Chẹp tết dương không biết chúc gì, thôi thì post chương mới làm quà vậy (Mong ngóng được nghỉ tết ta quá đi)
Tư Không Đặc Dương đang ngủ, chợt nghe chuông cửa kêu không ngừng. Gã buồn bực lấy gối che đầu, thế nhưng vẫn không thể che được tiếng chuông cửa đáng ghét.
Gã bật dậy, gào lên với cửa phòng, “Quản gia Tào! Mở cửa!”
Quản gia Tào không có ở nhà, bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán năm nay năm tuổi rưỡi đi ra mở cửa, “Chú trẻ, chú tới à.”
Hạ Dương gật đầu, kéo tay nhỏ của nhóc vào nhà, nghiêng đầu hỏi nhóc, “Ba con đâu?”
Tư Không Cảnh Hoán chỉ lên lầu, “Ba còn đang ngủ.”
Nhóc dẫn Hạ Dương lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ, mặt không biểu cảm nói với người đàn ông có cái đầu như tổ chim đang nằm kềnh trên giường, “Ba, chú trẻ đến.”
Hạ Dương đứng trước cửa, cầm một túi du lịch màu đen trong tay, cái túi căng phồng, nhìn kĩ còn thấy có gì đang ngọ nguậy.
Tư Không Cảnh Hoán quay đầu nhìn cái túi chăm chú, tò mò tiến lại gần, vươn một ngón nhỏ chọt chọt, mềm mềm, lại nhúc nhích nữa.
Nhóc mở to hai mắt kinh ngạc nhìn túi, ngửa đầu nói với Hạ Dương, “Chú trẻ ơi, bên trong có gì thế ạ?”
Hạ Dương đặt túi xuống đất, cười xoa đầu nhóc, ý bảo nhóc tự mở ra xem.
Cảnh Hoán chớp chớp mắt, kéo khoá, lập tức lộ ra một cái đầu mèo, nhóc hơi nhướn mày, rồi cong môi cười.
“Chú trẻ, con ôm nó được không?” Lần đầu tiên nhóc nhìn thấy con mèo bự như thế đó, đáng yêu ghê.
Hạ Dương gật đầu, ngồi xổm xuống bế mèo béo đặt vào lòng Cảnh Hoán, hôn lên trán nhóc.
Tư Không Đặc Dương vừa quay đầu liền thấy con giai mình đang ôm một con mèo mập, lập tức bật dậy, chỉ vào mèo quát, “Con mèo nào đây, quăng ra ngoài mau! Mau lên, đừng để ba thấy nó!”
Đây là lần đầu tiên Tư Không Đặc Dương phát điên thế này, không có tí phong độ nào, cứ như gặp phải kẻ thù.
Cảnh Hoán nhìn ba, cố sức ôm mèo béo đến trước mặt Tư Không Đặc Dương, bĩu môi nói, “Ba, meo meo đáng yêu lắm.”
Tư Không Đặc Dương giật giật khoé miệng, cũng không dám gào ầm lên với con, cười gượng rụt tuốt về sau, phất tay ghét bỏ, “Ngoan, con giai bảo bối, ôm nó đi đi, con với nó ra ngoài chơi.”
Tư Không Cảnh Hoán gật gật, thôi được rồi, ba không thích meo meo thì nhóc bế nó đi vậy.
Nhóc ôm mèo béo ra ngoài, lúc đi qua Hạ Dương còn lễ phép nói, “Chú trẻ, con bế meo meo xuống lầu, chú và ba cứ nói chuyện đi.”
Hạ Dương gật đầu, bất đắc dĩ cười khổ, “Cảnh Hoán, con không thể có thêm tí biểu tình nào được sao?”
Tư Không Cảnh Hoán chỉ liếc hắn một cái, không nói gì, rời đi.
Tư Không Đặc Dương thấy mèo bị con mình bế đi xong mới thả lỏng toàn thân, nghiến răng nghiến lợi trừng Hạ Dương, lòng thầm lầu bầu, thằng nhãi Hạ Dương này, biết mình ghét mèo còn mang theo một con mèo béo ú như thế đến nhà mình, đúng là đồ xấu xa mưu đồ đen tối!
Hạ Dương đút tay túi quần, lắc lư đi đến giường Tư Không Đặc Dương, nghiêng người cái ‘bụp’ ngả sấp xuống giường lớn mềm mại, không nói gì.
Tư Không Đặc Dương nhìn gáy hắn một lúc, lấy gối đập thẳng vô đầu hắn.
“Thằng nhóc này, lại gây chuyện gì rồi hả!” Tự dưng chạy đến trước mặt gã nằm ngay đơ là sao? Định ngủ một giấc hả!
Hạ Dương lầu bầu lật người lại, cọ cọ mặt trong chăn bông, nhắm mắt ngủ. Hắn mới không có gây chuyện đâu, hắn chính là bị bắt dậy từ sáng sớm, sau đó mang theo Ái phi rời khỏi nhà, nghẹn khuất biết bao nhiêu!
Tư Không Đặc Dương đạp đạp sườn hắn, “Dậy, muốn ngủ hửm.”
“Em không ngủ, đừng đá em.” Hạ Dương dụi dụi mắt, vẻ mặt buồn bực, miệng nói không ngủ, thế nhưng cái dáng cởi giày trèo lên giường chui vào chăn thế này có chỗ nào là không định ngủ chứ.
Mắt Tư Không Đặc Dương đảo như rang lạc, sau đó nheo lại, gã xoay người bổ nhào về phía Hạ Dương, nghiêng người nằm đè lên người hắn, vươn tay vòng quanh cổ hắn kéo hắn vào lòng.
“Sao, nói anh nghe coi.” Hiếm lắm mới thấy thằng nhóc hoạt bát hiếu động này mất mát vậy đó, gã thực sự rất phấn khích, à không, rất lo lắng!
Hạ Dương nhắm chặt mắt phương, cau mày dùng mông ủn ủn về phía sau, rầm rì, “Đói, tâm trạng không vui.”
Thực ra nguyên nhân chính không phải là vậy, bởi do lúc sáng ra ngoài Văn Nhân Minh Húc gọi điện cho hắn, hỏi hắn muốn bữa sáng thế nào, kết quả Hạ Dương rống lên, ăn cái gì mà ăn, hôm qua đã nói rồi cơ mà, bắt đầu từ hôm nay hắn phải giảm béo! Ăn uống kiêng khem!
u
Hai người bắt đầu cãi nhau, chủ yếu là Hạ Dương đơn phương gầm rú, lúc mới đầu Văn Nhân Minh Húc còn ôn tồn khuyên hắn, nói không ăn bữa sáng là không tốt vân vân các loại, thế mà Hạ Dương không nghe, cứ nói phải ăn ít giảm cân, về sau Văn Nhân Minh Húc cũng tức, nói thẳng một câu thế anh thích làm gì thì làm đi, sau đó cúp máy cái rụp.
Đây là lần đầu tiên Văn Nhân Minh Húc tự động cúp máy của hắn, Hạ Dương buồn bực muốn chết. Cả đường đến đây đều rầu rĩ không, nhìn thấy cháu trai đáng yêu cũng không làm hắn vui lên được.
Tư Không Đặc Dương nhíu mày, gã nghĩ không khéo Hạ Dương phát sốt rồi, không thì sao lại đói được, thằng nhóc này giỏi kiếm đồ ăn lắm mà.
Hạ Dương cong lưng, rầm rì cọ mặt vào gối hờn dỗi, “Bao giờ anh hai về?”
Tư Không Đặc Dương ngáp một cái, cũng sán lại cọ cọ mặt lên lưng hắn, nhắm mắt nghiêng đầu gối lên vai hắn lẩm bẩm, “Không biết, không thấy gọi điện.”
Hạ Dương như bị gã lây, ngáp theo, uốn éo người đẩy gã, “Anh đứng dậy đi, ép em khó chịu chết đi được.”
Tư Không Đặc Dương thở dài, đứng dậy khỏi người hắn, nhận mệnh đi thay quần áo, kiếm đồ ăn cho tiểu tổ tông này, miễn cho lát nữa nó lại động kinh.
Hạ Dương nghe thấy tiếng đóng cửa, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn theo, hừ một tiếng nằm úp sấp ngủ tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT