Sáng sớm, dưới chân núi Thái Sơn, xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Đối phương mang theo kiếm đi dọc theo đường lên núi, bước chân nhẹ nhàng, như giẫm lên đất bằng, chỉ sau chốc lát đã tới ngoài cửa Bích Hà tông giữa sườn núi.
Triệu Trì Doanh đang hướng dẫn đệ tử luyện kiếm, nghe thấy đệ tử của Phạm Nguyên Bạch chạy đến báo, nói người trong Thuần Dương Quan núi Thanh Thành đến, đang chờ ở bên ngoài.
Quan hệ giữa Bích Hà Tông và Thuần Dương Quan coi như không tệ, có qua có lại. Mà theo sự sa sút của Bích Hà Tông, Thuần Dương quan lại dần lớn mạnh, giao tình mấy đời tiền bối tích cóp lúc trước cũng dần trở thành lạnh nhạt. Tuy nói Thuần Dương Quan không ghét bỏ cửa miếu Bích Hà Tông nhỏ, nhưng hai bên dù sao cũng cách nhau khá xa, như lần trước Bích Hà Tông gặp phải chuyện xấu lớn, nước xa không cứu được lửa gần. Nếu như không có Thẩm Kiều đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chờ đến khi Thuần Dương Quan ở bên kia nhận được tin tức chạy tới, hoa cúc cũng đã lạnh rồi.
Tình huống dưới núi lục tục truyền đến, Triệu Trì Doanh không có hiểu biết rộng như Yến Vô Sư, nhưng chuyện Hợp Hoan tông và Phật Môn kịch liệt mở rộng thế lực, nàng cũng biết. Bích Hà tông núi cao hoàng đế xa, trong thời gian ngắn còn có thể tự lo lấy thân, nhưng Thuần Dương Quan lúc này phái người tới cửa, tất nhiên là vì có chuyện quan trọng.
Đang lúc đánh giá, người đã được Phạm Nguyên Bạch dẫn tới.
Khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ đường hoàng, cước bộ vững chãi, đi cùng với đó, bàn tay cầm kiếm của hắn cũng rất vững vàng, chưa từng xuất hiện chút rung động nào.
Xem ra Thuần Dương Quan có người kế nghiệp rồi, Triệu Trì Doanh yên lặng cảm thán, có chút ước ao.
“Đệ tử Thuần Dương quan Lý Thanh Ngư bái kiến Triệu tông chủ.”
Triệu Trì Doanh: “Ngươi chính là đệ tử đắc ý nhất dưới trướng Dịch quan chủ? Không hổ cái danh Thanh Thành Song Bích, Dịch quan chủ thực sự có phúc lớn!”
Lý Thanh Ngư: “Triệu tông chủ quá khen.”
Triệu Trì Doanh: “Ta bế quan đã lâu, từ sau khi xuất quan, cũng chưa tái kiến Dịch quan chủ, cảnh giới võ công của hắn chắc hẳn hơn xưa nhiều rồi?”
Lý Thanh Ngư hiển nhiên không giỏi việc giao thiệp, hắn nói: “Thực không dám giấu, lần này tại hại đến, là vì muốn thay mặt cho Lưu Ly Cung truyền tin, vì chuyện đại hội thử kiếm.”
Đại hội thử kiếm?
Triệu Trì Doanh và Nhạc Côn Trì cùng liếc nhìn nhau một cái.
“Nếu ta nhớ không lầm, đại hội thử kiếm mười năm mới tổ chức một lần, năm nay tính ra, cũng mới là năm thứ chín?”
Lý Thanh Ngư: “Tuy là như vậy, nhưng trước đó vài ngày Lưu Ly Cung đã cho người tới Thuần Dương Quan, nói năm nay muốn mượn Thuần Dương Quan làm nơi cử hành sớm. Sư tôn đã đáp ứng, cho nên bảo ta đến đây truyền tin, mời Triệu tông chủ tới dự.”
Đảo Phương Trượng nằm ở nơi hải ngoại, người thường tìm không thấy, trên đảo có duy nhất một môn phái, chính là Lưu Ly Cung. Bọn họ tự cấp tự túc, rất ít khi tham dự tranh đấu giết chóc trong võ lâm Trung Nguyên. Nhưng bọn họ lại rất yêu thích việc ghi ký sử cho võ lâm Trung Nguyên. Như bảng xếp hạng “Thiên hạ thập đại cao thủ” luôn được người ta nhắc tới đó, chính là do Lưu Ly Cung sắp xếp ra. Đại hội thử kiếm mười năm một lần, cũng là do bọn họ tổ chức.
Đệ tử Lưu Ly Cung võ công có lẽ không cao, cũng không có danh tiếng gì, nhưng vì truyền thống này, người trong giang hồ nếu tình cờ gặp mặt, đều nể vài phần mặt mũi. Dù sao người ta cũng không có liên quan ích lợi gì với võ lâm Trung Nguyên, không thể nói chuyện giết chóc một mất một còn được. Nếu như có người không phục đối với bảng xếp hạng, vậy có thể tự tìm tới cửa người xếp trước mình, không cần phải làm khó dễ người trong Lưu Ly Cung.
Nếu như trong vòng mười năm, võ công tiến nhanh, mười năm sau bảng xếp hạng tự nhiên sẽ có thay đổi. Văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, chuyện như võ công, không phải muốn lừa dối cho qua là có thể lừa dối được. Ai là đệ nhất thiên hạ, ai võ công cao hơn, vừa nhìn là biết ngay. Cho dù sàn sàn như nhau, nhưng chỉ cần so sánh kỹ lưỡng, cũng vẫn có thể phân ra cao thấp.
Đại hội thử kiếm là do xếp hạng trong võ lâm mà sinh ra. Mười năm một lần, phát thiệp rộng rãi, ai cũng có thể tới tham gia, luận bàn võ nghệ với nhau. Lưu Ly cũng vị trí xa xôi, luôn sẽ mượn một môn phái Trung Nguyên để tiến hành tổ chức. Môn phái được mượn tổ chức có thể nhân cơ hội này nâng cao danh tiếng, tất nhiên vô cùng tình nguyện.
Người phụ trách xếp hạng, có thể võ công không cao, nhưng ánh mắt lại không thể không sắc bén. Cái danh tiếng Lưu Ly Cung này, mặc dù có thể phục chúng, chính là vì bọn họ có thể sắp xếp thứ tự một cách chuẩn xác, gần như chưa từng sai lầm. Như Kỳ Phượng Các, mười năm trước lúc hắn còn chưa mất, đại hội thử kiếm cũng không tham gia, nhưng dù như thế, hắn vẫn như trước đứng ở vị trí số một, hoàn toàn xứng đáng, không ai không phục.
Những năm này theo sự nổi danh của Lưu Ly Cung, cũng không thiếu cao thủ tự lập ra bảng xếp hạng. Từ sau khi Kỳ Phượng Các và Thôi Tử Vọng lần lượt qua đời, đại hội thử kiếm còn chưa được cử hành, mọi người không chờ được Lưu Ly Cung tới xếp hạng, liền tự chủ trương sắp xếp “Thiên hạ thập đạo”. Loại người chưa từng xuất hiện trên giang hồ như Thẩm Kiều, cũng vì tiếp nhận chức chưởng giáo Huyền Đô Sơn mà được ghi tên vào đó. Sau này, Thẩm Kiều chiến một trận với Côn Tà, đại bại rớt vực, lại có vài kẻ không hiểu chuyện đem Côn Tà và Úc Ái kéo lên.
Mà những cái đó đều không phải do Lưu Ly Cung sắp xếp ra. Tin tức đại hội thử kiếm vừa tung ra, lập tức có rất nhiều người cảm xúc phun trào, nóng lòng muốn thử. Bởi vì ngoại trừ bảng hếp hạng “Thiên hạ thập đại” như vậy, Lưu Ly Cung còn có thể xếp ra cả thứ tự “Kiếm phổ”, “Đao phổ”. Kiếm chính là thứ binh khí đứng đầu trăm loại, người luyện kiếm trong thiên hạ có rất nhiều, cho nên xếp hạng kiếm đạo cũng đạt được sự chú ý của rất nhiều người.
Cao thủ cấp độ tông sư chân chính, đạt đến cảnh giới như Kỳ Phượng Các, Dịch Ích Trần, Tuyết Đình thiền sư, căn bản không cần thông qua xếp hạng của Lưu Ly Cung để tăng cường danh vọng của mình. Không cần biết trên đó có tên họ hay không, đều sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến thanh danh của họ, xếp hạng của Lưu Ly Cung cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Về phần Thẩm Kiều, lại càng không chú ý đến những thứ này. Giả như nếu hắn còn chấp chưởng Huyền Đô Sơn, giả như hiện tại còn chưa xảy ra chuyện Úc Ái hãm hại, coi như có nhận được tin tức của đại hội thử kiếm, có lẽ hắn cũng không phái người tham gia.
Nhưng ngoài những người này, có rất nhiều người muốn mượn Lưu Ly Cung để nâng cao danh tiếng. Lưu Ly Cung cũng cần loại phương thức này, để biểu lộ sự tồn tại của chính mình, coi như lợi cả đôi bên.
Triệu Trì Doanh không nóng lòng danh lợi, mà là vì sự phát triển lâu dài của môn phái. Bích Hà tông hiện tại cần phải chiêu nạp được càng nhiều đệ tử mới càng tốt, nếu như mình hoặc Nhạc Côn Trì có thể thu hoạch được gì đó từ đại hội thử kiếm, nhất định sẽ có nhiều người mộ danh mà đến đây bái sư học nghệ.
“Đa tạ Dịch quan chủ đã sai ngươi đến đây thông báo. Bích Hà tông vị thế xa xôi, nếu như là người bình thường tới truyền tin tức, chỉ sợ thật sự không kịp rồi.”
Lý Thanh Ngư: “Nếu Triệu tông chủ đã chuẩn bị tốt, có thể cùng đi với tại hạ, dọc đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Triệu Trì Doanh: “Lý đạo hữu không cần tới môn phái khác truyền tin sao?”
Lý Thanh Ngư: “Việc này vốn là do Lưu Ly Cung phụ trách thông báo cho các môn phái trong thiên hạ, chỉ vì Thuần Dương Quan và Bích Hà Tông có qua lại, cho nên sư tôn mới bảo ta tới đây. Nghe nói khi trước Bích Hà Tông gặp phải biến cố, bản môn khoảng cách xa xôi, nhất thời không kịp đến trợ giúp, kính xin Triệu tông chủ chớ trách.”
Hắn là đệ tử chân truyền của Dịch Ích Trần, địa vị không tầm thường, nghe nói lại là truyền nhân y bát của Dịch Ích Trần, cũng chính là quan chủ tương lai của Thuần Dương Quan, luận võ công, e rằng Triệu Trì Doanh còn kém một chút. Có thể được hắn tự mình tới báo tin, kỳ thực đã là nể mặt Bích Hà tông rồi. Triệu Trì Doanh cũng không phải là người không thức thời, cho nên đối với Lý Thanh Ngư cũng vô cùng khách khí, không dám dùng thân phận chưởng môn ra đối đãi.
Triệu Trì Doanh: “Ta cũng biết nước xa không cứu được lửa gần, cho nên không dám làm phiền Dịch quan chủ. Lần này Dịch quan chủ có thể nhớ tới, ta đã mang lòng cảm kích. Đợi ta bàn giao một tiếng với đệ tử trong môn, ngày mai liền có thể xuất phát. Nếu Lý đạo hữu không chê, mời ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.”
Lý Thanh Ngư gật đầu: “Triệu tông chủ xin cứ tự nhiên.”
Đột nhiên, hắn giống như nhớ ra cái gì: “Xin hỏi Triệu tông chủ, không biết Thẩm Kiều Thẩm đạo huynh có mặt ở Bích Hà Tông hay không?”
……
Sáng sớm Thẩm Kiều vốn định dạy hai đệ tử luyện kiếm, lại bị Yến Vô Sư hẹn lên đỉnh núi luận bàn. Yến Vô Sư nói mình lâu chưa luyện kiếm, muốn Thẩm Kiều so chiêu với mình, còn mượn từ Nhạc Côn Trì một thanh kiếm mang tới, Ai ngờ Thẩm Kiều lại đột nhiên nhớ tới chuyện xưa, hỏi y, “Ngày đó ngươi từ tay Tang Cảnh Hảnh đổi lấy Thái Hoa kiếm rồi mà.”
Năm đó Yến Vô Sư giao thủ thua dưới tay Thôi Tử Vọng, cho nên Thái Hoa kiếm cũng theo đó mà rơi vào trong tay đối phương, sau này lại sang tay cho đệ tử Tang Cảnh Hành của Thôi Tử Vọng. Mà Yến Vô Sư là người tự phụ tuyệt đỉnh, cho rằng kiếm có tốt thì cũng chỉ là vật ngoài thân, nếu như bị đối thủ cướp mất, thứ nhất là bị người nắm thóp, thứ hai là càng thêm khuất nhục, cho nên quyết ý quăng kiếm, tự mình nghĩ ra xuân thủy chỉ pháp, vô địch thiên hạ.
Cho nên lần đó y dùng Thẩm Kiều để đổi lấy Thái Hoa kiếm, thực chất không phải là vì kiếm, mà là muốn thừa cơ làm nhục Thẩm Kiều, làm cho hắn hiểu rõ chính mình còn không bằng một thanh kiếm, rồi rơi vào hoàn cảnh triệt để tuyệt vọng với lòng người.
Về phần Thái Hoa kiếm, sau khi lấy lại từ tay Tang Cảnh Hành, lập tức liền ném cho Ngọc Sinh Yên, mình thì căn bản không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng cho dù Yến vô Sư có ngông cuồng đến đâu, cũng biết loại suy nghĩ này tuyệt đối không thích hợp nói ra khỏi miệng bằng không cũng chỉ có thể đem tất cả nhã nhặn ôn hào của Thẩm Kiều với y hủy sạch không còn.
E rằng lúc đó Yến Vô Sư chẳng bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, y tự bước lên chính cái hố mà mình đào…
Chỉ là cũng may Thẩm Kiều không chú tâm truy tìm căn nguyên trong đó, chỉ hỏi qua một câu rồi thôi.
Hai người lên đỉnh núi giao thủ, sau mấy trăm chiêu, mặt trời đã bắt đầu sáng rõ, kim quang vạn trượng, so chiếu tứ phương. Thẩm Kiều thua hiểm, cũng không phải vì kiếm chiêu của hắn không đủ tinh diệu, mà là vì nội lực hiện giờ của hắn còn chưa khôi phục được tới thời kỳ cực thịnh. Mà Yến Vô Sư, sau khi có sự giúp đỡ từ tàn quyển, trong ba tháng ngắn ngủi đã có thể chữa trị kẽ hở ma tâm, nâng lên một tầm cao mới. Có thể thấy được, y thiên tư ngất trời, kinh tài tuyệt diễm.
Kẻ có thiên phú hơn người, thường sẽ kiêu căng tự mãn, khó có thể tiếp thu sự tồn tại của người có thiên phú cao hơn mình. Nhưng Thẩm Kiều lại không có tật xấu này, tính tình hắn ôn nhu, đối với mọi chuyện đều dùng tâm tư khoan dung để xử lý, gặp chuyện đều tự kiểm điểm mình trước, sau đó mới trách đến người khác. Hắn thu kiếm đứng nghiêm, chắp tay nói: “Thời điểm tiên sư còn tại thế, từng nói qua mấy năm nữa, Yến tông chủ cũng có thể không phân cao thấp cùng người. Hiện giờ đúng như dự đoán, đa tạ chỉ giáo, bần đạo đã được lợi nhiều rồi.”
Khích lệ của hắn cũng không phải là bợ đỡ thổi phồng, mà là thực lòng thực dạ cảm thấy đối phương mạnh hơn mình, nói câu cám ơn cũng nói đến vô cùng chân thành, cũng không vì bị thua mà đố kỵ phẫn nộ. Thắng chính là thắng, bại chính là bại, không hề đan xen ân oán hay hỉ nộ gì khác, dưới cái nhìn của Thẩm Kiều chính là đơn giản như vậy.
Yến Vô Sư cảm thấy bộ dạng nghiêm túc này của hắn quả thực nhìn mãi không chán. Trước kia muốn người này triệt đệ rơi vào vực sâu hắc ám cỡ, trở nên hận thù cỡ nào, thì hiện tại lại càng thêm yêu thích bộ dạng ôn nhu tâm địa lung linh này.
Y nhìn bộ dạng đối phương hết lần này đến lần khác, mỉm cười nói: “A Kiều, với quan hệ hiện giờ của chúng ta, ngươi nói lời này là quá khách khí rồi.”
Giữa chúng ta giờ này ngày này thì có quan hệ gì? Thẩm Kiều giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nhẫn nại cái kiểu nói chuyện không đâu vào với đâu này của đối phương. Nếu như mình không nhịn được mà lên tiếng phản bác, vậy thì có cả ngàn vạn câu ngụy biện đang chờ rồi.
Hắn ở trong lòng âm thầm xấu xa niệm vài câu “Luôn Có Lý”: “Không còn sớm nữa, ta cũng nên đi chỉ điểm Thập Ngũ và Thất lang luyện kiếm thôi.”
Từ trên đỉnh núi đi xuống, hai người một trước một sau. Người đi trước có chút gấp, người đi sau không nhanh không chậm, nhưng thủy chung không rời khỏi khoảng cách năm bước, phảng phất như quan hệ lúc này của hai người vậy.
Đan xen trong đó là thuần khiết cùng ám muội, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, dục cự hoàn nghênh.
Thẩm Kiều trở lại sân sau của Bích Hà tông, liền thấy ở cửa có đứng một người. Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Kiều từ xa, khuôn mặt lạnh lùng lại lộ ra một tia ý cười chưa từng biểu lộ trước mặt Triệu Trì Doanh.
“Thẩm đạo huynh, đã lâu không gặp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT