"Đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao có thể để nữ nhân bảo vệ chứ!" Công Tôn Hải Dương lạnh lùng nói.
"Tiểu Hà, tiểu Nguyệt. Trông chừng họ!" Thượng Quan Tử Quỳnh lạnh giọng phân phó. Cô không hơi sức đâu mà đôi co với mấy tên cổ đại cổ hủ này.
"Rõ!" Thượng Quan Thái Hà và Thượng Quan Băng Nguyệt tuân lệnh như cấp dưới của Thượng Quan Tử Quỳnh.
"Im lặng, không náo loạn, không nói chuyện, không nháo, không xen vào chuyện người khác. Ở đây đã có trung tá Thượng Quan Tử Quỳnh rồi, không cần các anh!" Thượng Quan Băng Nguyệt đứng trước mặt năm vị vương gia nói.
"Trung tá là gì?" Công Tôn Tuấn Kiệt thắc mắc.
"Im lặng!" Thượng Quan Băng Nguyệt lườm Công Tôn Tuấn Kiệt một cái.
"Người tới là ai? Lăn vào đây cho ta." Thượng Quan Tử Quỳnh giơ súng đề phòng, lạnh lùng lớn tiếng.
"Lâu rồi không gặp lại, không ngờ trung tá xinh đẹp của chúng ta còn uy phong như vậy." Người nói là một thanh niên khoảng hai mươi chín tuổi, đội mũ đeo khẩu trang bước vào cùng vài tên đàn em.
"Quảng Hinh!!! Tôi tìm anh lâu như vậy không ngờ anh dám tới tìm tôi." Thượng Quan Tử Quỳnh chĩa súng vào thanh niên tên Quảng Hinh lạnh giọng nói.
"Không ngờ tôi đã che kính mặt mà cô còn có thể nhận ra, không hổ là trung tá tài năng của đôi hình cảnh EMA." Quảng Hinh tháo khẩu trang và nón ra nhìn Thượng Quan Tử Quỳnh cười.
"Bớt phí lời, các người la tới đầu thú hình như tới sai nơi rồi!" Thượng Quan Tử Quỳnh vẫn không bỏ súng xuống lạng lùng nhìn bọn người Quảng Hinh.
"Cô nghĩ chúng tôi như vậy là tới đầu thú sao? Hahahaha...'Bốp bốp!'" Quảng Hinh cười lớn rồi vỗ tay hai cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT