Khi cậu đang mải mê ăn cơm rang Dương Châu, cún bự đột nhiên nhảy đến sofa đối diện cậu, ngồi xuống, mặt cứng nhắc nhìn cậu.
Lộ Tiểu Vũ không biết vì sao mình lại hình dung vẻ mặt của một con chó như thế, chỉ là trực giác nói cho cậu nó đang có vẻ lúng túng.
Nghĩ nghĩ, cậu đưa nửa cơm thừa tới trước mặt cún bự, “Muốn ăn không?”
Cún bự nhìn nhìn cơm thừa trước mặt, cuối cùng vẫn quay đầu đi.
Lộ Tiểu Vũ cũng không có cách nào, không biết phải cho nó ăn cái gì, đoán có lẽ nó đang buồn, hôm nay sẽ chẳng thiết ăn gì đâu.
Lộ Tiểu Vũ thu dọn một chút, sớm vào phòng cho khách trải chăn đệm. Hôm nay cậu cũng mệt mỏi, cả người cứ như đang nằm mơ, nằm trên giường nhắm hai mắt, đầu lại cứ lởn vởn cảnh tượng ban ngày.
Cậu nghe được hình như cún bự đi vào phòng ngủ của Trầm Thiên Ảnh bên cạnh, không để ý lắm, xoay người trùm kín chăn, chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Lộ Tiểu Vũ nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ăn.
“Xoảng” một tiếng, không quá to, nhưng nghe rất rõ ràng.
Lộ Tiểu Vũ xỏ dép trong nhà của anh trai xuống giường, nhẹ chân nhẹ tay đi về phía phòng ăn đang sáng đèn.
Trong phòng ăn đang diễn ra cảnh tượng có thể lật đổ nhận thức suốt hơn hai mươi năm qua của Lộ Tiểu Vũ, một chú chó ngồi ngay ngắn trên ghế, miệng ngậm ống hút uống bia. Đã thế, nó còn ngẩng đầu lên nhìn cậu với vẻ mặt bi thương bất đắc dĩ.
Khoảnh khắc ấy, Lộ Tiểu Vũ nghĩ, có lẽ trong thân thể chú cún này có một linh hồn con người, nửa đêm trằn trọc mất ngủ, cho nên nó đến phòng ăn mở tủ lạnh lấy một lon bia, sau đó vì mõm quá dài không uống được nên cắm ống hút vào để uống.
Lộ Tiểu Vũ cảm thấy chuyện này quá mức kì lạ, không thể tưởng tượng nổi.
Cún bự nhìn Lộ Tiểu Vũ một cái, rồi lại cúi thấp đầu tiếp tục hút bia. Lộ Tiểu Vũ nghe thấy từ mũi nó phát ra tiếng thở dài thật sâu.
Lộ Tiểu Vũ phân vân không biết nên về phòng ngủ hay ở lại tâm sự cùng nó, bỗng nhớ ra thật lâu trước kia cậu đã xem một chương trình nước ngoài, trong đó nói đến một con ngựa nuôi thường xuyên tranh thủ chủ nhân không có nhà mà trộm mở tủ lạnh lấy rượu uống.
Thế là Lộ Tiểu Vũ hơi thích ứng, miễn cưỡng bản thân phải tỉnh táo lại, đi qua xoa đầu nó, hỏi, “Mày khát sao? Có muốn uống nước không?” Hỏi xong cậu tự thấy mình đến là ngốc, đi vào phòng bếp rót một bát nước đặt trước mặt nó.
Cún bự hút bia ‘Rột rột’, không thèm liếc Lộ Tiểu Vũ và bát nước cậu mang tới. Xong xuôi nó tự mình nhảy xuống ghế, vứt vỏ lon vào thùng rác, quay trở về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT