*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách nghỉ hè còn nửa tháng, tôi và Lục Thiên Húc đã lập xong kế hoạch lái xe đi miền đông nước Mỹ chơi một tháng. Nếu quyết định tự lái xe, vậy thì phải lái xe mỗi ngày rồi, tôi không muốn Lục Thiên Húc phải lái suốt chuyến đi, thế thì mệt mỏi quá, mặc dù bình thường chuyện nào phiền phức đều giao cho anh ta làm, nhưng dưới tình huống nguy cấp liên quan đến sống chết, tôi nào phải người tàn tật, làm một nhân thê ưu tú IQ cao kiều diễm tà mị thụ, nói sao tôi cũng phải thể hiện một chút.

Vì vậy, tôi quyết định học lái xe trước khi đi chơi, sau đó thi lấy bằng cho phép lái xe ở Mỹ, vậy thì dọc đường đi tôi và Lục Thiên Húc có thể thay phiên nhau lái, giảm bớt một ít gánh nặng của anh ta, nghĩ kiểu nào tôi cũng thấy mình là một người vợ hiền biết giúp chồng dạy con và hết mực suy nghĩ cho chồng, nói chứ cũng hơi bị ngượng ngùng.

Làm một cao thủ Need for Speed, tất nhiên tôi đã học xong cách lái xe trong thời gian rất ngắn, ngày nào cũng nóng lòng muốn thử, sau khi thi đỗ bằng cho phép lái xe, tôi càng điên dại hơn.

Có lần tìm được cơ hội, tôi lập tức dẫn bạn trai đi xung quanh ngó sao ngắm trăng, từ thị trấn A chạy đến thị trấn B, lại từ thị trấn B chạy đến thị trấn C, cuối cùng lái mệt rồi, tôi tùy ý để Lục Thiên Húc xách mình từ ghế tài xế sang ghế phó lái, sau đó nhìn anh ta tay phải lái xe, tay trái hút thuốc, cử chỉ hết sức lẳng lơ, tôi ngứa ngáy khó nhịn, cứ lầm bà lầm bầm bên tai anh ta.

Bị tôi làm phiền, Lục Thiên Húc dứt khoát ném điếu thuốc, tay cầm lái đổi sang tay trái, tay phải tự do mò mẫm sờ Megatron của tôi, tôi gượng gạo nặn ra nụ cười, hỏi anh ta câu chốt: “Có phải em tự tìm chết không?”

Anh ta mặt mày khó chịu nói: “Về nhà làm chết em.”

Má ơi, bảnh quá bảnh quá bảnh quá, bạn trai tôi bảnh quá.

A~ Bàn tay to của bạn trai tôi đang sờ Megatron cách lớp quần của tôi, sướng khó tả luôn đó.

Tôi bán manh a a hai tiếng, vẻ mặt dâm đãng không biết xấu hổ nói: “A, quan nhân, làm chết em đi.”

Anh ta đen mặt rút tay về.

Móa, lúc anh vui anh muốn làm chết em kiểu nào em cũng cam tâm tình nguyện, bây giờ anh đột nhiên rút tay lại làm người ta không thích ứng kịp biết không!

Lúc tôi đang hết sức căm giận, tôi chợt nghĩ tới một chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm.

Vì vậy tôi lặng lẽ cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, mở weibo, dùng tâm tình show ân ái giả mù sa mưa đăng một cái weibo:

Chào mọi người, sau này xin hãy gọi tôi là hoàng tử nhỏ tìm đường chết _ (:з “ ∠  )_ Ngày mai có  thể  mọi người sẽ không nhìn thấy tôi, tôi ở đây xin nghỉ một ngày. 50 chữ 50 chữ 50 chữ 50 chữ 50 chữ…

[Một tấm hình Lục Thiên Húc đang lái xe hút thuốc, đầu đã bị đầu heo thay thế]

Ở trong nước đã hơn nửa đêm mà vẫn có không ít người đang F5 weibo, đã thế không chỉ một lần, đối với hiện tượng này, tôi cảm thấy mình nên mượn một cái weibo để phát biểu suy nghĩ, khoe khoang học thức và trình độ văn hóa của mình.

Nhưng mà, đối với đống bình luận kích động của bọn họ, tôi vẫn rất vui lòng nghe ngóng:

A: Chính! Thức! Show! Ân! Ái! Kìa!

B: Meo đại anh đúng là tiểu yêu tinh QAQ!!!

C: Tay của Cửu Nhật đại đại đẹp quá đi!!! Tui liếm!!!! Tổ chức yên tâm!!! Tay đã nằm trong miệng tui!!!

Dấm Lượn: Ui chao ôi ~~~ Được, phê chuẩn đơn xin phép nghỉ, sinh nhật Cửu Nhật đại đại tui cảm thấy mình có thể yên tâm mà gửi Gel. Bôi. Trơn ^-^

D: Không!!! Các thím dang ra!!! Để tui!!!

E: _ (:з “∠)_ Xin lỗi, tui hết thích hai người rồi, hai người mau tránh ra, gọi Kỷ Bát tới đây, tui muốn cặp bồ với nó.

Mặt Trời Chói Chan: Cảm giác này giống Smoker quá, Cửu Nhật anh đi cos đi!!!! Thủy Vương •D• Meo, mau lên, cậu có thể cos Luffy, tự nhiên tui lại ship CP này, oh nooooo.

Tiểu Hải: Xin lỗi, lúc tui dắt thằng lầu trên đi dạo lại sơ suất để nó trốn thoát.

F: XDXDXDXD Sống ở nước ngoài vẫn manh như vậy, thế giới này thật sự quá tốt đẹp QAQ, hai CP tui ship đều hạnh phúc, tui cảm thấy mình không có tình duyên cũng đáng giá!

G: Lầu trên +1, hủ nữ đúng là vĩ đại, hạnh phúc vì hạnh phúc của CP mình ship…

……

……

……

Tôi vừa kéo xuống vừa cười ha ha, còn chọn mấy cái thú vị đọc cho Lục Thiên Húc nghe, ánh trời chiều quét sạch những mệt mỏi của tôi, tôi cảm thấy cuộc sống của mình quá tốt, có Lục Thiên Húc, có nhóm bạn thân mến, tôi thật sự có cảm giác mình chính là con cưng của thượng đế, ở thời gian tốt đẹp nhất gặp được những người tốt đẹp nhất.

Mặc kệ tương lai thế nào, những mẩu ký ức này sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong đầu tôi, tồn tại tới khi nào núi không còn góc cạnh đất trời hòa làm một.

Vì vậy, tôi đúng lúc cất giọng hát “cảm ơn trời ~~~ cảm ơn đất ~~~ cảm ơn ánh mặt trời…”

Lục Thiên Húc: “Đm.”

Tôi ra vẻ bất đắc dĩ: “Lại chửi bậy.”

Lục Thiên Húc: “Im miệng.”

Tôi: “Ơ hay! Đã nói làm trung khuyển mà?” Tôi quay đầu lại, oán hận đầy bụng nhìn ra ngoài cửa kính xe, giả vờ ủ rũ nói: “Gần đây anh càng ngày càng có phong cách của ‘Lục Thiên Húc ngày xưa’, lòng em đau lắm.”

Lục Thiên Húc im lặng một lát: “Gâu.”

Bạn trai tôi không chỉ bảnh, mà còn manh, lại biết gâu nữa.

Nếu tôi nói ra lời sâu thẳm trong tim “thật ra hồi xưa anh không để ý tới em em cũng thấy anh ngầu hết biết”, đời này tôi đừng hòng nghe anh ta gâu gâu nữa.

Cho nên, tôi chọn cách im miệng không nói.

Cảm giác chỉ số thông minh của mình lại tăng thêm một bậc, tôi giỏi quá.



Smoker (trái) Luffy (phải) là 2 nhân vật trong One Piece.



Shipppppppppppppp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play