May mắn, hai người Trình Giai Giai cùng Lâm Tiểu Nhu mặc dù hiểm tượng hoàn sinh, nhưng vẫn chiến thắng địch nhân, toàn thân đổ máu nhưng vẫn giành chiến thắng cho Cửu Tôn phủ, sắc mặt từ tái nhợt biến thành lạnh lùng.
Trong thời gian ngắn, hai nữ nhanh chóng hoàn thành thuế biến, tuy không phải máu lạnh nhưng đã lạnh tâm!
Mặt trời lên cao.
Đám người Vân Dương cùng Sử Vô Trần ngồi uống trà trong lều vải, thái độ thản nhiên.
Chỉ vì bên ngoài đã do các đệ tử thủ hộ, do Vân Tú Tâm đến bài binh bố trận, nghênh kích môn phái đến đây khiêu chiến, dư xài.
- Ngươi là đại sư tỷ, đây chính là trách nhiệm của ngươi.
- Ngươi đến chỉ huy, ngươi đến bài binh bố trận.
- Không đủ năng lực? Không sao. Ngươi chỉ huy sai, bọn họ chết là trách nhiệm của ngươi, là ngươi vô năng hại chết bọn họ!
Vân Tú Tâm cảm thấy khẩn trương đến cực điểm, lúc nào cũng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng căng thẳng, nghiêm túc cẩn thận gần như một loại bệnh trạng. Cẩn thận nhìn mỗi tên địch nhân đến xâm phạm, tính toán thực lực mỗi người của mỗi một môn phái, sau đó cùng so sánh với sư đệ sư muội, cuối cùng còn ai bài bố trí một cách tinh vi...
- Lão đại, ngươi làm quá ác.
Sử Vô Trần hơi thương tiếc.
- Năm tháng giang hồ là vô tình nhất, muốn mau chóng trưởng thành, chỉ có áp bách ma luyện cực đoan nhất!
- Lúc này bức một chút, xem như được chim mất rừng, nhưng thực lực những môn phái kia còn yếu hơn đám người Vân Tú Tâm, cho dù lâm nguy vẫn có thể biến nguy thành an. Nhưng nếu không thừa dịp hiện tại ma luyện một chút, về sau đối mặt cao thủ các môn phái... Đây mới là tổn thất thật sự, khi đó, cho dù là chúng ta cũng không khống chế được!
Ánh mắt Vân Dương tràn đầy chắc chắn, hắn vững tin biện pháp của mình là chính xác.
Có lẽ đối với bọn Vân Tú Tâm mà nói, quá trình này quá tàn khốc, nhưng nhất định phải trải qua!
Giang hồ vốn tàn khốc, nào có thể bồi dưỡng và che chở ngươi như thiên tài địa bảo trong nhà ấm.
Luyện ra được, vậy thì đi luyện đi, luyện không ra, chỉ có thể bị người khác thay thế, chung quy là do năng lực bản thân không kịp, cũng không thể trách người khác!
...
Vân Dương phán đoán vô cùng chính xác, không có nửa điểm sai lầm.
Một đám môn phái khiêu chiến với Cửu Tôn phủ, không có môn phái nào có thực lực sánh bằng Cửu Tôn phủ!
Phải biết, cho dù diễn xuất Cửu Tôn phủ trước đó làm người ta oán trách, lòng đầy căm phẫn như thế nào, như cũ không phải một mình Cửu Tôn phủ đối mặt với tất cả môn phái, các môn phái cũng tản ra, rất nhiều môn phái đang liều mạng tổn thương lẫn nhau, đánh sống đánh chết.
Đây chính là khắc họa chân thật nhất khi tham gia tranh đoạt Thiên Vận Kỳ, nếu không chỉ có ba ngày, hơn năm trăm môn phái cùng tranh đấu, thời gian như thế làm sao cho đủ!
Thiên Vận Kỳ!
Vật thật tượng trưng cho Thiên Vận Kỳ tư cách, lúc này nó đang treo trên không trung, bởi vì có vật này tồn tại, khiến cho tất cả môn phái ở đây, tất cả mọi người mới người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Có điều qua một buổi sáng ngắn ngủi, trên đại quảng trường đã máu chảy thành sông, tiếng la giết rung trời, vượt qua năm mươi môn phái vĩnh viễn biến mất trong địa giới này!
- Nhiều người táng thân như vậy cũng chỉ vì một tư cách, thật đáng giá. Hơn nữa, cho dù lấy được tư cách nào, cũng chưa chắc có thể đánh bại những người có được thiên vận chân chính…
Lan Nhược Quân liên tục cảm thán, vô cùng thổn thức.
- Đây chính là thiên vận!
Ánh mắt Vân Dương thâm trầm, nói:
- Thiên vận, vốn là thứ bất cứ kẻ nào cũng có được, nhưng lại không phải bất cứ kẻ nào cũng chân chính nắm trong tay. đối mặt loại tình huống này, lựa chọn sáng suốt nhất, không ai qua được bo bo giữ mình, về nhà cưới lão bà sinh hoạt cả đời không cất bước giang hồ, chỉ cần không vọng tưởng thiên vận trên người, vẻn vẹn cầu an sống qua ngày, tự nhiên có thể trải qua cuộc sốngbình tĩnh mà tự tại.
- Nhưng mà phàm là người có chút tham niệm, muốn trở thành người trên người, cũng chỉ có thể một đường vượt qua núi thây biển máu, giết tới!
- Hiện tại tranh đoạt chính là thiên vận cuối cùng thuộc về ai, mà chỉ có đoạt được thiên vận, mới có thể hiểu thêm, thiên vận và thiên vận, kỳ thật vẫn không giống nhau! Muốn thu hoạch được thiên vận càng mạnh, cũng chỉ có thể lại đi tranh, lại đi đoạt, lại đi đoạt, lại đi chiếm hữu!
- Con đường này, mãi mãi không có cuối cùng, hoặc là đi càng xa trên con đường võ đạo mênh mông, mới thật sự là không thấy cuối cùng!
Sau khi nghe xong Vân Dương nói lời này, đám người Sử Vô Trần yên lặng gật đầu.
Khổng Lạc Nguyệt mỉm cười nói:
- Lão đại nói có lý, nhưng quá lâu dài, chí ít với hiện tại mà nói, thực lực Cửu Tôn phủ chúng ta, không hề nghi ngờ một kỵ tuyệt trần, không thể tranh phong. Những môn phái kia hoàn toàn không thể so sánh với chúng ta.
Vân Dương khép hờ nửa mắt, thản nhiên nói:
- Mục đích chúng ta tới đây lần này, cho tới bây giờ không chỉ cướp đoạt tư cách, mà là muốn trực tiếp cướp đoạt thiên vận, thậm chí thực lực của chúng ta bây giờ, rất có nắm chắc thắng qua những môn phái có được Thiên Vận Kỳ hạ phẩm... Nếu trong chiến đấu tranh giành tư cách còn gặp phải cường địch... Đó mới là không bình thường!
- Tư cách chiến tầng thứ nhất, chúng ta lúc đầu... Nên quét ngang, hiện tại như vậy, đã là hiệu suất quá thấp!
Đúng vậy, quả nhiên thực lực Cửu Tôn phủ đã vượt xa các môn phái khác, chiến lực của hai nữ Lâm Tiểu Nhu, Trình Giai Giai có thể chiến năm vòng, càng có thể thủ thắng, nếu đám người Vân Dương chia ra xuất kích, chiến đấu khắp bốn phía, Cửu Tôn phủ hiện tại diệt sát trăm môn phái cũng không phải việc khó!
Đây chính là hiện thực, chân thật nhất, hiện thực tàn khốc nhất!
...
Cho đến giữa trưa, Cửu Tôn phủ lại lại trải qua hai mươi lăm trận khiêu chiến, ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đỏ đã ở trên đỉnh đầu, hiện tại là lúc giữa trưa.
Trên toàn bộ quảng trường, bất cứ nơi nào cũng có máu tươi, mùi máu tươi nồng đậm tới mức làm người ta hít thở khó khăn, miệng mũi đầy rỉ sắt.
Nhưng vào lúc mặt trời treo trên đỉnh đầu, một âm thanh dị hưởng sinh ra, sương trắng phun trào trong giây lát, tất cả thi thể di hài, tất cả máu tươi, tất cả vết tích chiến đấu đều biến mất không còn.
Dường như những người kia, những thi thể di hài, máu chảy khắp nơi trên đất, căn bản chưa từng tồn tại qua.
- Ngũ Trọng sơn, quả nhiên thần dị!
Vân Dương thở dài một hơi.
Có lẽ ở trong mắt người khác, những người này có thể phục sinh, bị đưa ra ngoài.
Nhưng mà Vân Dương lại sinh ra minh ngộ, những người kia đã chết triệt để, chết không thể chết lại, chính mình lấy được nhân quả chi khí sẽ không lừa gạt, không phải người chết chân thực sẽ khó mà sinh sôi.
Tịch thu rất nhiều vũ khí, tài nguyên, thậm chí nhẫn không gian cũng không giả, tuyệt không phải hư ảo.
Những thứ này đều tồn tại thật sự, cũng nằm trong tay người chiến thắng.
Thời điểm buổi trưa đến tối, thi thể tàn chi máu tươi đầu người sinh ra lại biến mất một cách quỷ dị.
Trải qua ác chiến một ngày, hiện tại môn phái còn bảo tồn lại cũng chỉ không chiếm một trăm nhà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT