Đến khi Hô Nhĩ Xích ôm Ma Lặc xuất hiện trước mặt Thanh Ly, phản ứng đầu tiên của Thanh Ly là, “Làm sao các người lại ở đây?”
Xong.
Thực sự Mạnh Thanh Ly đã bị sự hiện diện của họ làm cho hoảng sợ, cho nên mới quên phải ngụy trang.
Nếu như bắt gặp người mình không quen biết xông vào trong nhà, phản ứng đầu tiên của người bình thường sẽ là, “Ngươi là ai?”, “Vì sao lại ở trong phòng ta?”, hoặc là, “Các ngươi muốn gì?”, ví dụ thế.
Cho nên câu hỏi của Thanh Ly đã khiến Hô Nhĩ Xích càng tin chắc vào suy đoán tận sâu trong lòng mình.
“Công tử biết ta và Ma Lặc sao?”
“A…”
Biết được chính mình vừa rồi lỡ miệng, Thanh Ly vội vã giải thích, “Ta trông thấy đứa nhỏ trong lòng ngươi, trước có gặp một lần mà.”
Hô Nhĩ Xích cười nói, “Lúc đó Ma Lặc mặt đầy bụi đất, công tử sao có thể nhận được khuyển tử?”
“Ơ…”
“Chẳng lẽ là vì cặp mắt của nó?”
Hô Nhĩ Xích không muốn ép hắn, liền cho hắn một cái cớ.
“Đúng, đúng thế!” Thanh Ly vội vã gật đầu.
Hô Nhĩ Xích đặt Ma Lặc xuống đất.
“Lẽ nào công tử không cảm thấy, người có cặp mắt này giống yêu quái sao?”
Không đợi Thanh Ly đáp lại, Ma Lặc đã dùng cặp chân nhỏ nhắn chạy đến bên Thanh Ly, ôm lấy hắn gọi, “Mẹ ơi, ôm ôm.”
Thanh Ly ngại Hô Nhĩ Xích đang ở đây, định nhẹ nhàng đẩy tiểu hài tử ra. Nhưng vị tiểu tổ tông này dường như hiểu được tâm tư người khác, không đợi đến lúc tay Thanh Ly đụng tới người nó, đã oa oa cái miệng. Tuy rằng không lập tức khóc lên, nhưng hai con mắt long lanh nước, những giọt nước nhỏ đảo quanh hốc mắt.
Thanh Ly làm sao chịu được đòn tấn công từ một tiểu hài tử đáng thương thế này. Hắn lúc này không kìm nén gì hết nữa, vội ôm Ma Lặc trên tay.
Tiểu Ma Lặc lập tức chuyển bi thành hỉ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Thanh Ly, cọ cọ cái mặt nhỏ xinh vào mặt hắn.
Thanh Ly đối với tiểu hài tử đang vui vẻ như vậy cũng chẳng biết làm sao
Cái loại cảm giác thân thiết như đã quen thuộc từ lâu này, dường như cũng không vì thân thể Thanh Ly thay đổi mà chuyển biến
Ôm cơ thể nho nhỏ mềm mại của Ma Lặc, Thanh Ly cảm thấy rằng, dù ngay lúc này hắn có phải lập tức chết đi cũng sẽ không hối hận.
Tuy hình ảnh trước mắt thật rất ấm áp, nhưng Hô Nhĩ Xích vẫn muốn xác nhận một chuyện
“Công tử cũng biết người tên ‘Tô Yên La’ ư?”
Nhìn bàn tay xinh xắn của Ma Lặc nắm lấy ngón út của mình, trong lòng Thanh Ly đấu tranh dữ dội
“Xin lỗi công tử, ta không biết ngươi đang nói đến ai.”
Ánh mắt Hô Nhĩ Xích khẽ chuyển
“Nếu công tử không nhận ra, nhưng Ma Lặc lại khăng khăng gọi ngươi là mẹ, xem ra, vì Ma Lặc, ta phải mời công tử đến thảo xá làm khách một phen.”
Thanh Ly tất nhiên không chịu. Không phải là vì hắn sợ Hô Nhĩ Xích, mà hắn ngại thân phận hiện giờ của mình. Nếu như Hô Nhĩ Xích cưỡng ép hắn đi, cộng với vị trí nhạy cảm của Hô Nhĩ Xích và Tống Việt lúc này, xử lý không tốt có thể khiến sự tình nguy hại.
Hơn nữa Thanh Ly cũng lo lắng, Hô Nhĩ Xích đang ở Thiên triều, về mặt tương quan mà nói thì khẳng định thế cô lực mỏng, nếu đối đầu với Tống Việt, nhất định không thể chiếm được chút ưu thế nào.
Chuyện của người lớn cũng không nói làm gì, nhưng nếu ngộ nhỡ liên luỵ đến Ma Lặc, bảo Thanh Ly làm sao an tâm cho được.
Thanh Ly dằn lòng đặt Ma Lặc xuống.
“Công tử chớ gây khó dễ. Trước kia cứu lệnh lang, ta không mong báo đáp, hiện tại chỉ hy vọng công tử chớ làm khó tại hạ.”
Thanh Ly quay ra ngoài phòng nhìn một lát, “Thừa dịp hiện tại không có ai chú ý, mong công tử hãy mau rời đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài lại nghe tiếng ai hô lớn, “Có thích khách” kèm theo tiếng ẩu đả từ xa vọng đến.
Thanh Ly vội vàng đẩy cửa sổ ra xem, nhìn thấy Nhị Tử đang lảo đảo chạy qua bên này, mắt thấy đao trên tay thị vệ sắp chém tới người Nhị Tử. Thanh Ly vội nhắc, “Nhị Tử cẩn thận!!!”
Nhị Tử tránh được đòn hiểm trong gang tấc, lộn người chạy tới.
“Dừng lại! Họ là bằng hữu của ta!”
Nhìn đám thị vệ như lang hổ, Thanh Ly đành phải ra mặt bảo vệ.
Bọn họ ngừng lại, mặc dù coi thường thân phận của Thanh Ly, nhưng biết người này cực kỳ quan trọng với tướng quân, nên cũng không dám khinh suất.
Thị vệ trưởng nói, “Xin hỏi công tử, chuyện bằng hữu công tử tới chơi, công tử đã báo cho tướng quân biết hay chưa?”
“Chuyện này…”
“Nếu đã như vậy, mong bằng hữu của công tử mau chóng rời phủ, tránh phiền phức không đáng.”
Hô Nhĩ Xích ôm lấy Ma Lặc cùng Nhị tử đi đến phía sau hắn.
“Đã làm phiền các vị rồi, chúng ta đi đây.”
Lúc ngang qua Thanh Ly, Hô Nhĩ Xích ghé tai hắn nói, “Ngươi sao gọi ra được cái tên Nhị Tử? Hắn đã nói với ta, hắn chưa bao giờ nói tên của hắn cho ngươi hay, huống hồ nhũ danh.”
Thanh Ly cả kinh.
Sau khi Hô Nhĩ Xích rời đi, đám thị vệ cũng lui xuống.
Thanh Ly đột nhiên cảm thấy chân tay run rẩy.
Ngồi xuống suy nghĩ một chút mới phát hiện ra, mọi chuyện vừa rồi phát sinh thật ra đều nằm trong tính toán của Hô Nhĩ Xích cả.
Với sự cẩn trọng của hắn, làm sao có thể để Nhị Tử có cơ hội kinh động đến thị vệ được chứ?
Cho dù Nhị Tử có làm thế thật đi chăng nữa, trước tình cảnh Nhị Tử sắp trở thành hồn ma bóng quế dưới đao kia, hắn sao có thể thờ ơ đứng một bên mà không đi giải cứu.
Rõ ràng đó chỉ là khổ nhục kế giăng ra để Thanh Ly chui đầu vào thôi
Đáng tiếc là, quan tâm sẽ bị loạn
Trong lúc nguy cấp như vậy, Thanh Ly cũng chỉ lo lắng đến an nguy của Nhị Tử, chẳng suy nghĩ được nhiều như thế
Gay go nhất chính là thị vệ nhất định sẽ bẩm báo lại chuyện hôm nay với Tống Việt, nếu như Tống Việt truy cứu thì làm thế nào đây?
Tình hình càng lúc càng hỗn loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT