A Lang mở to mắt đánh giá chủ tử nhà mình. Quốc sư mấy ngày nay thần khí sảng khoái, mặt mang tươi cười, tuy rằng trước kia Quốc sư cũng cười, nhưng không cười thoải mái như vậy, hắn hiện tại cười giống như như muốn câu nhân.
Quốc sư nguyên lai là mỹ nam tử, mấy ngày nay lại càng tuấn tú thêm ba phần, làm hắn cũng nhìn đến ngây người, chớ nói chi là đi ở trên đường, có bao nhiêu cô nương vì Quốc sư mà dừng chân.
Cùng lúc với Quốc sư tinh thần phấn khởi, Nguyệt Quý công tử lại càng ngày càng ốm yếu, đứng cũng đứng không lâu, ngồi cũng ngồi không được, thường muốn nằm, dựa, nằm úp sấp, gương mặt trắng xanh mang theo dị trạng ửng hồng, mà hai chân hư nhuyễn vô lực dường như run rẩy muốn gãy.
Ngẫu nhiên nhìn thấy thảm trạng của y, quốc sư sẽ nhịn không được cầm tay y, truyền chút hộ thân chú vào người của y, thân hình Nguyệt Quý công tử lúc này mới thẳng được, khuôn mặt kia của y, nên nói như thế nào nhỉ?
Khổ, bi, thảm, buồn tất cả đều viết ở trên mặt, sau đó hai người sẽ bàn đến việc nằm mộng, Nguyệt Quý công tử sẽ hỏi trước ——
“Ngươi không còn nằm mộng đi!”
Quốc sư tâm tình khoái trá nói: “Đã nhiều ngày không có, nhưng cũng phải thử một tháng đã.”
“Bị ngươi thượng một tháng, ta nào còn sống.”
“Nếu không phải ngươi hạ chú với ta, ta tại sao phải khổ như vậy?”
Nguyệt Quý công tử tức giận nói: “Ngươi mà khổ cái gì, ta thấy ngươi thực rất vui vẻ nha.”
A Lang là xem hoa trong sương mù, nhưng trong lòng chủ tử A Lang thì biết rất rõ ràng a.
Thân là dã thú, nguyên bản tính dục đều rất mạnh, lúc mới bắt đầu ôm Nguyệt Quý, hắn còn có thể cố kỵ thân thể gầy yếu của y, nhưng khi đạt được khoái cảm, nào còn chú ý đến ai, cho nên Nguyệt Quý la lớn bảo là ăn không tiêu, hắn cũng không phải không hiểu được, ngay cả Vũ Y giỏi hầu hạ nam nhân như vậy, có khi cũng vô pháp thừa nhận hoàn toàn tính dục của hắn.
Thấy Nguyệt Quý vẻ mặt đau khổ, ngồi cũng cong cong vẹo vẹo, hắn bỗng nhiên dấy lên một cỗ thương tiếc, hắn để Nguyệt Quý nằm lên nhục tháp, đầu gối lên trên đùi của mình, bàn tay thì nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng y, lực đạo vừa phải, làm Nguyệt Quý nhịn không được phát ra tiếng than thở thoải mái.
Thắt lưng cuối cùng không còn đau buốt, đêm qua, thắt lưng của y xém chút bị chiết thành hai nửa.
Nghe được thanh âm thở dài thỏa mãn của y, ma thú tâm thần khẽ nhúc nhích, nhớ tới chuyện tình ban đêm.
Nguyệt Quý lại nhắm mắt, an nhàn thả lòng, ngoài cửa sổ truyền đến chim cùng tiếng côn trùng kêu vang, thời gian giống như dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn Nguyệt Quý, mặt của y lại càng nhỏ, nguyên bản hai mắt to tròn, cũng theo sinh mệnh hao mòn mà thu hẹp lại, dưới mắt hơi hơi sưng lên, như là ngủ không đủ.
Hắn nên để y ăn no ngủ yên, nhưng một khi đụng tới y, tình dục tựa như giữa trưa hè gặp được mưa rào, không sâu sắc thưởng thức một phen, liền không chịu được.
Hắn không phải đang làm hao mòn sinh mệnh của Nguyệt Quý đi?
Suy nghĩ này làm hắn sợ hãi, càng phóng thêm nhiều hộ thân chú vào người Nguyệt Quý, thẳng đến khi sắc mặt y có chút chuyển tốt, hắn mới thở ra.
“Thời tiết đẹp quá nha!”
Ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, Nguyệt Quý híp mắt hưởng thụ.
Nhìn bộ dáng này của y, động tác của ma thú lại càng mềm nhẹ. Hắn không biết Nguyệt Quý nghĩ như thế nào, y giống như không có chống cự cùng mình phát sinh quan hệ, hắn biết Vũ Y sùng bái hắn, cam nguyện hầu hạ hắn, nhưng còn Nguyệt Quý thì sao? Y rốt cuộc là có tâm trạng gì?
“Ngươi vì cái gì cam tâm tình nguyện để ta ôm ngươi?”
Ánh mắt của hắn như chim ưng nhìn chằm chằm Nguyệt Quý, đoán rằng kỳ nhân như Nguyệt Quý chắc chắn sẽ nói ra một đáp án ngoài mong đợi của hắn.
Nguyệt Quý nháy mắt một cái, mở miệng nhẹ cười, tựa như có thể biến mất khỏi thế gian này bất cứ lúc nào.
“Bởi vì ngươi nói ta hạ chú ngươi, không phải sao? Ta đánh cũng không đánh lại ngươi, trốn cũng trốn không thoát, không bằng liền nhận mệnh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hơn nữa chỉ sợ ta đem cái chết ra uy hiếp, ngươi cũng không quan tâm đi, ta cũng không cần đem mình giống như trinh tiết liệt phụ, cũng không cần biến ngươi trở thành tên quỉ háo sắc hái hoa tặc… A, sai, ta không phải đóa hoa điềm đạm đáng yêu, ta là một cây cỏ, là loại cỏ khó coi lại khó ăn.”
“Phốc!”
Lời nói tràn đầy giễu cợt của y, làm ma thú không nhịn được cười, cất tiếng cười to, suy nghĩ trong lòng vì tiếng cười mà chấn động.
Ai, hắn rất thích cùng Nguyệt Quý nói chuyện, mỗi một lần, giống như sẽ thấy được bộ mặt mà Nguyệt Quý không bao giờ biểu hiện trước người khác, mà bộ dáng này lại thật đáng yêu.
“Ngươi thật đúng là thức thời.”
“Ở trong này ăn no mặc ấm, có cái gì không được, chỉ cần ngươi đừng nằm mơ nữa, ta ở trong này sống liền rất tốt.”
Nguyệt Quý biếng nhác ngẩng đầu lên, không tự chủ vươn bàn tay ra, mò mẫm bụi bậm cuốn trong tia nắng mặt trời, ánh mặt trời xuyên thấu chiếu vào, bụi bậm không đáng một đồng lại lóe sáng tựa như vàng, tay người đưa vào trong đó, cầm được chính là một mảnh hư vô —— mà người cũng tựa như rất hư ảo.
“Nguyệt Quý, ngươi làm sao chỉ nghe Trương Nhã Quân nói hai ba câu liền biết Trương lão đầu là ghen tị, oán hận Trương Ấu Quân, tiến tới nhập ma, rõ ràng Trương Nhã Quân nói bị quỷ triền thân là đệ đệ hắn?”
Hiện tại tâm tình sảng khoái, đem sự tình lúc trước ra thỉnh giáo một phen, xem có đúng những gì hắn nghĩ không.
Nguyệt Quý vẻ mặt trầm định, “Trên đời này đáng sợ không phải quỷ, mà là nhân tâm, ghen tị, thù oán, tự ti… Quá nhiều cừu hận đáng ghê tởm, nguyên nhân đều do bản thân không chiếm được, nhưng cũng không bỏ được. Từ trong lời nói của Trương Nhã Quân kỳ thật lộ ra rất nhiều tin tức, Trương Ấu Quân là người bị hại đáng thương nhất trong chuyện này, vô năng không có tội, tài năng lại có tội.”
Ma thú thoáng chốc nhớ tới lúc mình vừa mới sinh ra, thanh âm vừa oán hận đố kỵ lại hoảng sợ của Chú vương. Lão đố kỵ chính là ai? Kinh sợ cái gì?
Đúng vậy, lão cùng Trương lão đầu đều giống nhau, sợ thành tựu cùng địa vị của chính mình bị người khác giành mất mà sinh sát ý, cho nên mới dùng tuyệt học, dưỡng thành ma thú là hắn, muốn hắn đi giết Nguyệt Quý.
Nguyệt Quý cô độc một mình trong căn nhà nhỏ, khi y hộc máu giãy giụa, là ai tới cứu y, khi y thống khổ bất kham, lại có ai đến bảo hộ y? Ngay cả lúc hắn muốn giết y, y cũng là một thân cao ngạo đứng thẳng, không chút biểu tình mà nhìn hắn, tựa như đến tận cùng sự sống, cùng phải một mình hăng hái chiến đấu đến cùng.
Trương Ấu Quân còn có Trương Nhã Quân bảo hộ, còn Nguyệt Quý thì sao? Ai có thể bảo vệ y? Vì y che gió che mưa, thay y chống đỡ một vùng trời?
“Năng lực của ngươi cao hơn Chú vương, tại sao không tiêu diệt hắn?”
Nguyệt Quý ngẩn ra, khó hiểu tại sao đề tài lại chuyển đến chỗ này, sau đó lặp tức hiểu được chuyện mình cùng chuyện nhà của Trương Nhã Quân là giống nhau, nghĩ đến quan hệ của mình cùng Chú vương.
Y vươn cánh tay, trên cổ tay có một sợi tơ máu, vệt máu kia xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ thấy nó chậm rãi vặn vẹo, chính là rất chậm, cơ hồ nhìn không thấy.
“Khi ta bị hiến cho hắn đã bị hắn hạ một đạo huyết chú, chính là dù thiên đao vạn quả, vạn tiễn xuyên tâm, cũng không mảy may thương tổn được hắn, tuy rằng lúc ấy hắn có hứa hẹn, chỉ cần ta còn sống, sẽ không tìm tế phẩm thứ hai, nhưng kỳ thật hắn vẫn luôn muốn giết ta, lại vừa muốn ra vẻ quân tử, không muốn tự mình động thủ, chỉ dùng chút độc chú, nói cho hay là muốn nuôi độc, kỳ thật nội tâm sớm đã sát ý tràn đầy, bất quá vì vậy mà ta có thể sống tạm đến nay.”
“Ngươi đã biết ——” ma thú nhớ tới trước kia bị chú thuật ngồi xuống của Nguyệt Quý chế phục, ngồi dưới đất, bị y dùng đá đánh tới đầu rơi máu chảy.”Vậy ngươi hẳn cũng biết ta là do hắn nuôi dưỡng để giết ngươi, vậy tại sao lúc đó không thừa dịp ta còn chưa mạnh mà giết ta?”
Nguyệt Quý trầm ngâm một hồi, cuối cùng thản nhiên nói ra nguyên nhân, “Ta giết không được ngươi, ngươi là do máu của hắn dưỡng thành.”
Ma thú kinh hãi, là bởi vì Nguyệt Quý lại đem bí mật này thành thực nói ra, nói như vậy, dù hắn có làm nhục Nguyệt Quý như thế nào, y vĩnh viễn cũng sẽ không giết được hắn, khó trách lúc trước y chỉ phong ấn hắn.
Hắn giận dữ đứng lên, “Ngươi tại sao lại đem chuyện quan trong như vậy nói với ta?”
Nguyệt Quý vươn tay ghé vào lòng ngực của hắn, tay y lạnh lẽo như ngọc, trong ngày hè nóng bức tựa như khói ngọc lạnh, làm người thoải mái không thôi, mà lời y nói cũng lạnh lẽo tựa như ngọc thạch.
“Ta còn có thể sống bao lâu? Ta là một người sắp chết, sau khi đem ngươi phong ấn, thân thể của ta liền không còn phát dục, ta đã hai mươi hai tuổi, so với Trương Nhã Quân còn lớn tuổi hơn, nhưng thân hình luôn bảo trì bộ dáng của thiếu niên, ta đã nghĩ, sau khi phong ấn ngươi ta sẽ chết, ta còn sống, chẳng qua là… Là tâm sự chưa thành thôi.”
Ma thú nắm chặt bàn tay vừa nhỏ vừa xương của y, ngay cả nếu có thịt thì bàn tay cũng không nở nang. Đây không phải là đôi tay thuộc về độ tuổi này của Nguyệt Quý, tiều tụy cơ hồ chỉ còn chút nhịp đập, đại biểu cho sinh mạng chủ nhân cũng chỉ còn chút hơi ấm, đau khổ kéo dài.
Nội tâm của hắn bối rối, kéo tay y, một hơi tại cổ tay y cắn xuống, Nguyệt Quý hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra mờ mịt, giống như không hiểu vì sao hắn lại làm như thế.
Hắn cắn xuống tầng huyết chú dưới da kia, nhẹ nhàng xé rách mở ra, đem tất cả độc chú giam cầm Nguyệt Quý mười năm toàn bộ ngậm vào trong miệng. Huyết chú kia là dùng máu của Chú vương luyện thành, mà hắn cũng là do máu Chú vương dưỡng thành, tự nhiên không thể thương tổn tới hắn.
Sau khi hút lấy, hắn xem thường phun lên mặt đất, huyết chú kia giống như tơ hồng vặn vẹo, hắn cực hận một cước giẫm bẹp, thứ kia cuối cùng giống như bãi uế vật, đã không còn có thể giam chân Nguyệt Quý.
“Ngươi tự do!”
Nguyệt Quý ngốc lăng một hồi mới nói được, “Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, nếu sau này năng lực của ta vượt qua ngươi liền có thể giết ngươi? Ngươi thật ngu ngốc, còn khoe khoang là ma thú đệ nhất thiên hạ!”
Hắn hất càm lên, kiêu ngạo nói: “Cũng bởi vì ta là ma thú thiên hạ vô địch, mới không cần mấy loại thủ đoạn hèn hạ này, ngươi muốn giết ta, ta nếu chắn không được, còn có thể tự xưng là đệ nhất thiên hạ sao?”
“Ngươi kêu ngạo như vậy, coi chừng ‘lật thuyền trong mương’.” Nguyệt Quý vui cười.
Hắn cũng đồng dạng cười tươi nhưng hoa, “Hừ, ta đây là thuyền lớn muốn lật cũng lật không được.”
Nguyệt Quý mặc dù cười, con ngươi lại lóng lánh một mảnh, huyết chú giam cầm y mười năm, cả ngày lẫn đêm làm bạn với y, mỗi khi nhìn thấy nó vặn vẹo trên cổ tay, y liền nhớ tới những năm tháng cùng Chú vương cô độc sinh hoạt, còn có loại tra tấn khi độc chú phát tác, ngay cả dù đã rời xa, trong trí nhớ vẫn sinh động như cũ.
Cho đến giờ phút này, nó đã bị hủy diệt.
“Ngươi này tên ma thú không có đầu óc, thật sự là rất ngu ngốc.” Hốc mắt y ướt át, tâm lại tốt hơn rất nhiều.
“Ta mới không phải ngu ngốc, ta thực tự tin, thực kiêu ngạo …”
“Vậy gọi là Ngạo Ngạo đi.”
Lúc Nguyệt Quý còn đang cười, ma thú nắm lấy cánh tay đang chảy máu của y, nhẹ nhàng liếm qua, thi chú, miệng vết thương kia liền bắt đầu phục hồi, thẳng đến khi tạo thành một tầng da mới, hắn mới vừa lòng buông tay.
Nguyệt Quý lần thứ hai vươn tay, lúc này trảo không phải chụp lấy bụi bậm trong không khí, mà là áo của ma thú, ma thú cúi đầu ngậm bờ môi của y, hôn một lần rồi lại một lần, hạ thân rục rịch.
Hắn rốt cục có tên, hắn vô cùng sung sướng nghĩ, tên của hắn gọi là Ma Ngạo Ngạo!
A?
Kêu Ma Ngạo Ngạo dường như có điểm không thuận miệng, hơn nữa cũng có chút ấu trĩ, hắn quyết định, về sau chỉ có Nguyệt Quý có thể gọi hắn Ngạo Ngạo, còn người khác chỉ có thể gọi hắn Ma Ngạo.
Tốt lắm, Ma Ngạo! Nghe khí thế kinh người, tựa như đông hải giao long, ở trên trời cuồng bạo hoành hành ngang ngược, rất phù hợp với hành vi hung hăng càn quấy của hắn, cũng giống cá tính bá đạo của hắn, hắn thích, thích cực kỳ!
“Uy, Ngạo Ngạo, ngươi hôn xong chưa? Miệng ta đều sắp phá da.”
Hắn liếm hạ môi, hùng tâm tráng chí vừa rồi, lại bị tiếng kêu “Ngạo Ngạo”, lập tức héo hơn phân nửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT