Trên sàn nhảy, trai hào hoa gái mỹ miều, đủ mọi loại người cùng nhau lắc lư thân thể, dưới âm nhạc chấn động ồn ã, bọn họ phóng túng bản thân, ma xát lẫn nhau.

Văn Nhân Minh Húc bước ra từ toilet, đưa mắt nhìn Hạ Dương đang bị một đám người vây quanh, lửa giận càng bùng lên, y bước qua, vươn cánh tay dài túm Hạ Dương đang lắc lắc eo mông ra, cũng không quan tâm người xung quanh xôn xao rối loạn, xoay người kéo cánh tay Hạ Dương rời đi.

Y lôi Hạ Dương đi qua bảy tám khúc rẽ đến lối nhỏ ở cửa sau quán bar, thấy một đôi nam nữ đang quấn quýt tại chỗ, y trừng mắt, lạnh lẽo nói, “Cút ngay! Muốn làm tình thì đi thuê phòng!”

Đôi tình nhân kia bị sắc mặt âm trầm của y doạ sợ, người đàn ông vốn còn định gào lên với y là bọn họ tới trước, kết quả bị thân hình cao lớn của y áp bách, đành xám xịt kéo người phụ nữ đang dựa vào tường bỏ đi.

Hạ Dương nhảy nóng toát mồ hôi, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, lắc lư đến hoa cả mắt, lúc bị Văn Nhân Minh Húc kéo đi còn ngu ngốc tưởng là anh cả của hắn nữa chứ! Ánh đèn trong bar quá mờ, dáng người của Văn Nhân Minh Húc lại khá tương tự với Tư Không Đặc Dương, chỉ là hơi cao hơn một chút, cho nên hắn vẫn không nhận ra.

Văn Nhân Minh Húc vung tay, Hạ Dương liền bị y đè lên tường, mông ‘bộp’ một tiếng cụng vào tường, đau đến nhe răng.

“Kháo! Anh làm gì thế!” Hạ Dương xoa xoa mông, đau chết đi mất! May mà hắn mông cong, nếu không lưng hắn nhất định sẽ bị thương nặng!

“Đau lắm đó, anh động kinh à, anh cả…?” Hạ Dương đang định ngẩng đầu hung hăng gào lên, nào ngờ đến khi nhìn thấy rõ người đang nổi giận đùng đùng là ai, hắn sửng sốt.

Mắt phượng chớp chớp trợn tròn, hắn khó hiểu nghiêng đầu, chu miệng xoa mông, cả giận nói, “Cậu uống say hả!”

Văn Nhân Minh Húc nheo mắt, đặt hai tay lên vai hắn, âm trầm nhìn chằm chằm hắn.

Hạ Dương bị y sống chết đè lại, vặn vẹo muốn giãy dụa lại chỉ phí công, người trước mặt là một thanh niên cao gần mét chín, sức lực mạnh hơn hắn nghĩ nhiều, hơn nữa, cảm giác bị nhìn từ trên xuống thế này thật là đau trứng mà!

Hạ Dương cau chặt mày, tức giận nói, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì, buông ra!”

Văn Nhân Minh Húc không mảy may xê dịch, y dõi theo cánh môi hé ra khép vào của Hạ Dương, không kìm được nuốt nước miếng.

“Anh tới đây khai trai?” Giọng nói mang theo một chút khàn khàn, ngữ điệu cũng ẩn ẩn nguy hiểm.

“Gì?” Hạ Dương ngơ ra, ngửa đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc đối diện, khó hiểu chớp chớp hai mắt sáng long lanh.

Rõ ràng ánh đèn ở ngõ nhỏ mờ tối, vậy mà Văn Nhân Minh Húc lại có thể nhìn rành mạch cặp mắt ánh nước của Hạ Dương, còn cả đôi môi hồng hồng mềm mại kia nữa.

Y mê muội dán sát lại, chóp mũi đối chóp mũi Hạ Dương, nheo mắt nhìn hắn, khàn khàn hỏi lại một lần nữa,

“Anh tới đây, có phải để khai trai không?”

Hạ Dương hơi nhíu mày, nghiêng đầu tránh hơi thở đẫm mùi rượu của y phả lên mặt mình, mất tự nhiên liếc xéo y.

“Khai trai gì chứ, cậu nói linh tinh gì thế, tôi nghe không hiểu.” Hạ Dương đẩy mặt y ra, quyết định phải giữ vững khoảng cách an toàn với y, lúc này Văn Nhân Minh Húc nhìn rất nguy hiểm, hơn nữa sức chiến đấu của hắn căn bản không đọ lại được với y.

Đừng thấy y lẳng lặng nhìn hắn mà nghĩ không có gì khác thường, trong tiềm thức hắn biết, hiện tại người này vô cùng nguy hiểm.

Văn Nhân Minh Húc rõ ràng không tin lời hắn nói, nhất là khi lúc này Hạ Dương không dám nhìn thẳng y, càng làm y cảm thấy mình đã đoán đúng.

Y nâng cằm hắn lên, để hắn đối mặt với mình, “Hạ Dương, tôi đối với anh có tốt không?”

Hạ Dương sửng sốt, chớp mắt thêm mấy cái, nghi hoặc hỏi, “Cậu phát điên à, tôi đã nói rồi, không phải đến để khai trai, cậu còn nói linh tinh gì nữa! Gì mà đối với tôi tốt hay không, cái này có liên quan đâu?”

Hơn nữa, tôi có khai trai hay không thì liên quan gì đến cậu. Hạ Dương bĩu môi, buồn bực quá trời.

Văn Nhân Minh Húc lại áp tới cọ cọ chóp mũi hắn, Hạ Dương run run, tóc gáy dựng đứng lên, sởn gai ốc khắp người.

“Hứa Hứa Hứa Hứa, Hứa Minh, đừng gần tôi như vậy được không…” Hạ Dương vì tránh đụng chạm của Văn Nhân Minh Húc mà rụt gáy sát rạt vào tường.

Văn Nhân Minh Húc hận chết cái tên giả này, làm cho đến giờ Hạ Dương vẫn nghĩ y tên là Hứa Minh, nhưng nếu y nói cho Hạ Dương biết thực ra mình là Văn Nhân Minh Húc, vậy y sẽ trở thành tên lừa gạt xấu xa mất, đến lúc đó với tính cách của Hạ Dương, nhất định hắn sẽ trở mặt với y.

“Hạ Dương, anh có hiểu ý tôi không?” Văn Nhân Minh Húc bị đủ loại cảm xúc đè nén, nhụt chí tựa đầu lên vai Hạ Dương, nhắm mắt thở than.

Hạ Dương nghiêng đầu, hỏi, “Ý gì?” Trước kia hắn không cảm thấy Hứa Minh có gì khác thường với mình, nhưng hôm nay…Hắn không quen loại tiếp xúc gần gũi, lại đầy tính ám chỉ thế này.

Văn Nhân Minh Húc hít sâu, cảm nhận mùi hương đặc biệt chỉ duy Hạ Dương có, giống hệt mùi hương trên người người này khi hắn cứu y, mùi hương khiến y mê muội.

“Tôi thích anh.” Lời thổ lộ này thực sự quá mềm nhẹ khẽ khàng, bị tiếng nhạc ồn ã hỗn loạn của quán bar che mất.

Hạ Dương không nghe rõ Văn Nhân Minh Húc nói gì, hắn rụt cổ, nâng y dậy, lo lắng hỏi, “Cậu uống say quá à?” Cho dù giờ rất tối, nhưng hắn vẫn nhìn ra khuôn mặt y đỏ bừng, nóng hầm hập.

Văn Nhân Minh Húc nhắm mắt, cọ cọ má lên bàn tay mát lạnh của Hạ Dương, bĩu môi, ừm một tiếng, đặt toàn bộ sức nặng cơ thể của mình lên người hắn, xấu xa cong lưng vòng hai tay lên cổ hắn, áp cả người qua.

Hạ Dương run rẩy khoé miệng, thật muốn ngửa mặt lên trời rống giận, tôi kháo, Hứa Minh cậu nặng muốn chết!

Hạ Dương nghiêng đầu nhìn, thấy y đã tựa vào mình nhắm mắt lại, hắn thở dài, vỗ vỗ vai y, gọi mấy tiếng.

“Này, Hứa Minh, tỉnh tỉnh, Hứa Minh!”

Hắn nhận mệnh lấy di động ra gọi cho Tư Không Đặc Dương.

Tư Không Đặc Dương đang ôm một cậu chàng đẹp trai, vung tay với Mạc Tuấn Nghị, vẻ mặt muốn lưu manh bao nhiêu có đủ lưu manh bấy nhiêu.

Mạc Tuấn Nghị đảo mắt xem thường, ghét bỏ nhìn cậu trai điểm tô xinh đẹp trong lòng Tư Không Đặc Dương, hừ một tiếng.

“Di động kêu kìa!” Mệt hắn trong tiếng nhạc đinh tai này còn có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tư Không Đặc Dương.

Tư Không Đặc Dương nhướn mày, đẩy người trong ngực ra, lấy điện thoại trong túi áo ra xem, thấy là số của Hạ Dương liền quay đầu nhìn đám đông trên sàn nhảy, không thấy hắn đâu.

Gã nghe điện, quát, “Thằng nhãi con này em chạy đi đâu rồi!”

Hạ Dương nhếch miệng, để điện thoại ra xa xa, tránh cho bị điếc tai.

“Anh cả, em vô tình gặp một người bạn uống say, em đưa cậu ấy về nhà, anh cứ chơi tiếp đi.”

Nói xong liền cúp máy.

Tư Không Đặc Dương mặt nhăn mày nhíu, mở ví rút một tấm phiếu đỏ rực đưa cho cậu trai ngồi bên cạnh, cậu trai nhận lấy, ghé qua hôn chụt một cái lên mặt gã, rồi đứng dậy lắc mông rời đi.

Tư Không Đặc Dương cầm khăn tay hung hăng xoa mặt.

Mạc Tuấn Nghị cười lạnh một tiếng, chọc gã, “Ôi chao, tôi còn tưởng anh thích cậu ta chứ, mới rồi còn ôm chặt thế cơ mà.”

Tư Không Đặc Dương nâng mắt lên nhìn hắn, nhấp một ngụm rượu, cười tà, “Sao, ghen à?”

“Phi, đúng là lên đến tuổi đại thúc có khác, da mặt dày hơn người trẻ nhiều.”

Tư Không Đặc Dương nhướn mày, không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, thằng nhóc thối Hạ Dương kia không biết gặp được bạn nào, lại còn tự mình đưa về nhà, đúng là thân thiết ghê.

Mạc Tuấn Nghị lại uống cùng Tư Không Đặc Dương một lúc, thấy Văn Nhân Minh Húc vẫn chưa về, gọi điện thì tắt máy, hắn có chút buồn bực, lười biếng tựa vào sofa lầm bầm, “Buồn ngủ quá, tôi về nhà ngủ đây, Minh Húc bảo tôi đi uống rượu cùng rồi lại trốn đi, đúng là quá đáng!”

Tư Không Đặc Dương bật cười, “Ừ, đi thôi, tôi đưa cậu về.” Hai người bọn họ cũng uống khá nhiều, để hắn tự lái xe về gã không yên tâm lắm.

Tư Không Đặc Dương vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, thanh toán.

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, đứng lên đi theo Tư Không Đặc Dương ra khỏi bar.

Hạ Dương đỡ Văn Nhân Minh Húc đi ra từ cửa sau, đảo mắt mấy cái liền thấy xe của y, thò tay vào túi quần Văn Nhân Minh Húc lấy chìa khoá xe, nhét y vào ghế sau.

Hắn vừa lái xe vừa lẩm bẩm, coi như làm tài xế cho cậu một hôm, sáng làm đại băng sơn, tối về làm ma men!

Vất vả lắm Hạ Dương mới lôi Văn Nhân Minh Húc lên tầng, lại lấy chìa khoá nhà trong túi áo của y ra, mở cửa vào nhà.

Dùng sức quẳng y xuống giường, Hạ Dương thở hổn hển, ngồi bên giường nhìn y nửa buổi, thấy y không có dấu hiệu tỉnh lại đành chịu mệt nhọc đi vào toilet trong phòng ngủ của Văn Nhân Minh Húc.

Cảm giác được bên cạnh không có động tĩnh, Văn Nhân Minh Húc hé mắt, nhìn về phía Hạ Dương trong toilet.

Vừa thấy Hạ Dương xoay người quay lại, y lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Hạ Dương cầm một cái khăn mặt thấm nước ấm đi ra, nghiêng người ngồi bên cạnh Văn Nhân Minh Húc, áp khăn lên mặt y, lau lau lau.

Văn Nhân Minh Húc thiếu chút bị động tác dã man của hắn làm nghẹn chết, nhưng vẫn cố nhịn xuống, y giờ đang say, đã ngủ rồi.

Hạ Dương lau xong mặt cho y, đứng lên nhìn nhìn, cởi giày y ném qua một bên, lẩm bẩm, “Cậu ngủ đi, tôi đi đây.”

Văn Nhân Minh Húc vừa nghe hắn nói muốn đi, sao có thể thả hắn đi cho được, lập tức rầm rì ồn ào, “Muốn cởi quần áo, khó chịu, cởi quần áo!”

Vừa nói vừa tự tay kéo cà vạt, mắt lại vẫn nhắm chặt.

Thấy y lung tung tháo cà vạt, có khi sẽ tự thít chết chính mình, Hạ Dương đành phải cởi cà vạt giùm hắn, thấy y liên tục lầu bầu đòi cởi quần áo, cũng tốt bụng cởi nốt cho y, tháo thắt lưng, lột quần, được rồi, ngoại trừ cái quần xà lỏn ra, mấy cái khác đều cởi tất.

Hạ Dương chậc chậc lưỡi, vỗ lên đùi Văn Nhân Minh Húc cái đốp, còn bóp bóp, cảm thán, rắn chắc ghê há.

Văn Nhân Minh Húc bị hắn bóp ra phản ứng, lập tức thừa dịp xoay người trốn vào chăn, cơ mà tay thì vẫn túm chặt tay áo Hạ Dương, chỉ sợ hắn chạy mất.

“…” Cúi đầu nhìn bàn tay chơi xấu kia nửa ngày, Hạ Dương không còn cách nào, đành phải nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của Văn Nhân Minh Húc, nằm xuống.

Được rồi, hắn mệt mỏi một ngày, tối lại nhảy nhót lâu như thế, còn phải khuân vác cái tên đại ngốc bự chảng này về, thực sự là buồn ngủ lắm rồi.

Dù sao cũng là hai thằng đàn ông, ngủ chung một giường đâu có vấn đề gì.

Nghĩ như vậy, Hạ Dương ngáp to một cái, nằm nghiêng bên cạnh y, từ từ nhắm hai mắt, không lâu sau, hô hấp liền chậm lại.

Văn Nhân Minh Húc hơi mở mắt lén quan sát, thấy Hạ Dương đã ngủ, y không khỏi cong môi cười gian, vươn qua chụt một cái lên môi hắn, còn liếm liếm.

Sau đó thoả mãn hôn thêm cái nữa, duỗi tay ôm hắn vào lòng, dụi đầu vào hõm vai hắn cọ cọ, thoả mãn nhắm mắt lại, ngủ!

———

——————————–

Vẫn

Vẫn nhớ đoạn lúc cứu ảnh đến chính bạn Dương cũng tự thấy người mình thúi hoắc vì mấy hôm hè nắng chang chang không tắm, thế mà ảnh vẫn mê muội được, đúng là tình nhân trong mũi hoá Comfort mà =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play