Editor: Thiếu Quân

“Bố cục giang hồ sắp có biến đổi lớn, nếu ngươi muốn tới Huyền Đô Sơn, tới sớm không bằng tới muộn.”

Một câu nói của Yến Vô Sư, thành công khiến Thẩm Kiều dừng bước.

Người kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hỏi: “Sao ngươi biết ta muốn tới Huyền Đô Sơn?”

Yến Vô Sư cười khẽ: “A Kiều, tâm sự của ngươi đều viết hết lên mặt rồi, hiểu ngươi như ta, sao lại không thấy được?”

Thảm Kiều không ý thức được Yến Vô Sư đang trêu đùa mình, trái lại chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương quá sắc bén, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tâm sự của mình. Riêng phần bản lĩnh này, cho dù lời nói có chút ác liệt, cũng coi như lấy sở trường bù sở đoảng vì vậy đàng hoàng khiêm tốn thỉnh giáo: “Lời xưng hô ta thật sự không gọi được, mà cho dù gọi được, cũng chỉ khiến ngươi vui một chút, có tác dụng gì? Bàn về khả năng xem người xem chuyện, ta quả thực kém xa ngươi. Cho nên khẩn cầu Yến tông chủ thật lòng nói cho ta biết, ta nguyện dùng thứ khác để thay thế.”

Yến Vô Sư cười tủm tỉm: “Vậy được thôi, ngươi nhớ đó, ngươi nợ ta một lần.”

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Chỉ cần không bắt ta đi làm chuyện thương thiên hại lý, vi phạm luân thường đạo nghĩa là được.”

Yến Vô Sư: “Giết người, dưới cái nhìn của ta, là vì giúp thiên đại giảm bớt một tạo vật lãng phí có khả năng gieo họa, cũng không tính là thương thiên hại lý gì, tại sao ngươi lại không chịu làm?”

Thẩm Kiều nhíu mày: “Nếu ngươi cứ cãi chày cãi cối như vậy, vậy thì coi như ta chưa từng hỏi.”

Hắn dứt lời liền muốn đi, lại bị Yến Vô Sư ngăn cản, người kia cười nói: “Được rồi được rồi, cũng chỉ là trêu ngươi chút thôi, những chuyện ngươi cho là thương thiên hại lý kia, bản tọa một cái cũng không bắt ngươi làm, vậy đã được chưa?”

Quan hệ giữa hai người hiện giờ rất là vi diệu, nếu nói là kẻ địch, vậy cũng không hẳn là như thế, nhưng nếu nói là bằng hữu, vậy cũng không giống hình thức mà bằng hữu bình thường vẫn ở chung. Ít nhất, những người như Triệu Trì Doanh, Nhạc Côn Trì mà Thẩm Kiều quen biết kia, cũng sẽ không dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với hắn.

Thẩm Kiều thậm chí không nghĩ tới những từ ngữ kia lại có chút mập mờ, thân mật khiêu khích, chỉ cảm thấy Yến Vô Sư vốn là như vậy, hỉ nộ vô thường, tùy tâm sở dục, quen rồi cũng thôi, nhân tiện nói: “Vậy xin Yến tông chủ chỉ giáo.”

Thấy không khí không sai biệt lắm, yến Vô Sư thấy đủ rồi cũng thôi: “Ngươi biết Hàn Phượng chứ?”

Thẩm Kiều: “Là Hàn Phượng từng cùng Mục Đề Bà xưng là tam quý của Tề quốc? Ta nhớ nữ nhi của hắn chính là đệ tử ngoại môn của Bích Hà Tông, ngày đó ở Nghiệp thành từng có dịp gặp qua một lần. Chỉ là khi đó mắt ta còn chưa nhìn thấy, cũng không rõ tướng mạo dáng dấp của nàng ra sao?”

Yến Vô Sư cười nói: “Đúng, ta suýt chút nữa thì quên mất việc này. A Kiều nhà ta quá tốt đẹp, lúc đó khó trách nàng bị khuynh đảo, còn muốn nhân cơ hội tiếp cận ngươi nhỉ?”

Thẩm Kiều không rõ: “Tại sao đột nhiên lại nhắc đến nàng, chẳng lẽ chỉ vì nàng có quan hệ với Bích Hà Tông? Cái này cũng là mục đích ngươi đến Bích Hà Tông sao?”

Yến Vô Sư: “Đúng, cũng không hẳn là thế. Ta đến Bích Hà tông có ba nguyên nhân, nàng cũng chỉ là một trong số đó, hơn nữa cũng không phải là cái trọng yếu nhất. Hàn Phượng theo Cao Vĩ đầu hàng triều Chu, nàng lại ngược lại, đối lập với sự trung tâm của cha, kiên trì muốn nâng Cao Thiệu Nghĩa lên làm chủ, giúp hắn phục quốc. Vì mối liên hệ giữa nàng và Bích Hà Tông, rất có thể nàng sẽ đến đây tìm kiếm sự trợ giúp từ sư môn, khiến sư môn cũng gia nhập trận doanh phục Tề.”

Thẩm Kiều: “Sau khi Bích Hà tông gặp chuyện, nguyên khí đại thương, hữu tâm vô lực. Hơn nữa Triệu tông chủ một lòng muốn để môn phái rời xa tranh chấp chính quyền thế tục. Mặc dù Hàn Nga Anh có đến đây, nàng chưa chắc đã đáp ứng thỉnh cầu như vậy.”

Yến Vô Sư không phản đối: “Trong lòng ngươi hiểu rõ, nhưng mấy người trong cuộc lại luôn mơ hồ, không hẳn thấy được. Việc này tốt nhất ngươi nên tìm cơ hội nói rõ ràng với Triệu Trì Doanh. Tề quốc muốn phục quốc, tất nhiên muốn tới cầu người Đột Quyết giúp đỡ. Bích Hà tông là môn phái nhỏ, nếu như không biết tự lượng sức, cấu kết cùng đám người Đột Quyết, mai sau này sẽ không có kết thúc tử tế.”

Thẩm Kiều ngạc nhiên nói: “Ta thấy Triệu tông chủ không giống người hồ đồ như vậy. Dường như Yến tông chủ có thành kiến rất lớn đối với nàng, lẽ nào lúc trước nàng từng đắc tội ngươi sao?”

Yến Vô Sư không trả lời câu hỏi này, chuyển đề tài: “Vũ Văn Uân trọng dụng lão lừa trọc Tuyết Đình, lại vừa đề bạt Hợp Hoang tông không có chút quan hệ nào, đơn giản là vì muốn cân bằng thế lực hai bên. Cái này là do thuật đế vương làm hại. Hắn cảm thấy như vậy mới càng có thể giúp mình khống chế tất cả. Nhưng không phải ai cũng là kẻ ngu, người ta sao không nhận ra dụng tâm của hắn, Tuyết Đình cũng được, Hợp Hoan Tông cũng thế, bọn họ đều sẽ mượn cơ hội này để trắng trợn thu nạp thế lực.”

Thẩm Kiều suy tư: “Đây cũng là nguyên nhân ngươi nói bố cục giang hồ sẽ phát sinh biến hóa sao? Hoán Nguyệt tông từ sáng chuyển vào tối, giấu tài tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như Hợp Hoan tông kịch liệt mở rộng thế lực, tất nhiên cũng sẽ nảy sinh xung đột với các ngươi thôi. Ngươi không sợ Hoán Nguyệt tông bởi vậy mà bị tổn thất sao?”

Yến Vô Sư không chút để ý nở nụ cười: “A Kiều ngốc, hiện tại có Vũ Văn Uân chống đỡ, bọn chúng hiện tại chính là như mặt trời ban trưa, cho bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau không phải được rồi sao, ta việc gì phải nhảy ra vô duyên vô cớ để bọn chúng có cớ liên hợp? Thế lực bọn chúng mở rộng, tất nhiên sẽ không bỏ qua tảng mỡ dày Huyền Đô Sơn này. Nhưng vị Úc Ái sư đệ kiêu căng tự mãn kia của ngươi, nhất định sẽ không nuốt trôi được cục tức này, đến lúc đó xung đột nhất định sẽ xảy ra. Cho nên ta mới nói, ngươi  hiện giờ không cần vội vàng về Huyền Đô Sơn làm gì.”

Y ngừng lại một chút: “Đoạn Văn Ương liên hợp thế lực khắp nơi để giết ta, lại nội ứng ngoại hợp, khiến cho phụ tử tương tàn, ngươi có biết nguyên nhân là gì không?”

Thẩm Kiều gật đầu: “Người Đột Quyết không vui khi thấy một phương bắc thống nhất và cường đại, cho nên Vũ Văn Ung không thể không chết, mà ngươi, là người chống lưng cho Vũ Văn Ung, tất nhiên cũng không thể không chết.

Yến Vô Sư cười nói: “Khoảng thời gian này ngươi nhập thế, quả nhiên không phí hoài. Chỉ là lúc ngươi mới tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ vẫn là đáng yêu hơn chút, hai mắt long lanh như lưu ly băng tuyết, người ngoài nói gì là tin ngay cái đó.”

Thẩm Kiều đen mặt: “Đó là vì tương đối dễ gạt, cho nên Yến tông chủ mới thích phải không?”

Yến Vô Sư hài lòng nói: “Quả nhiên A Kiều hiểu rõ lòng ta!”

Người này thật sự quá không biết xấu hổ. Thẩm Kiều rất muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn không cam lòng. Vừa rồi Yến Vô Sư nói không ít, kỳ thực có rất nhiều chuyện hắn cũng có thể thấy rõ ràng, mà nhờ những câu nói của đối phương, những thứ đó tựa như các quân cờ rải rách khắp nơi được ghép lại, gạt mây thấy trăng, lộ ra chân tướng.

“Ý của ngươi là, kẻ địch đáng lo nhất, không phải Tuyết Đình hay Hợp Hoan tông, mà là người Đột Quyết?”

Yến Vô Sư: “Chiêu này của Đoạn Văn Ương, từ lúc hắn vào kinh yết kiến vị hoàng hậu A Sử Na thị kia đã bày ra rồi, có lẽ còn sớm hơn. Mà chiếc nhẫn kim liên hoa mà hắn tới Tô gia yêu cầu mẫu thân Tô Uy giao ra kia, cũng không phải đơn giản chỉ là một chiếc nhẫn.

Thẩm Kiều: “Không sai, lúc đó Tần lão phu nhân và Đoạn Văn Ương đều từng nói, thứ đó là một tín vật.”

Yến Vô Sư: “Ta vẫn luôn phái người điều tra, nhưng mãi đến tận vài ngày trước mới có được đáp án. Chiếc nhẫn kia quả thật là một thứ tín vật, nhưng cũng không phải là một tín vật bình thường gì, mà là năm đó Hồ Lộc Cổ dưới sự chứng kiến của mọi người đánh bại tất cả cao thủ Đột Quyết, là thứ tượng trưng cho địa vị của hắn, là đồ vật có thể triệu tập cao thủ từ hơn hai mươi bộ lạc của Đột Quyết. Đột Quyết có diện tích rộng lớn, những người này ngày thường đều phân tán trong các bộ tộc của Đột Quyết, ngay cả Đà Bát Khả Hãn cũng chưa chắc đã có thể huy động, nhưng có tín vật này, lại có thể thu được hiệu quả làm ít hưởng nhiều.”

Thẩm Kiều: “Theo ta được biết, Đoạn Văn Ương tuy rằng có võ công hạng nhất, nhưng nghe nói hắn là người mang hai dòng máu Hán Hồ, cho nên địa vị trong Đột Quyết cũng không cao, chỉ bằng tín vật kia, chỉ cợ không đủ khiến người Đột Quyết tín phục…”

Nói đến đây, hắn giật mình chấn động: “Chẳng lẽ, Hồ Lộc Cổ còn sống?”

Nếu như hắn còn sống, cũng chỉ có mình hắn có thể danh chính ngôn thuận dùng tín vật này triệu tập cao thủ từ hai mươi bộ tộc Đột Quyết.

Nhưng nếu thật sự như vậy, sự tình sẽ càng thêm phức tạp nan giải.

Hơn hai mươi năm trước, Kỳ Phượng Các giao thủ cùng Hồ Lộc Cổ, thắng hiểm đối phương, cũng ép đối phương lập xuống lời thề trong vòng hai mươi năm không bước vào Trung Nguyên, nhưng hiện giờ thời hạn đã qua, sư tôn của Thẩm Kiều đã qua đời, nếu như Hồ Lộc Cổ còn sống, võ công chỉ có thể càng cao hơn so với năm đó, mà không phải thấp hơn. Có những hành động này của người Đột Quyết, nếu như hắn lại bước vào Trung Nguyên, tất nhiên cũng không chỉ là vì muốn luận bàn ôn chuyện, đến lúc đó lại có ai có thể ngăn cản được hắn?

Yến Vô Sư: “Chưa chắc không có khả năng này, chỉ là hiện nay còn chưa có gì có thể chứng minh, cho nên tạm thời không cần quan tâm đến hắn.”

Thẩm Kiều từ trong ưu tư phục hồi tinh thần lại: “Ngươi vừa ròi có nói ngươi lưu lại Bích Hà tông là vì có ba lý do, lúc nãy mới nói một cái, vậy hai cái còn lại là gì?”

Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Thứ hai, tất nhiên là vì ngươi.”

Thẩm Kiều: “…. Vậy cái thứ ba?”

Yến Vô Sư: “Cũng là vì ngươi a.”

Khóe miệng Thẩm Kiều giật một cái: “Bần đạo có tài cán gì, lại có thể được Yến tông chủ coi trọng như thế?”

Yến Vô Sư mỉm cười: “Ngươi vừa có đức lại có tài, làm sao ta không coi trọng cho được? Ngoại trừ đức và tài, lại còn có đủ mỹ mạo, quả thực là không thể xoi mói mà.”

Nhưng vào lúc này, Phạm Nguyên Bạch đi tới, tiến lên hành lễ nói: “Yến tông chủ, Thẩm đạo trưởng, chưởng môn nhà ta có lời, trước đó vài ngày không biết khách quý đến, không kịp chuẩn bị, hôm nay đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu, kính xin vui lòng tới dự.”

Không đợi Thẩm Kiều nói chuyện, Yến Vô Sư liền kéo tay hắn: “Triệu tông chủ khách khí rồi, chúng ta đành cung kính không bằng tuân lệnh vậy.”

Thẩm Kiều không rút được tay mình về: “… Ta cũng không phải không chịu đi, Yến tông chủ đây là muốn làm gì?”

Yến Vô Sư: “A Kiều, ngươi chưa từng nghe tới câu chuyện cầm tay cùng du ngoạn sao?”

Thẩm Kiều: “Đó chỉ là bằng hữu tri kỉ mới có thôi!”

Yến Vô Sư kinh ngạc: “Lẽ nào chúng ta không phải bằng hữu tri kỷ sao?”

Thẩm Kiều: “… Bần đạo chưa từng có loại cảm ngộ này.”

Yến Vô Sư: “Bản tọa dưới chân Bán Bộ Phong cứu mạng ngươi, đây có phải là ân tình bằng trời không?”

Thẩm Kiều: “… Phải.”

Yến Vô Sư: “Ngoài thành Vị Châu, ta dứt khoát quyết tuyệt liều mình dẫn Tang Cảnh Hành rời đi, chẳng lẽ ngươi chưa từng có nửa phần cảm động sao?”

Thẩm Kiều: “… Có, nhưng ngươi đừng quên, ta cũng đã từng cứu ngươi mấy lần.”

Yến Vô Sư: “Vậy không phải đúng rồi sao, thế gian này có mấy người có thể có được giao tình cứu mạng nhau như ngươi và ta. Có người bằng hữu phong lưu phóng khoáng như ta bên cạnh, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vinh hạnh vạn phần sao?”

Thẩm Kiều: “Ta có thể nói không chứ?”

Yến Vô Sư: “Không thể.”

Thẩm Kiều: “…”

Phạm Nguyên Bạch ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, nghĩ thầm hóa ra Thẩm đạo trưởng và Yến tông chủ có giao tình tốt như vậy, chẳng trách lại mang Yến tông chủ lên núi làm khách. Xem ra Yến tông chủ chịu chỉ điểm võ công cho chúng ta, chắc cũng là vì Thẩm đạo trưởng. Ngược lại mấy sư đệ có lòng bất mãn, cảm thấy y cố ý tìm cớ gây hấn, điều này thật sự là không đúng, tí nữa quay lại ta phải nói rõ cho bọn họ mới được.

Phạm Nguyên Bạch vì thấy nhân phẩm Thẩm Kiều tốt, cho nên liền cho là Yến Vô Sư cũng có ý tốt, cái này hoàn toàn là một hiểu lầm tốt đẹp. Nếu như Thẩm Kiều nghe thấy tiếng lòng lúc này của hắn, nhất định sẽ nói cho hắn biết Yến Vô Sư quả thực chính là đang cố ý gây hấn.

Ba người đi tới phòng khách, tiệc rượu đã dọn xong từ lâu, đều là Triệu Trì Doanh bảo đầu bếp ở khách điếm dưới núi chọn mua nguyên liệu mang lên núi làm, mùi vị tất nhiên cao hơn hẳn so với đệ tử Bích Hà tông tự làm.

Hiện tại đệ tử trong Bích Hà tông không nhiều, vừa đủ một bàn. Triệu Trì Doanh đứng lên chúc rượu đầu tiên, biểu thị hoan nghênh với việc Yến Vô Sư đã đến, hi vọng y đừng ghét bỏ nơi này kham khổ vân vân.

Yến Vô Sư cũng rất nể mặt, nâng chén đáp lễ: “Triệu tông chủ đừng khách khí, tình tình A Kiều mềm mại đơn thuần, chuyện hắn quan tâm, ta cũng không tránh được mà muốn thay hắn bận tâm thêm chút.”

Thẩm Kiều nghĩ thầm rõ ràng là tự ngươi muốn theo tới, cái này thì có liên quan gì đến ta.

Triệu Trì Doanh thì lại thầm nghĩ: Lời này nghe cứ cổ cổ quái quái sao ấy?

Nàng cũng không nghĩ nhiều, tiêu sái tự nhiên nở nụ cười đặt chén rượu xuống: “Tuy nói bữa tiệc này là đặc biệt bảo đầu bếp lên núi làm, nhưng mùi vị cũng vẫn có nhiều bất đồng với Trường An, không biết Yến tông chủ ăn có quen không, vẫn xin đừng ghét bỏ, thoải mái là được.”

Sau phần mở màn, mọi người dồn dập nâng đũa ăn đồ. Thẩm Kiều nhớ vừa rồi Yến Vô Sư từng nhắc đến chuyện Hàn Nga Anh, nhân dịp chỗ ngồi hai bên gần nhau, liền dò hỏi Triệu Trì Doanh vài câu.

Triệu trì Doanh quả nhiên kinh ngạc: “Hàn Nga Anh là lúc Nhạc sư huynh xuất môn ở bên ngoài thu nhận, xem như là đệ tử ký danh ngoại môn, ta cũng chưa từng gặp, chứ đừng nói tới chuyện có quan hệ dính líu gì đến Bích Hà tông. Đa tạ Thẩm đạo trưởng đã nhắc nhở, chút nữa ta sẽ hỏi Nhạc sư huynh chuyện này, cũng sẽ lưu ý nó. Chỉ là Bích Hà tông hiện giờ đang từ từ suy thoái, cho dù nàng ta muốn tìm cứu viện bên ngoài, có lẽ cũng không coi trọng nơi này đâu.”

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí khó tránh khỏi có chút âm u.

Thẩm Kiều giúp nàng nghĩ cách: “Nếu xuống núi thu nhận vài đệ tử tư chất tốt một chút có được hay không?”

Triệu Trì Doanh: “Đạo huynh trước kia cũng từng chủ trì Huyền Đô Sơn, xin thứ cho ta mạo muội, xin hỏi Huyền Đô Sơn thu nạp đệ tử bằng cách nào vậy?”

Thẩm Kiều: “Dưới chân Huyền Đô Sơn có một Huyền Đô trấn. Trấn nhỏ này cũng coi như phồn hoa, hàng năm Huyền Đô Sơn đều phái người xuống núi thu nhận đệ tử, bố trí cứ điểm ở trong trấn, phàm là người có ý nguyện vào sơn môn, có thể tới báo danh, đến lúc đó sẽ căn cứ vào tư chất và tâm tính của bọn họ rồi thu nạp.”

Triệu Trì Doanh than thở: “Cũng đúng, là ta hỏi lỗ mãng rồi. Huyền Đô Sơn vốn là Đạo môn đệ nhất thiên hạ, tự nhiên không lo đệ tử không chủ động tới cửa! Thực không dám giấu, hiện giờ tình trạng của Bích Hà tông, đạo huynh cũng biết rồi. Dưới núi cũng có đệ tử nhà nông nguyện ý lên núi, chỉ là đều đã lớn tuổi, cha mẹ thấy bọn họ không có sức lực làm việc nhà nông, mới đưa lên núi bái sư. Chỉ là những hài tử như vậy tư chất thường không quá tốt, gân cốt cũng đã qua tuổi luyện võ tốt nhất. Những người có tư chất tốt hơn chút, thì lại không hiếm lạ gì mà ngàn dặm xa xôi tới Bích Hà tông. Đa số họ đều đầu nhập vào môn phái khác gần đó, lâu dần, tình hình chỉ càng thêm gay go.”

Nàng thân là chưởng môn một phái, đương nhiên phải cân nhắc con đường phát triển lâu dài cho môn phái. Có thể chống đỡ cho môn phái, vẫn phải cần nhân tài, nếu như không có nhân tài, môn phái héo tàn cũng là chuyện sớm muộn.

Hiện tại vấn đề lớn nhất của Bích Hà tông là khuyết thiếu nhân tài. Dưới Triệu Trì Doanh và Nhạc Côn Trì, những đệ tử như Phạm Nguyên Bạch Chu Dạ Tuyết, kỳ thực đều là tư chất thường thường, nói trắng ra là, tương lai cũng chỉ có thể đạt tới trình độ nhị tam lưu là hết cỡ, rất khó bước lên hàng ngũ cao thủ nhất lưu. Cứ thế mãi, nói không chừng Bích Hà tông sẽ kết thúc trong tay đám người Phạm Nguyên Bạch.

Thẩm Kiều hiểu rất rõ nỗi khổ tâm của nàng: “Theo ta thấy, Triệu tông chủ còn trẻ, đừng nên lo lắng nhiều như vậy. Nói không chừng qua hai năm nữa lại có thể thu nhận được đồ đệ tốt!”

Triệu Trì Doanh cười khổ: “Chỉ mong được như vậy thôi!”

Thẩm Kiều còn muốn nói thêm gì đó, từ bên cạnh có một thìa canh vươn tới, kèm theo đó là tiếng nói chân thành nhu tình: “Há mồm.”

Thấy Thẩm Kiều nhìn mình chằm chằm, Yến Vô Sư khẽ cười, ung dung nói: “Chớ quên ngươi còn nợ ta một lần, ăn muỗng canh này là thương thiên hại lý hay là vi phạm luân thường đạo nghĩa đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play