*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay lúc tôi đang mải mê chơi đùa với Xbox, chuông cửa nhà tôi lại vang lên, tôi chuyển tầm mắt từ đống giấy hướng dẫn sang đồng hồ quả lắc trong phòng khách, đã 20 phút rồi.
Tôi dọn dẹp mấy thứ rải đầy dưới đất, mặc cho chuông cửa reo liên tục.
“Đinh đong ~” Tôi cũng không vội đi mở cửa.
“Đinh đong ~” Tôi duỗi lưng một cái.
“Đinh đong ~” Đi vào WC tiểu một bãi.
“Đinh đong ~” Rửa tay.
“Đinh đong ~” Thong thả lết ra cửa chính.
“Đinh đong ~”
Rốt cuộc tôi cũng ra mở cửa, nhưng chỉ liếc mắt một cái, tôi ngây ngẩn cả người.
Lúc bấy giờ Lục Thiên Húc chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, còn áo khoác lông của anh ta đang bọc lấy hai tô mì Ajisen được anh ta ôm vào trong ngực.
Anh ta mặt không biểu cảm, vẻ mặt điềm tĩnh, nếu không phải thấy trên tóc và lông mi của anh ta còn đọng chút tuyết chưa tan, tôi hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng bị đông lạnh của anh ta.
Nhìn hai tô mì được anh ta bảo vệ, tôi trề môi, khẽ nghiêng người, ý bảo anh ta vào đi.
Tuy rằng tôi không thích thú gì anh ta, nhưng mà tôi vẫn còn điểm mấu chốt trong cách đối nhân xử thế.
Tôi hiểu rằng, đây thật ra là một cuộc chiến liên quan đến tư tưởng và đạo đức.
Anh ta có ý tốt giữ ấm mì, còn tôi thì có ý xấu, cố tình lề rề để anh ta đứng cả buổi ở ngoài trời gió lạnh ngập tuyết.
Tôi, lại thua nữa.
Ngẫm lại thì coi như đây là giới hạn giữa người với người, tôi lấy làm rầu rĩ vì sự dở hơi và ấu trĩ của mình, rồi lại cảm thấy hết sức ưu sầu vì hành vi tự kiểm điểm đáng thất vọng này.
Cái này lại một lần nữa xác nhận câu nói: làm bộ làm tịch thất bại sẽ bị vùi dập.
Tôi mang theo chút xíu hổ thẹn nhận lấy áo khoác lông từ tay anh ta, lấy mì trong đó ra, ném trả áo khoác cho anh ta, đi tới phòng bếp lấy hai cái tô, sau đó vào phòng ăn ngồi, đổ mì trong hộp vào tô, khuấy khuấy hai cái, ra vẻ lạnh lùng nói: “Uầy, nói đi, tới nhà tôi làm chi.”
Anh ta không trả lời, chỉ đi tới bên cạnh tôi, kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị tô mì của mình.
Đầu tóc anh ta ướt sũng, còn có vài giọt nước chảy xuống từ tóc mai bên tai, môi hơi trắng bệch, tôi nghĩ có lẽ là do bị đông lạnh.
Tôi thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn mì trong tô, trong lòng nghèn nghẹn, thiệt đáng đời mà.
Mì này cũng không tệ, còn nóng hôi hổi, mùi vị nguyên gốc ngon hơn nhiều so với hâm lại lần hai.
Ngay lúc tôi cúi đầu húp nước mì, Lục Thiên Húc bất chợt nói một câu: “Tôi vẫn còn muốn làm cậu.”
“Phụt…” Tôi lập tức phun toẹt ngụm nước mì vừa húp, phun đến độ cả bàn toàn là hỗn hợp nước mì trộn nước miếng của tôi.
Đồng chí à, anh bớt lên cơn được không vậy.
Anh ta rút hai tờ khăn giấy đưa cho tôi, sau đó rút thêm vài tờ ra lau bàn.
Tôi ho khan hai tiếng, để cho mình bình tĩnh lại: “Này anh, nói tiếng người giùm cái.”
“……” Anh ta lại không nói gì, tiếp tục im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm bản thân mình trong tô mì, thậm chí chẳng buồn nháy mắt, giống như đang ngẩn người vậy.
Tôi đã quen với các kiểu im lặng của anh ta, tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục ăn mì của mình, nhưng ai ngờ một giây sau, tôi lại phun mì ra ngoài, bởi vì anh ta nói: “Tôi cong tôi là gay ngày nào tôi cũng muốn làm cậu.”
Anh ta dùng giọng trầm nói nguyên một hơi, hành văn liền mạch lưu loát không có cả dấu ngắt câu, giống như đã luyện tập lâu lắm rồi.
Tôi liều mạng ho khù khụ, anh ta dùng tay phải chậm rãi vỗ lưng tôi, còn tay trái thì dùng khăn lau đống mì tôi phun ra.
Tôi thở đều trở lại, hất tay phải của anh ta ra, buông đôi đũa trong tay, nhích ghế sang chỗ khác, xoay người lại, chân thành nhìn anh ta: “Nói tôi nghe coi, là Dấm Lượn hay Trứng Luộc?”
Đối mặt với phong cách chệch hướng nghiêm trọng của Cửu Nhật đại đại, tôi dám đánh cược, chắc chắn không thể thiếu công lao của hai cái mụ chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
“……” Anh ta không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại giống như đang xoắn xuýt.
Tôi thở dài, để đũa xuống, nói một câu mà mình đã muốn nói từ lâu: “Lục Thiên Húc, anh thích tôi chỗ nào? Để tôi sửa chỗ đó được không?”
Tuy rằng sắc mặt điềm tĩnh nghiêm trang, nhưng thật ra lòng tôi kích động muốn chết.
Thật lâu về trước, tôi đã cảm thấy mấy lời này ngầu hết sức, có thể ngược đối thủ đến mức mặt xanh môi tái chỉ trong một phút. Hôm nay, rốt cuộc tôi đã có thể nói ra miệng, trong lòng không khỏi đắc ý dạt dào, cảm thấy mình quá xá manh.
“……” Anh ta vẫn mặt không đổi sắc im lặng như cũ.
Đờ mờ anh Lục Thiên Húc, anh có thể cho chút phản ứng không?
Đậu má, vậy tôi nói mấy lời này có ý nghĩa gì chứ, chẳng phải bây giờ anh nên mặt mày lập tức trắng bệch, kế đó hai mắt đỏ bừng, cổ họng khản đặc sao?
Lẽ nào do hỏa lực của tôi chưa đủ? Được, vậy để tôi đổi câu khác: “Cửu Nhật đại đại, lúc tôi thích anh, anh đang làm gì thế?”
Tôi đổi sang gương mặt giễu cợt, không đợi anh ta trả lời, tôi tiếp tục nói: “Anh bảo tôi biến, anh châm chọc tôi, đã thế còn dám moa moa bạn gay của tôi.”
“……”
_ (:з “∠)_
Cái này không giống kịch bản ngược tra công thường thấy thì phải, đại đại anh có thể thôi gàn dở rồi phối hợp với tôi không, chả lẽ đây là tình tiết tra công hối lỗi quay đầu?! Tôi đang đợi anh nói “Tôi biết sai rồi cho tôi thêm một cơ hội đi”, sau đó tôi sẽ hét lớn một tiếng “Cút!!”, nhưng anh cứ thế này làm sao tôi diễn hết được.
Lòng tôi mệt rã, cảm thấy thật vô lực.
Tôi bỏ cuộc, đại đại anh bấm nút đi, tôi không muốn chơi cái trò ngược tra này nữa, boss không hợp tác tôi không qua cửa được.
“Thôi qua đây, ăn mì, ăn mì xong chạy về làm đồ trai thẳng chết tiệt của anh đi.” Tôi dùng đũa gõ tô mì vẫn còn nguyên xi của anh ta, tiếp tục cầm tô của mình lên ăn tiếp.
“Xin lỗi…” Hồi lâu sau, giọng nói của anh ta mới vang lên.
Động tác ăn mì của tôi khựng lại, nhưng tôi vẫn tiếp tục ăn, giả bộ thờ ơ chờ anh ta nói một vài lời thoại sám hối thấm đẫm nước mắt, nào ngờ cái tên khùng điên kia lại ung dung nói: “Nhưng mà lúc đó cậu không được hôn Quay Đầu, với cả lúc tôi hôn Gấu Rilakkuma cậu nên biểu hiện ghen tuông.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trong nhà như nổi bão, thổi suy nghĩ của tôi thành một mớ bòng bong.
Tôi trợn to mắt như chuông đồng, cầm đôi đũa, tức tối chỉ vào anh ta, quát lớn: “A! A!” Đậu má anh! Fuck! Bích!!!
Lúc đó tôi vừa giận không kềm được vừa phiền lòng khổ não, không đợi tôi bình tĩnh lại, anh ta lại nói tiếp: “Quay Đầu cũng muốn làm cậu đấy.” Ánh mắt của anh ta thoáng chốc trở nên cực kỳ u ám, hệt như một tên hỗn thế ma vương diệt sạch sinh linh vậy.
Tôi sửng sốt, đầu tiên trong lòng thầm chửi Quay Đầu chắc chắn là thụ, sau đó lại bị khí tức mà anh ta phát ra dọa hết hồn. Cuối cùng tôi phát hiện, tôi đã lĩnh ngộ được kỹ năng ảo diệu “thế giới qua ánh mắt của đằng ấy”, nhưng cho dù tôi biết lúc này cả người Cửu Nhật đại đại đều tỏa ra năng lượng đen, tôi cũng không thể làm gì anh ta, bởi vì kỹ năng đánh lộn của anh ta chắc chắn bỏ xa tôi cả con phố.
Chuyện này thật đáng buồn.
Tôi như con thỏ dựng lông, hãi hùng tột độ, tôi nghiêng nghiêng người về phía sau, có chút đề phòng nhìn anh ta: “Quay… Quay Đầu sẽ không làm, ặc, Quay Đầu đâu có thích tôi, tôi… Chúng tôi là quan hệ anh em trong sáng. Ngược… Ngược lại là anh đó, lúc ấy anh có thích tôi đâu, mắc gì anh lại quan tâm cậu ta có muốn làm… À không, thích tôi…”
Tôi nói cà lăm, tôi không có tiền đồ, tôi thật sự bị dọa.
Anh ta không nói nữa, tôi cũng không dám mở miệng, nghe đồng hồ quả lắc kêu “tích tắc”, lòng tôi hết sức hoảng loạn.
Nói thật, dựa vào trình độ thấu hiểu của tôi đối với Lục Thiên Húc, nếu anh ta nổi giận, vậy thì đúng là chuyện gì anh ta cũng dám làm.
Anh ta là người cực đoan như thế đó.
Trước đây có một tổ chức hội nhóm gì đó đến đây phá box AS, ngoại trừ tìm nhân viên quản lý ra đỡ đạn thì tôi không còn cách nào hơn, trong lòng cũng sốt ruột lắm, nhưng đại khái qua mười phút, toàn bộ bài spam phá box đều không cánh mà bay, bấy giờ tôi mới yên tâm, tôi cứ tưởng đây là công lao của nhân viên quản lý, ngay khi tôi chuẩn bị đi cảm ơn, nhân viên quản lý có quan hệ tốt với tôi lại chủ động liên lạc tôi, nói với tôi: “Mẹ cha ơi, Cửu Nhật nhà mấy người ngầu quá xá, làm nổ máy lũ spam trong năm phút, còn đăng địa chỉ IP, địa chỉ nhà và số điện thoại của những người phá box lên mấy trang web lớn hàng đầu… Dã man thiệt.”
Lúc đó tôi cũng cảm thấy Lục Thiên Húc ngầu quá xá, trong lòng trồng cây si ngay và luôn, tôi cũng tưởng đó là tất cả những gì anh ta làm, thế nhưng thẳng đến mấy tháng sau, có một đồng chí biết chuyện đến box AS lộ tin, nói mấy người trong hội nhóm phá box gì gì đó đã bị bắt vì phạm tội trên mạng, bị phán 5 năm…
Lúc đó tôi và nhóm bạn thân mến của mình đều sợ đứng hình, trong mấy bài post toàn nói Cửu Nhật đại đại quá độc ác, ban đầu tôi không tin là do anh ta làm, mãi đến cuối cùng, tôi thật sự nhịn không được đi hỏi, kết quả câu trả lời anh ta cho tôi là: “Phá box làm sao có thể túm cổ bọn họ được.”
Tôi yên tâm.
Kế đó, anh ta nói thêm: “Tôi dùng chứng cứ phạm tội trên mạng của bọn họ, phóng đại số liệu vụ án, mới túm cổ được bọn họ.”
Tôi: “……”
Từ đó về sau, tôi tin chắc như đinh đóng cột, Lục Thiên Húc là một tên ác ma không hơn không kém, tuyệt đối không thể chọc anh ta giận, cho dù tôi có muốn ngược anh ta thế nào đi chăng nữa, cũng phải nằm trong phạm vi anh ta có thể chấp nhận được…
Tôi phát hiện mình đúng là quá thảm hại.
Đến khi phục hồi tinh thần lại, tôi mới nhìn thấy anh ta đang cúi đầu, tôi không thấy được ánh mắt của anh ta, hiển nhiên cũng không thể nào đoán được tâm trạng của anh ta, anh ta nói: “Kỷ Trạch, tôi thích cậu, vẫn luôn thích cậu.”
Tôi sửng sốt, đây là tỏ tình ư.
Tuy rằng hiện giờ tôi hơi hoảng sợ, nhưng vẫn không, cảm ơn*.
*nguyên văn là “kính tạ bất mẫn”: xin từ chối vì không đủ năng lực, nhưng có người góp ý bảo nên edit như trên cho mượt =)) ______________________
Chuyên mục hình ảnh:
Xbox
PSP
**Ajisen là chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh Nhật Bản chuyên bán mì ramen, có cửa hàng ở Nhật, Úc, Canada, Trung Quốc, Singapore, Indonesia, Malaysia, Philippines, Việt Nam, Hàn Quốc, Thái Lan, Campuchia, Mỹ.
Logo thế này
Đói bụng hem =))