- Cái này… nếu như lợi hại như vậy, sau này ta lại tìm cơ hội, xin thêm một phần là được… hẳn là hắn không chỉ có một phần như vậy đi… dù sao lần này đã hào phóng như vậy… hẳn cũng không quá quý hiếm…
- Ha ha…
Đổng Tề Thiên cười lạnh liên thanh:
- Cái gì là cơ duyên? Cái gọi là cơ duyên, chính là bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội, bỏ lỡ một lần, còn có lần thứ hai sao?! Cơ duyên ở trước mắt, ngươi nắm được, chính là cơ duyên, không nắm được, tìm nữa chính là tự tìm đường chết. Ngươi còn si tâm vọng tưởng muốn lần nữa… nghĩ hay lắm! Cả đời này của ngươi, nhất định không thể lại có!
Vân Dương chần chờ nói:
- Chưa hẳn tuyệt đối như vậy đi… khi vị tiền bối kia cho ta Hồng Mông Chi Khí, ta thấy rất rõ, trên tay hắn rõ ràng còn tới bảy tám phần nữa, tựa như một chùm tơ nắm trong tay, tiện tay cho ta một sợi… sau này, không chừng cũng không hẹp hòi a.
- Còn có bảy tám sợi?!!
Đổng Tề Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thêm một hơi thật sâu. Lại sau đó, cả người ngây ra, cứ như hôn mê bất tỉnh.
- Để ta chết đi, ta nghe được cái gì vậy chứu…
- Nhất định là đang nằm mơ.
…
Thanh Vân chi lộ, một bước lên trời, thực lực Cửu Tôn phủ vô luận là chiến lực tổng hợp hay là chiến lực chân thực đều bay vọt trong một ngày, cơ hồ chính là biến hóa về chất!
Đối với biến hóa này, cơ hồ toàn bộ Cửu Tôn phủ đều cảm thấy vui vẻ!
Ừm… sở dĩ nói là “Cơ hồ”, chính bỏi còn có người cảm thấy không vui, nhất là người kia còn là cao tầng tông môn nữa!
Cao tầng Cửu Tôn phủ, ngoại trừ Thủ Tôn Vân Dương, Thiên Tàn Thập Tú, khách khanh Đổng Tề Thiên, cuối cùng cũng chì còn có… Tiền Đa Đa!
Các đệ tử thành công nhảy vọt, ban đầu Tiền Đa Đa cũng cảm thất rất vui mừng, thế nhưng tiếp đó, hắn chỉ biết khóc dòng.
Trong thời gian này, Tiền Đa Đa hắn khổ tâm vận trù, tông khố ngày càng nhiều vật tư cùng tài phú, hơn nữa cơ hồ còn không cần tiêu sài ra, chỉ có tăng lên, lòng vui đến không thể vui hơn.
Chấp niệm với tiền của Tiền Đa Đa hắn, thậm chí còn tới mức: Càng nhiều càng tốt, vĩnh viễn vào chứ không có ra mới là tốt nhất!
Tốt nhất là toàn bộ tiền của Huyền Hoàng giới đều tiến vào trong kho của ta, sau đó… tiếp tục vào, một phân cũng không ra, như vậy mới là tốt nhất!
Nhưng mộng đẹp này mới bắt đầu không lâu, liền tuyên cáo phá sản.
Mấy tên oát Tôn Minh Tú thực sự quá mức phá của.
Tiền tiêu hàng tháng của bọn hắn thực sự cũng không phải quá nhiều, dù sao Cửu Tôn phủ cũng có tiền, chỉ riêng thượng phẩm linh ngọc đã có thể chồng chất hàng trăm vạn, chỉ cần dùng cho tu luyện, phung phí bao nhiêu cũng không đáng kể, chỉ cần ngươi có thể tiến bộ, chuyện gì cũng dễ nói.
Về phần trung phẩm, hạ phẩm linh ngọc, càng có thể nói là đủ tu luyện tới thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn cũng còn dư!
Ừm… sở dĩ dám lớn tiếng như thế, thực sự bởi Hắc Bạch Song Sát trước đây làm việc quá hiệu suất, tích lũy được rất nhiều tài phú.
Mà càng quan trọng hơn, ngoại trừ mấy người cao tầng, số đệ tử còn lại tu vi vẫn không quá cao, tốc độ tiêu hao tài nguyên cũng không lớn!
Trong thập đại đệ tử, chế độ hàng tháng rất rõ ràng. Tôn Minh Tú đứng hàng thủ tịch, mỗi tháng hai khối thượng phẩm linh ngọc, hai mươi khối trung phẩm linh ngọc, một trăm khối hạ phẩm linh ngọc. Mà thứ tịch Ngọc Thanh Hằng, mỗi tháng chỉ có một khối thượng phẩm linh ngọc, những thứ khác tương đương.
Mà Bạch Dạ Hành đứng thứ ba, trực tiếp cắt giảm thượng phẩm linh ngọc.
Bốn năm sáu, lại giảm thêm một cấp, mỗi tháng mười khối trung phẩm linh ngọc, trăm khối hạ phẩm linh ngọc.
Bảy tám chín mười, lại hạ thêm một cấp, mỗi tháng chỉ vẻn vẹn năm khối trung phẩm linh ngọc, trăm khối hạ phẩm linh ngọc.
Mà nhóm Vân Tú Tâm, ngoại trừ Vân Tú Tâm vẫn trường kỳ giữ vị trí thứ nhất được ban thưởng đặc biệt, mỗi tháng hưởng ba khối trung phẩm linh ngọc, năm mươi khối hạ phẩm linh ngọc, những đệ tử khác cũng chỉ được một khối trung phẩm, mười khối hạ phẩm.
Xuống một chút nữa, các đệ tử bình thường, mỗi tháng chỉ có hai khối hạ phẩm linh ngọc.
Thế nhưng chút tài nguyên ấy, rõ ràng không đủ tu luyện.
Đảng cấp sâm nghiêm rõ ràng.
Muốn có được càng nhiều hơn, vậy ngươi phải mạnh lên, chỉ có mạnh lên, mới có địa vị, mới có quyền nói chuyện, mới có thể có được càng nhiều tài nguyên!
Mạnh được yếu thua, cạnh tranh sinh tồn, chuẩn tắc này có tác dụng ở bất cứ đâu, Cửu Tôn phủ không ngoại lệ, thậm chí còn càng thêm rõ ràng!
Nếu mỗi tháng chỉ phải chi tiêu như vậy, Tiền Đa Đa cảm thấy, thực sự chỉ như chín trâu mất sợi lông. Vẻn vẹn mấy nhiệm vụ tiêu diệt tổ chức buôn người, đã có thể thu được tài nguyên dùng cho rất nhiều năm…
Thế nhưng!
Sau khi đám gia hỏa này đột phá, Tiền Đa Đa ngày ngày sống trong cảnh đau lòng nhức óc, khóc không ra nước mắt.
Tiền lương tiền thưởng không đổi.
Nhưng hao tổn mà bọn hắn tập luyện tạo thành, lại tăng hơn trước… cả trăm lần!
Công trình huấn luyện của tông môn, cơ bản trong thời gian ngắn đều hư hao sạch! Đám tiểu tử này mới đột phá, căn cơ còn bất ổn, hoàn toàn không thể khống chế được lực lượng của bản thân, hơn nữa lực bộc phát mới tăng vọt, hưng phấn bạo rạp, mỗi ngày đều lấy thi đấu làm vui.
Mập mạp nhanh chóng thay đổi công trình cấp Chí Tôn, thế nhưng vừa thay buổi sáng, buổi chiều đã lại hư hao.
Không cam tâm, mập mạp lại đổi thành công trình cấp Chí Tôn thượng vị, tự nghĩ có thể ứng phó được thời gian, thế nhưng hiện thực lại dị thường tàn khốc, vẻn vẹn chỉ sớm ngày thứ hai, tất cả công trình đã lại lần nữa hư hại!
- Các ngươi con mẹ nó muốn làm gì, phá được như thế, sao không phá trời luôn đi?!
Tiền Đa Đa đã không còn khóc không ra nước mắt nữa, giờ hắn sắp khóc ra máu rồi.
Tiền đổi thiết bị trong mấy ngày nay, tốn đến bao nhiêu, các ngươi biết không?!
Công trình tu luyện cấp Chí Tôn thượng vị, có tiền cũng khó mà mua nổi…
Mỗi lần dùng tiền, cứ như một lần cắt thịt trên người ta, cảm giác này, các ngươi biết không?
Hết lần này tới lần khác, tên Phủ Tôn Vân Dương lại không thèm quan tâm.
Thấy mập mạp tố khổ, Vân Dương chỉ nói một câu: Ngươi là đại tổng quản, chuyện như vậy, đương nhiên phải do ngươi giải quyết. Chỉ cần không làm chậm trễ tiến độ tu luyện, chuyện khác không quan trọng!
Mập mạp trực tiếp ngây người, tức đến thịt mỡ rung rẩy:
- Chuyện khác không quan trọng?! Tâm tình ta không quan trọng sao? Ta, ta nợ các ngươi a…
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Ngươi nói thẳng là ngươi có làm hay không? Nếu như thực sự cảm thấy mệt mỏi, không đủ lực làm, vậy để ta tìm người thay ngươi, đại tổng quản Cửu Tôn phủ, nhất định phải có năng lực nhận trọng trách lớn.
- Ta chỉ nói đùa thôi a, lải nhai hai câu là xong, sao lại không đủ lực? Ta lập tức đi làm ngay đây! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ! Ngài cứ chờ ta!
Lời còn chưa dứt, tiểu mập mạp đã biến mất như một làn khói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT