Ôn Uyển Nhu bấm đốt tay tính giờ, lái xe đến văn phòng Thần Ca đúng lúc cậu ôm một thùng giấy từ cầu thang bước xuống.

Thần Ca nhìn thấy Ôn Uyển Nhu liền ngẩn ra, hỏi, “Sao anh…Còn ở đây?”

“Đưa anh.” Ôn Uyển Nhu cầm cái thùng của Thần Ca, nói, “Anh xong việc rồi, cho nên đến đón em.”

Thần Ca không biết đối phương nói thật hay giả, nhưng đoạn đường này rất khó bắt xe, Ôn Uyển Nhu đã giải quyết vấn đề lớn cho cậu, cậu ngồi vào xe, hỏi, “Giờ về nhà luôn?”

Ôn Uyển Nhu cất thùng vào cốp xe, mở cửa ghế lái, cong môi hỏi một câu chẳng liên quan, “Nhìn thấy anh có kinh ngạc vui mừng không?”

“Rất kinh ngạc.” Thần Ca nói, “Thực ra tự tôi bắt xe cũng được.”

“Vậy thưởng cho anh đi.” Ôn Uyển Nhu nhắm mắt lại, chu môi.

Cơ mặt Thần Ca không kìm được giật giật, làm đủ kiến thiết tâm lý vẫn không vươn tới hôn môi hắn được, đành phải chuyển sang hôn má, “Tôi còn đến chỗ VV nữa, lái xe đi.”

Ôn Uyển Nhu bất mãn cái hôn tuỳ tiện này lắm, hắn rút chìa khoá, uỷ khuất nhìn chằm chằm Thần Ca.

Thần Ca bị hắn làm cho không biết làm sao, “Được rồi, nhắm mắt lại.”

“Phải hôn môi anh đó.” Ôn Uyển Nhu nhắc nhở.

Mặt Thần Ca đỏ bừng lên, “Tôi biết rồi, nhắm mắt vào!”

Ôn Uyển Nhu nhắm hai mắt, nhỏ giọng, “Thần Thần đang thẹn thùng…Ưm.”

Cánh môi mềm mại dán lên môi Ôn Uyển Nhu, cặp mày nhíu chặt của Ôn Uyển Nhu buông lỏng, hé miệng, môi lưỡi quấn quýt.

Đầu lưỡi dây dưa, xẹt qua khoang miệng.

Hai người càng hôn càng kịch liệt, tay Ôn Uyển Nhu đặt trên lưng Thần Ca vuốt ve, hạ thấp ghế ngồi, động tác vội vàng khó nén!

“…Hộc hộc, ngừng.” Thần Ca đẩy Ôn Uyển Nhu đang đè trên người mình ra, điểm lên trán đối phương, cười nói, “Lát nữa còn phải đến chỗ VV, anh quên rồi sao?”

Ôn Uyển Nhu hạ cửa kính cho không khí lạnh ùa vào, lại nhìn chằm chằm Thần Ca một lúc, hai tay che khuôn mặt đỏ bừng, nằm úp lên vô lăng.

Thần Ca bị hắn làm cho tê hết cả người, vỗ vỗ lên tóc hắn, nói, “Được rồi, cắm chìa khoá xe vào lái đi đi.”

Trên đường đi hai người không nói gì.

Thần Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó tin, vừa rồi cậu mới làm gì? Tuy rằng đã nghỉ việc, nhưng…sao có thể kích động ở giữa cổng lớn người đến người đi, ngồi trong xe hôn một người đàn ông không tách ra nổi?

“VV chuyển đến chỗ em rồi à?” Ôn Uyển Nhu hỏi.

Thần Ca giật mình, gật đầu, “Ừ, chắc vậy, mấy ngày nay tôi không liên lạc với cậu ấy, nhưng giờ hẳn là cậu ấy đang ở tiệm thú cưng, đến đường Thanh Hoa đi, ngoặt ở chỗ kia là thấy rồi.”

Ôn Uyển Nhu tiếp, “Cậu ta mở tiệm thú cưng sao.”

Thần Ca trả lời, “Mở tiệm thú cưng phải có chứng nhận, trước kia đồ ăn của Lông vàng bự đều là do cậu ấy chuẩn bị, thực ra cậu ấy còn cẩn thận hơn tôi nữa.”

“Ừm.” Tay phải của Ôn Uyển Nhu bỏ khỏi vô lăng, vô cùng tự nhiên đặt lên đùi Thần Ca.

Thần Ca đảo mắt xem thường, “Bỏ cái móng heo của anh ra.”

“Không bỏ.” Ôn Uyển Nhu bất mãn chu môi.

“Đừng làm nũng với tôi, tập trung lái xe đi.” Thần Ca không chút động lòng.

“Thần Thần không dịu dàng với anh gì cả.” Ôn Uyển Nhu lẩm bẩm.

“Vậy để tôi dịu dàng với anh,” Thần Ca hắng giọng, “Bỏ cái móng heo của anh ra, được không? Nhu cách cách?”

Ôn Uyển Nhu, “Anh không thích em gọi anh là Nhu cách cách đâu.”

“Vậy gọi anh là gì?” Thần Ca hỏi, “Ôn thiếu nữ?”

“Em cứ gọi anh như con gái thế.” Ôn Uyển Nhu nói thầm, “Ông xã hoặc anh yêu, em chọn một cái đi.”

“Sao anh không đề cử bà xã?”

“Ở trên giường rõ ràng là anh…” Ôn Uyển Nhu nói một nửa, thấy mặt Thần Ca đen sì, không dám nói tiếp, sửa lại, “Được rồi, thế em gọi anh là bà xã đi, anh gọi em là ông xã.”

Thần Ca nổi da gà, “Quên đi, hai cách gọi này đều quá buồn nôn, tốt hơn hết là cứ giữ nguyên như hiện tại đi.”

“Nhưng cách gọi của em không thể hiện quan hệ của hai chúng ta!”

“Xin anh, chỉ là cách gọi thôi mà.” Thần Ca đỡ trán, “Quan trọng lắm à?”

“Vô cùng quan trọng!” Ôn Uyển Nhu nói xong, thấy phía trước là đèn đỏ, quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc tuyên bố, “Nếu em không đồng ý, anh sẽ thêu tên anh lên tất cả quần áo của em, để cho mọi người biết em là của ai!”

“Anh nói thật?” Thần Ca không tin nổi.

Ôn Uyển Nhu nhướn mày, “Em nói xem? Nếu em không đồng ý với anh, về sau đừng mong một mình ra khỏi nhà nữa.”

Thần Ca tự nhủ, sao lúc trước mình không nhận ra anh ta bụng dạ nhỏ nhen như vậy, chợt nhớ tới lúc trước cậu nhốt hắn ngoài cửa, đối phương đã nhảy từ ống thông gió xuống, giờ mới ngộ ra, sao mình lại đồng ý hẹn hò với người thế này cơ chứ!

“Anh…” Thần Ca nghẹn giọng, trăm câu ngàn chữ đúc kết thành ba từ, “Quá biến thái!”

Đến khi dừng xe trước cửa tiệm thú cưng, Ôn Uyển Nhu vẫn còn bất mãn việc Thần Ca gọi hắn không đủ thân thiết, Thần Ca không có cách nào với hắn, đành dỗ, “Đừng giận, bà xã qua đây.”

Bà xã Ôn đắc chí cun cút chạy tới, ôm cánh tay Thần Ca, ngọt ngào gọi, “Ông xã ”

Thần Ca lại bắt đầu nổi da gà.

Tiệm thú cưng là một căn nhà một tầng cải tạo lại, bên ngoài để đồ ăn cho chó mèo vân vân, bên trong có thêm một phòng, dùng để trông những thú cưng được gửi nhờ.

Thần Ca mở cửa không thấy VV đâu, nghĩ đối phương đang ở phòng trong, vừa mở miệng định gọi, chợt nghe thấy tiếng la của VV, “Đừng qua đây! Cậu đứng lại! Đứng ở đó! Dừng lại!”

Hai người mới vào đều giật mình, Ôn Uyển Nhu nhìn nhìn bốn phía, “Không phải nói chúng ta, tiếng từ bên trong truyền tới.”

Thần Ca có thể chắc chắn VV đang ở phòng trong, đẩy cửa phòng hỏi, “Cậu làm gì thế? Cứ như tụng tam tự kinh…”

Trong phòng, có một chàng trai cao gầy đang đứng tay chống nạnh, từ tầm mắt của Thần Ca có thể nhìn thấy nửa bên mặt hệt như lai tây cùng với cặp kính đen của đối phương, cơ mà…Sao còn mặc đồng phục học sinh? Sau lưng còn in “Trường trung học thực nghiệm XX” kìa.

Thần Ca nghiêng đầu, nhìn VV như đoá hoa cúc run rẩy trong mưa gió, quần áo xô lệch, hỏi, “Có khách à?”

VV trừng chàng trai cao gầy, hô to, “Có não tàn!! Mau báo cảnh sát!”

Người nọ quay đầu, gật đầu với Thần Ca và Ôn Uyển Nhu, cặp mắt sâu thẳm và hàng lông mi dài nhấp nháy, hỏi, “Hai người là đồng nghiệp của anh ấy?”

“À, không phải, là bạn.” Thần Ca không biết cậu ta làm gì chọc VV nổi giận, đang định đi tới kéo y qua, nào ngờ cậu ta nhanh hơn cậu một bước, bắt lấy cánh tay VV kéo đến sofa, sau đó giữ chặt y ngồi trên đùi mình không cho nhúc nhích, bình tĩnh nói, “Nói! Tối qua anh đi đâu? Tôi đến quán bar tìm anh sao không thấy?!”

VV bình thường giương nanh múa vuốt, nay gặp người kia liền như mầm non run rẩy, “Cái kia, cậu đừng nổi giận, nhất định tối nay tôi sẽ đến.”

Thần Ca nghe mà như lọt trong sương mù, “Ừm…VV là bạn cậu sao? Không phải khách hàng?”

“Tôi là khách hàng của anh ấy.” Chàng trai tuấn mỹ quay đầu lại, đứng lên khỏi sofa, vươn tay nói, “Xin chào, tôi là Sa Loạn.”

Thần Ca bắt tay với cậu ta, nghĩ thầm, khách hàng sao lại có thái độ thế này với chủ tiệm? Ngoài miệng thì nói, “Tôi là Thần Ca, đây là Ôn Uyển Nhu.”

Sa Loạn, “Tôi và anh ấy có chút chuyện, hai người muốn…”

VV thấy Sa Loạn đang nói chuyện với hai người, đứng lên muốn dán vô chân tường chạy trốn, Sa Loạn như có mắt sau đầu, quay phắt lại trừng VV, “Đứng lại! Anh muốn đi đâu?”

VV nhất thời không dám nhúc nhích, “Ừm…Tôi không đi đâu hết, chỉ là…Hoạt động chân tay một tí thôi.”

Sa Loạn cười lạnh, “Hoạt động chân tay? Tôi cho anh hoạt động, đêm nay tôi phải tóm được anh, dám rời khỏi tôi năm mét, tôi sẽ cho anh biết mặt!”

Thần Ca thấy VV đổ mồ hôi hột, chỉ thấy càng xem càng hồ đồ, kéo VV đến chỗ mình, thấp giọng hỏi, “Ai mà hung dữ với cậu thế?”

VV mặt như khóc tang, “Mình nói với cậu rồi mà, dạo này mình đang trốn cậu ta…”

Thần Ca mở to hai mắt, nhìn nhìn VV lại nhìn nhìn Sa Loạn, hỏi, “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Sa Loạn nhướn mày, “Mười bảy.”

Thần Ca lẳng lặng ôm ngực, kéo Ôn Uyển Nhu ra ngoài, “Hai chúng ta đi nhanh thôi, tôi không quen cái tên biến thái luyến đồng này…”

VV tay nhanh mắt lẹ giữ tay Thần Ca, “Cậu đừng đi! Muốn đi cũng phải mang mình đi theo!”

Giọng nói lành lạnh của Sa loạn vang lên, “Bỏ tay ra.”

VV lập tức buông tay Thần Ca, lo sợ bất an nhìn Sa loạn.

Thần Ca nhìn hai người bọn họ, cảm thán, “Quả thực là… Giỏi dạy vợ hiền.”

Rời khỏi quán bar xong Sa Loạn lập tức lôi VV vào khách sạn.

VV chưa thử cái one night này bao giờ, giấu diếm ngượng ngùng và hưng phấn đi tắm rửa, sau đó ngồi trên giường lau tóc, lại sau đó, chờ hai tiếng đồng hồ…

Ngày hôm đó hai bọn họ quả thực cực kì cực kì bi thảm.

Sa loạn là một tên theo chủ nghĩa hoàn mỹ, là tổ thể dung hợp hoàn hảo của cung Xử Nữ cộng với chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế, bao nhiêu thiện cảm nhờ khuôn mặt đẹp của đối phương đều bị cái tính xoi mói của cậu ta quét sạch.

Cái gì mà ‘Kiểu tóc của anh thật khó coi, mặt tròn xoe rõ ràng là không nên để kiểu này’, hay là ‘Cánh tay ngắn cũn, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã nghĩ ngay tới thú mỏ vịt’, lại còn ‘Mắt mũi miệng của anh nhìn đẹp lắm, nhưng kì lạ là ghép lên cái mặt anh lại xấu muốn chết’.

VV bị cậu ta đả kích tới nỗi chỉ muốn mặc quần áo đạp cửa chạy lấy người.

Sa Loạn rốt cuộc nói đủ, hất hất tóc, hỏi, “Một đêm của anh giá bao nhiêu?”

Lần này VV giận thật rồi đó!

Cụ nội nhà cậu thế mà dám nghĩ tôi đi bán!

VV tức giận bật khỏi giường, hô lên, “Đắt lắm, cậu mua không nổi đâu!”

Sa Loạn rút chi phiếu trong ví tiền, nói, “Ghi vào đi.”

VV vẻ mặt khinh bỉ viết lên năm số chín, quăng lên giường, “Đây là giá của tôi!”

Sa Loạn đến mắt cũng chẳng buồn nâng lên, nhấc chân, trực tiếp đè VV lên giường, miệng dán miệng hôn tới tấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play