Đổng Tề Thiên từng có cảm khái, với tốc độ tiến bộ dũng mãnh như môn hạ đệ tử Cửu Tôn phủ, vậy mà không hề xuất hiện tình huống tâm cảnh mất căn bầng mà tẩu hỏa nhập ma, bản thân chuyện này đã là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, hoàn toàn không hợp thói thường!
Hắn sợ hãi than, thực sự không biết làm thế nào mà được.
Vân Dương lặng lẽ ngầm: Có Lục Lục thỉnh thoảng phát ra Đại Đạo chi khí, Sinh Linh chi khí, thậm chí ngẫu nhiên còn có Hồng Mông Tử Khí, đã sớm nện vững căn cơ cho đám đệ tử, âm thầm tăng nội tình cho các đệ tử, chí ít trước khi bước vào Thánh giai, căn bản không thể xuất hiện trường hợp tâm cảnh mất cân bằng, càng đừng nói đến tẩu hỏa nhập ma!
Điều khiến Vân Dương tương đối kinh dị, chính là thủ hạ đệ tử của Khổng Lạc Nguyệt, Bạch Dạ Hành, trong thời gian này cũng đã có hai lần biến hóa thứ tự. Một lần là từ hạng thứ mười chen lên thứ chín, nhưng sau mười ngày lại bị người hạ xuống khỏi bảng. Hai mươi ngày sau hắn ngóc đầu trở lại, cường thế nghịch tập, trở lại hàng ngũ mười người đứng đầu, hơn nữa còn leo lên vị trí thứ tám.
Cho tới lúc này, vị trí đã ổn định tại thứ tám, không người có thể rung chuyển.
Còn đại đệ tử Vân Tú Tâm của Vân Dương, đầu tiên là hai lần liên tiếp giành đệ nhất Địa Huyền cảnh, lần thứ ba càng hát vang tiến mạnh, một đường đánh tới vị trí Thiên Huyền thứ năm, lần gần nhất, một mạch liều chết đánh tới vị trí thứ hai, tốc độ tiến cảnh, nghe rợn cả người.
Lâm Tiểu Nhu cũng giết tới Thiên Huyền thứ tư, mà người xếp hạng thứ ba, chính là Hồ Tiểu Phàm. Gia hỏa Hồ Tiểu Phàm này, mặc dù khiến người oán thán, nhưng tiến cảnh tuyệt đối không chậm, cho dù với tiến cảnh của Vân Tú Tâm, cũng không thể chân chính bỏ rơi hắn.
Trên thực tế, tộc độ tiến cảnh của Hồ Tiểu Phàm cũng khiến Vân Dương cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong số đệ tử của hắn, tư chất Hồ Tiểu Phàm không phải là trên nhất, độ cố gắng cũng chỉ ngang với mọi người, nhiều lắm chỉ là tâm cảnh tương đối xuất sắc, lấy ước định của Vân Dương với người này, hắn phải xa xa kém hơn trình giai gia mới đúng, tại sao lại có tiến độ dọa người, đem Trình Giai Giai bỏ xa sau lưng, thậm chí không kém gì Vân Tú Tâm như thế.
Phải biết, lần này Trình Giai Giai mới chỉ giết tới vị trí thứ bảy Thiên Huyền mà thôi.
Hồ Tiểu Phàm vượt qua Trình Giai Giai như vậy, tất phải có nguyên nhân!
Vân Dương còn cố ý gọi tiểu tử này đến để tra hỏi, tìm rõ ngọn nguồn.
- Cơ duyên? Lần thứ hai khi theo Quách sư thúc ra ngoài, trong một mảnh rừng lớn, đệ tử đang đi vệ sinh liền phát hiện dưới chân có một ngọn cỏ xanh biếc động lòng người, trên cây còn có kết trái, để tử ngửi thấy mùi hương, nên thuận tay hái ăn… sau đó, liền cảm thấy mình bị hôn mệ…
- Khục, cuối cùng vẫn phải tự mình giặt quần áo… hừ, sau lần đó rất nhiều người cố tình tránh ta, luôn nói ta lười tắm, rõ ràng ngày nào ta cũng tắm rửa a… bọn hắn ghét bỏ ra, hừ, ta còn đang ghét bỏ bọn hắn đây, tốc độ luyện công tinh tiến của ta cao hơn bọn hắn nhiều như vậy, cần gì quan tâm bọn hắn. Đệ tử không biết đây có phải là cơ duyên không a…
Đối với quá trình đột phá mà Hồ Tiểu Phàm nói, cho dù lấy tâm cảnh “Trí Tôn” của Vân Dương, cũng cảm thấy… con mẹ nó… quá trình này có chút giống tiểu thuyết a…
Tiểu tử nhà ngươi đến cùng lớn gan lớn mật tới bao nhiêu a?
Con mẹ nó còn bẩn nữa chứ!
Phát hiện một gốc cỏ kết trái, thuận tay hái xuống thì cũng thôi, còn thuận môm ăn luôn, điều này… con mẹ nó còn có thể vậy sao.
Cơ duyên đặc dị như vậy, chỉ sợ là trăm vạn người cũng khó có được một người a!?
Có điều, thứ ngươi ăn là gì?
Vân Dương nói Hồ Tiểu Phàm mô tả thêm, sau đó phát hiện bản thân lại không hề có ấn tượng, thế là lại đi thỉnh giáo Đổng Tề Thiên.
Quả nhiên Đổng Tề Thiên kiến thức rộng rãi, nhanh chóng đưa ra đáp án.
- Chẳng lẽ là Linh Căn Bạt Tủy Quả!
Đổng Tề Thiên kinh hãi:
- Phát hiện lúc đi nhà xí? Sau đó thuận tay hái xuống, thuận mồm ăn?
Đổng Tề Thiên liên tục truy vấn:
- Là vừa đi vệ sinh vừa ăn…
Đạt được cái gật đầu của Vân Dương, Đổng Tề Thiên im lặng, đột nhiên nôn khan một tiếng:
- Ọe…
- Đệ tử này của ngươi,,, con mẹ nó nhân tài… đúng là có một không hai a!
Kết quả này, khiến Đổng Tề Thiên không chấn kinh không được.
- Vận khí của tiểu tử này đúng là nghịch thiên…
Đổng Tề Thiên lắc đầu cảm thán:
- Con mẹ nó… ngồi xổm lại ngồi đúng mầm của Linh Căn Bạt Tủy Quả, vận khí tốt như vậy, ngươi nói hắn trực tiếp lên trời là được rồi…
Vân Dương im lặng:
- Rốt cục là thứ gì?
- Linh Căn Bạt Tủy Quả, một loại thần quả kỳ dị của Huyền Hoàng giới, quả này chỉ có thể thai nghén dưới đất, thời gian thai nghén chí ít phải đến ngàn năm mới có thể nảy mần, nhưng cái trạng thái nảy mầm này cũng phải được tiến hành dưới mặt đất, không hề lộ ra cho người thấy, tiếp tục ngàn năm mới thành cỏ, cỏ như cỏ bình thường, không có gì khác biệt, phát triển bốn mùa, xuân thu héo quắt, không thể phân biệt được với cỏ bình thường.
Lại qua ngàn năm nữa, linh thực này mới nở hoa một lần, thời gian nở hoa chỉ kéo dài ngắn ngủi một canh giờ, vừa nở lập tức tàn, đây cũng là điểm duy nhất khiến nó khác biệt, sau đó mới có thể kết trái cây, thời gian từ khi quả thành đến khi quả chín, toàn bộ quá trình chỉ mất có một khắc đồng hồ. Quả vừa chín lập tức rơi, cây cũng héo, chờ một lần luân hồi tiếp theo.
Đổng Tề Thiên vừa nôn khan, im lặng không nói thành lời:
- Kỳ thực công hiệu của trái cây này chỉ có một, chính là có thể biến cốt tủy của một người, chuyển hóa thành Tiên Thiên Linh Tủy…
- Trong giới tu hành chúng ta, lấy nhục thân làm vật dẫn, độ thế bảo thuyền, nhưng mà nhục thân lúc nào cũng bị ma luyện trong hồng trần bụi bặm, bất kỳ công pháp, linh dược nào cũng không thể vĩnh viễn ngăn chặn hay tẩy trừ mọi tạp chất trong người, mà linh tủy, chính là căn bản lớn nhất của một người.
- Chúng ta thường nói tẩy cân phạt tủy, chính là tăng cường nhục thân, tẩm bổ linh tủy, nhưng mà có mấy người thực sự có thể tẩy cân phạt tủy? Cho dù ngẫu nhiên đạt được một lần, cũng đã là đại cơ duyên, khó có thể phục chế.
- Thế nhưng thứ quả mà Hồ Tiểu Phàm sử dụng kia, lại có tác dụng bảo trì Tiên Thiên Linh Tủy cả đời, thời thời khắc khắc không nhiễm tạp chất, như vậy mà không thể tinh tiến nhanh mới là gặp quỷ a… ngươi nói xem, vì sao lúc nào hắn cũng có mùi, chính là vi Tiên Thiên Linh Tùy lúc nào cũng bài trừ tạp chất trong thể nội ra ngoài, cho nên mới có mùi như vyaj.
- Ông trời của ta ơi, tạo hóa lớn như vậy…
Đổng Tề Thiên im lặng tới cực hạn:
- Chuyện như vậy, tuyên cổ dĩ hằng cũng chỉ mới xuất hiện trong truyền thuyết, chưa từng nghe nói có người thực sự được ăn qua. Không nghĩ tới, đệ tử của ngươi… mẹ nó! Chỉ đi vệ sinh một cái, may mắn thế nào liền ngồi ngay bên cạnh thần quả…
- Lão phu thực sự muốn đánh chết hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT