"Đai tướng, trung uý Hác Triện báo cáo! Trung uý Lộ Tào chính là người của Quảng Hinh, chính hắn ta đã giao tôi cho Quảng Hinh. Anh hãy hạ lệnh bắt người nếu không hắn ta sẽ chạy đó!" Hác Triện uống xong ly nước Thượng Quan Nhu Vân đưa rồi nhìn Phong Đăng báo cáo.
"Không ngờ anh ta lộ sơ hở sớm như vậy!" Thượng Quan Tử Quỳnh nó.
"Chuyện này quả không đơn giản, bên trên chắc chắn có người của Hadker." Phong Đăng cũng lạnh giọng phân tích.
"Đây là chuyện gì? Anh chị đã biết rồi sao?!?" Hác Triện ngạc nhiên, không ngờ mọi người đã biết rồi. Nhưng cũng không sao, hai người này được mình ngưỡng mộ thì chắc chắn thông minh tài giỏi hơn người.
"Anh đó, bị thương thì im lặng chút đi!" Thượng Quan Băng Nguyệt lấy một túi đá chườm lên vết thương ngay miệng của Hác Triện tiếc nuối nói"A Triện nè, anh bị thương trên mặt nếu bị hủy dung thì làm sao có bạn gái được. Đẹp trai thì phải biết giữ gìn khuôn mặt chứ."
"Nếu bị như vậy thì sẽ kêu trung tá Tử Quỳnh chịu trách nhiệm!" Hác Triện cười nói, nếu chị ấy chịu trách nhiệm thì mình sẽ vui nhưng mình làm sau sống nổi.
"Bị thương đáng đời! Còn dám mơ tưởng đến chị ba!" Thượng Quan Băng Nguyệt ấn mạnh túi đá vào vết thương của Hác Triện.
"A, đau! Em muốn giết người sao?" Hác Triện cầm chặt túi chườm.
Công Tôn Mao Tường nhìn Phong Đăng và Thượng Quan Tử Quỳnh thì thấy đau lòng, bởi vì Thượng Quan Tử Quỳnh đối với Phong Đăng hết sức tôn kính. Nhưng Công Tôn Mao Tường không biế họ là anh em họ vả lại ở thời đại này thì anh em họ gần như họ cũng giống như anh em ruột không thể kết hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT