đấu. Nhất là trận đầu, đối với Cửu Tôn phủ mà nói, nhất định phải như vậy, chiến đấu nhất định phải thắng lợi, nếu tu vi Vân Dương thân là chưởng môn nhân mạnh hơn, làm sao có thể không xuất thủ?

Cho Sử Vô Trần xuất thủ, mặc dù chiến thắng, nhưng gian khổ trong đó hiện rõ mồn một, nghĩ lại mà kinh, có thể nói khó có thể!

Mà lý do duy nhất làm hắn kiên trì làm như vậy: Không phải hắn không muốn ra tay, mà là... Thực lực không mạnh, miễn cưỡng xuất thủ, phần thắng thấp hơn!

Hồng Trường Thiên liên tục gật đầu, lập tức đứng lên, nói:

- Không tệ không tệ, trận chiến thứ ba trước mắt là mấu chốt, người khác xuất thủ đều không thích hợp, Vân phủ tôn, không bằng, hai người chúng ta đều đứng đầu một phái, xuất thủ đánh một trận chứ?

Vân Dương ho khan một cái, thản nhiên nói:

- Mặc kệ ai xuất thủ, kết quả cũng giống nhau, Cửu Tôn phủ, tất thắng không thể nghi ngờ, Thiên Vận Kỳ đã là vật trong tay!

Hồng Trường Thiên cười ha ha, triển khai thân hình, hắn từ trên đài cao bay xuống, toàn bộ hành trình chắp hai tay sau lưng, gương mặt biểu hiện hòa nhã:

- Vậy thì mời Vân phủ tôn đến đây chỉ giáo tại hạ, chưởng môn Thương Ngô phái Hồng Trường Thiên!

Vân Dương đứng dậy, dường như đang do dự một chút, lúc này mới nói:

- Hồng chưởng môn, nếu trận chiến này là do người khác xuất chiến, ngươi chưa từng xuất thủ, mặc dù bị thua, tôn nghiêm chưởng môn một phái còn giữ được. Nhưng nếu sau khi ngươi ta giao chiến, vẫn thua, đối với đả kích môn hạ đệ tử có thể nói là trí mạng. Lúc này, Hồng chưởng môn đã nghĩ kỹ chưa?

Hồng Trường Thiên cười cười:

- Nếu thua cuộc chiến thứ ba, Thiên Vận Kỳ nhất định sẽ rời khỏi Thương Ngô môn mà đi, bản môn còn có lòng tin gì? Uy nghiêm của ta sẽ còn sao?

Nhưng trong lòng nói: Vân Dương rõ ràng đang sợ, trước khi chiến đấu còn thao thao bất tuyệt, hoặc là muốn ta từ bỏ, hoặc làm ta phân, đây không phải hành vi cao thủ nên làm.

Hắn như tăng thêm ba phần lực lượng, lại khiêu chiến lần nữa, nói:

- Vân phủ tôn, mời!

Vân Dương thở dài một hơi, lặng lẽ phi thân ra trận.

Trên đài cao.

Hoắc Vân Phong trố mắt nói:

- Người trong Thương Ngô môn, chẳng lẽ đều điên rồi? Cuộc chiến thứ ba là mấu chốt nhất, Cửu Tôn phủ vừa mới thành lập không lâu, tất cả cao tầng đều là cao thủ, nhưng môn hạ đệ tử tuyệt đối không thể nào mạnh như vậy, từ nhân số đệ tử có thể nhìn ra, cũng chỉ có mười người, trước mắt phải phái đệ tử xuất chiến mới đúng. Tại sao chưởng môn nhân lại tự mình xuất thủ?

Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng cũng giật mình không hiểu, khó mà suy nghĩ rõ ràng.

Làm người sáng lập khai sáng môn phái, nếu nói chiến lực bản thân không đủ cường hoành, làm sao có thể làm các cao thủ như Lạc Đại Giang cùng Sử Vô Trần tin phục? Đầu óc chưởng môn Thương Ngô môn bị khe cửa kẹp?

Chẳng lẽ hắn đang tự tìm đường chết, trợ giúp chưởng môn nhân đối phương thành danh lập vạn?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play