Nếu mọi người nghĩ tôi sẽ chết rất thảm, vậy mọi người sai lầm rồi.

Nói thế nào tôi cũng là một cao thủ, vì đối phó với Lục Thiên Húc, nhiều năm qua tôi đã luyện một kỹ năng đến max cấp —— Trơ trẽn vô liêm sỉ, nói dễ hiểu một chút chính là: ăn vạ.

Kỹ năng này bao giờ cũng hữu dụng, thế nên cuối cùng tôi vẫn la liếm lên được xe của Lục Thiên Húc.

Có vài câu nói như thế này, đại trượng phu co được dãn được, con rồng có mạnh thế nào cũng không áp chế được con rắn đang ở trong địa bàn của nó, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh…

Rốt cuộc vào lúc này đây, tôi đã phát huy đầy đủ tiềm năng ngữ văn của mình, tuy rằng cái tiềm năng này chưa từng dùng được trong bài thi văn, nhưng dù gì nó cũng an ủi tôi được một chút.

Ngồi trong xe, tôi có hơi mất tự nhiên, bầu không khí nặng nề này khá là quái dị, mặc dù có hệ thống sưởi hơi, mồ hôi lạnh của tôi vẫn chảy ròng ròng.

Tôi cảm thấy hơi tức ngực, muốn nói gì đó để xoa dịu cảm xúc hiện giờ, vậy nên tôi tựa tay phải vào cửa kính xe, chống tay lên cằm, bày ra vẻ mặt thương cảm: “Lục Thiên Húc.”

“Ừ.” Anh ta tập trung lái xe, bàn tay đang nắm vô-lăng siết chặt thêm một chút.

Lòng tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, tôi có ăn anh đâu mà lo.

“Hôm qua tôi uống nhiều quá.”

… Tôi xin thề, mẹ nó tôi thật sự không cố ý, tôi vốn định nói “anh đừng xem lời tối hôm qua là thật”, ai ngờ bộ não của tôi như lĩnh hội được kỹ năng điền câu, trong đầu muốn nói nửa câu sau, thế mà nó dám để tôi nói nửa câu đầu.

Ha ha, chỉ số thông minh của tôi _ (:з “∠)_

Dường như Lục Thiên Húc bị lời của tôi làm cho ngây ngẩn cả người, anh ta liếc tôi một cái: “Uống nhiều nước mì hả,” sau đó chìa một tay ra, chỉ chỉ đầu tôi, “Nước lên não thì có.”

“……”

Tôi xấu hổ muốn chết, thật đó, trước mặt anh ta lần nào tôi cũng làm bộ làm tịch thất bại mà còn rước thêm nhục vào thân, không phải tại tôi tiện, mà là vì tôi vốn không phải là đối thủ của anh ta đậu má nó chứ.

Tôi cảm thấy như vậy không ổn, đây rõ là giấu đầu hở đuôi mà, tôi dùng tinh thần không ngại hy sinh, nói: “Tôi thấy Lỗ Tấn nói rất đúng.”

Anh ta không hiểu mô tê gì nhìn tôi.

“Dũng sĩ chân chính là người dám đối mặt với cuộc đời tăm tối.”

Anh ta: “……”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt u buồn, chậm rãi nói: “Vậy nên, tôi quyết định nói rõ một lần.” Tôi hít sâu một hơi, dồn khí xuống đan điền, giống như trời đất và linh khí của vạn vật cùng tồn tại với mình, tôi không còn sợ gì nữa: “Đúng là tôi từng thích anh, nhưng sau này sẽ không như thế nữa, anh không cần để ý.”

Lần này, anh ta không có phản ứng gì, chỉ nhìn đường sá đằng trước, sau đó nói: “Lần thứ hai.”

“Cái gì?”

“Đây là lần thứ hai cậu nói, sau này sẽ không như thế nữa.”

Tôi lập tức hiểu ra, mặt “xoạt” một cái đỏ bừng, anh ta đang cười nhạo tôi nói một đằng làm một nẻo!! Khoan đã, ngữ cảnh của lần đầu tiên tôi nói sau này sẽ không như thế nữa và bây giờ khác nhau có được không!! Móa…

Tôi phát hiện, đối mặt với anh ta, tôi chỉ biết mở miệng quỳ*, mặc kệ tôi có làm bộ làm tịch thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bị anh ta vùi dập tơi bời.

Nói càng nhiều sai càng nhiều, tôi tin rồi.

*mở miệng quỳ: từ ngữ mạng thường dùng trong mấy diễn đàn âm nhạc bên Trung, đại loại là ca ngợi giọng hát xuất sắc của đối phương, ý nói “anh vừa mở miệng tôi liền quỳ xuống”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play