Yến Vô Sư kinh ngạc nói: “Ngươi cũng chưa từng ăn, sao biết là Ngọc Thung Dung? Rõ ràng là độc dược.”
Tuy rằng Thẩm Kiều bị nội thương, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, nhưng độc dược hay thuốc bổ hắn vẫn phân biệt được.
“Ngọc Thung Dung chỉ có thể trị ngoại thương, không có tác dụng quá lớn với ta…”
Vừa rồi một chưởng của Tuyết Đình đã đánh gãy một cái xương sườn của hắn, hiện tại hô hấp đều khiến hắn cảm thấy đau nhói, nhưng đối với người tập võ mà nói, loại ngoại thương này cũng coi như chuyện thường lúc này cũng gặp, đặc biệt là sau trận chiến với Côn Tà, số lần Thẩm Kiều bị thương nhiều không đếm xuể, xương gãy đầu vỡ các loại căn bản không đáng nhắc tới, phiền toái nhất vẫn là nội thương.
Yến Vô Sư uể oải nói: “Vậy ngươi phun ra đi.”
Vật kia đã bị Thẩm Kiều nuốt vào trong bụng, phun ra thế nào được?
Sự thực chứng minh tranh cãi với Yến Vô Sư là hành vi hoàn toàn vô dụng. Thẩm Kiều liền im lặng, chỉ chốc lát sau đã rơi vào giấc ngủ say.
Hắn cũng không ngủ được bao lâu, cho dù là nhắm mắt lại, thân thể cũng hầu như nằm trong trạng thái báo động nửa tỉnh nửa mê, lúc tỉnh lại mới vừa qua trưa, nhìn ra bốn phía Yến Vô Sư đã không còn bóng dáng.
Yến Vô Sư tự rời đi rồi? Ý nghĩ này nổi lên trong óc Thẩm Kiều.
Hắn nỗ lực ngồi dây, dựa lưng vào vách đá, cố gắng không động đến vết thương. Dây leo ướt át từ đỉnh đầu buông xuống, giọt nước rơi xuống trên má mắt, mang theo xúc cảm lạnh lẽo.
Đau nhói nơi ngực biến thành cơn đau mơ hồ, có thể thấy được Ngọc Thung Dung vẫn là có chút tác dụng. Thẩm Kiều khoanh chân vận công chữa thương, sau một vòng, chân khí trong cơ thể chảy xuôi toàn thân, mang đến cảm giác ấm áp tê dại, kéo theo đó là nội thương cũng dần dần có xu thế chuyển biến tốt.
Thời điểm hắn mở mắt ra, trên con đường hẹp hướng về phía của sơn động vừa vặn truyền đến một loạt tiếng bước chân nho nhỏ.
Thẩm Kiều không đứng dậy, vì hắn đã nhận ra thân phận người tới thông qua nhịp bước chân —— từ khi hai mắt hỏng, hắn liền có ý rèn luyện nhĩ lực của mình, thậm chí chú ý đến từng điểm khác biệt nhỏ bé trên cách đi của từng người. Thời gian trôi qua, nhĩ lực của hắn so với người tập võ bình thường đã nhanh nhạy hơn hai phần.
Quả nhiên là Yến Vô Sư đi tới, trong tay còn cầm một xâu chim sẻ.
Thẩm Kiều: “Ngươi ra ngoài rồi?”
Yến Vô Sư ừ một tiếng: “Đưa Sơn Hà Đồng Bi Kiếm của ngươi cho ta mượn một chút.”
Thẩm Kiều đương nhiên không cho là Yến Vô Sư cầm kiếm là muốn giết mình, cho nên hắn đưa thanh kiếm không rời mình nửa tấc tới, tiện thể hỏi: “Ngươi không chạm mặt Tuyết Đình ngoài đó chứ?”
Vừa mới dứt lời, hắn liền phát hiện đối phương cầm kiếm của mình, lại là để cạo lông chim sẻ.
“Ngươi làm gì đó!” Thẩm Kiều cả giận nói.
Yến Vô Sư kỳ dị hỏi ngược lại: “Ngươi ăn chim sẻ không cần cạo lông?”
Thẩm Kiều khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa lại phun ra thêm một ngụm máu nữa: “Đó là Sơn Hà Đồng Bi Kiếm mà sư tôn để lại cho ta!”
Yến Vô Sư dù bận vẫn ung dung: “A Kiều việc gì phải động chân khí, cẩn thận thổ huyết. Kỳ Phượng Các ở trong lòng ngươi giống như người trời, nhưng hắn dù sao cũng vẫn phải ăn ngũ cốc hoa màu, có khi hắn còn lấy thanh kiếm này của ngươi để cạo râu ấy chứ, ngươi làm sao biết được?”
Lúc nói chuyện, mấy lông mấy con chim sẻ cũng bị y róc sạch sành sanh. Làm khó Yến Vô Sư cầm một thanh trường kiếm, vậy mà cũng có thể biến nặng thành nhẹ, tạo ra tác dụng tựa như dùng dao găm.
Hắn lại đem kiếm để vào trong lòng suối, cọ rửa lông chim dính trên đó, sao đó mới tra kiếm vào vỏ, vất trả lại trong tay Thẩm Kiều, còn dùng bàn tay lạnh lẽo sờ lên gò má hắn: “Được rồi, Kỳ Phượng Các chết lâu như vậy, cho dù ngươi có thật sự cầm thanh kiếm này đi cạo râu, hắn cũng không thể nhảy ra mắng ngươi được. Kiếm ở trong lòng, không phải ngoài thân, cũng chỉ có ngươi mới coi nó như bảo bối. Nhìn Úc Ái người ta đi, “Quân Từ bất khí” bị ta bẻ đi, người ta không nói hai lời liền lập tức thay cái mới, cũng không thấy hắn chạy tới trước mộ phần Kỳ Phượng Các gào khóc đâu.”
Thẩm Kiều đã tức giận đến mức không muốn nói chuyện với y, may vừa rồi mới vận công được một vòng, không thì thật sự đã nôn ra máu rồi.
Yến Vô Sư tâm tình ngược lại khá tốt, tìm một nơi khô ráo, chòng chút cành cây lá khô, bật hộp quẹt, đem đám chim sẻ kia xâu lại nướng lên.
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm bay ra, lan tỏa khắp nơi.
Y quay đầu nhìn về phía Thẩm Kiều, đối phương vẫn đang nhắm mắt vận công, mặt tựa bạch ngọc, dưới ánh mặt trời lộ ra sự ôn nhuận khó tả. Cổ áo màu thiên thanh đem chiếc cổ với từng đường nét xinh đẹp bao lại, trong sự cấm dục gần như thanh lãnh, lộ ra một chút ôn nhuyễn khó nói.
Yến Vô Sư bình sinh gặp qua vô số mỹ nhân, trong đó không ít người tỏ vẻ ta đây là đóa hoa cao lãnh lẫm liệt không thể xâm phạm, nhưng lại chưa từng người nào có thể được như người trước mắt, nhắm mắt giống như thần phật, mở mắt lại như hồng trần ba ngàn ôn nhu.
Đang nghĩ tới đây, Thẩm Kiều liền mở mắt ra: “Chờ tới khi trời tối người đã ngủ, ta sẽ đi xem Ngô bá và A Khinh.”
Yến Vô Sư bình thản ung dung đem từng con chim sẻ trên nháy cây lột ra: “Ta nói rồi, Tuyết Đình muốn duy trì hình tượng tốt đẹp của Phật Môn, tất nhiên không thể ban ngày ban mặt xuống tay với họ. Sau khi Tuyết Đình xuất hiện, sự tồn tại của tòa nhà kia dĩ nhiên bại lộ, Ngô bá sẽ biết nên xử lý ra sao.”
Tính cách y lương bạc, đối với sinh tử người bên ngoài xưa nay rất ít để ở trong lòng. Dưới cái nhìn của y, Ngô bá nếu đã là người trong Hoán Nguyệt tông, vì Hoán Nguyệt tông mà chết, đó cũng là việc lão nên làm. Chỉ là A Khinh kia, Yến Vô Sư cũng chắc chắn không có lấy nửa phẩn thông cảm, nhưng y cũng hiểu rõ Thẩm Kiều là hạng người gì, chỉ sợ lời kia của y vừa thốt ra, đối phương nhất định sẽ trở về nhìn một cái.
Nếu như đổi lại là lúc trước, Yến Vô Sư chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, nhưng giờ phút này, y vậy mà lại vì Thẩm Kiều mà giải thích nghi vấn.
Yến Vô Sư: “Ngươi có biết vì sao ta lại mang sáu con chim sẻ về không?”
Thẩm Kiều sững sờ, không hiểu tại sao y lại đột nhiên hỏi như vậy, còn cho là có thâm ý gì, hơi nghiêng đầu, còn thật sự nghiêm túc tự hỏi.
Yến Vô Sư không biết từ đâu lôi ra một mảnh vỏ cây, đem đám chim sẻ đã nướng chín thả lên trên.
Thẩm Kiều vừa nhìn, lúc này thiếu chút nữa không khống chế được mà co giật khóe miệng.
Chỉ trên trên mặt vỏ cây, sáu con chim sẻ chỉnh tề nằm đó, năm con vây quanh một con.
Yến Vô Sư: “Cái này gọi là Mai Hoa Tước.”
Thẩm Kiều: “…..” Cái này là do ngươi tự nghĩ ra hả?
Yến Vô Sư: “Đầu tiên phải ăn con ở giữa trước, sau đó mới có thể ăn con ở bên cạnh.”
Thẩm Kiều: “… Vì sao?”
Yến Vô Sư: “Bởi vì như vậy thoạt nhìn có vẻ đẹp hơn, nếu ngươi ăn con bên cạnh trước, “Hoa Mai” liền tàn khuyết không đầy đủ.”
Thẩm Kiều không còn gì để nói, lòng nghi ngờ hắn lại tái phát bệnh, không nhịn được mà nhìn đối phương thêm vài lần.
Yến Vô Sư thần sắc tự nhiên, quay đầu tặng hắn một nụ cười, ôn nhu nói: “A Kiều, một phe tâm ý của ta, ngươi nhẫn tâm lãng phí như vậy sao?”
Thẩm Kiều xưa nay không hi vọng mình liều sức cứu giúp lại có thể nhận được cảm tạ từ đối phương, nhưng nếu cái này là phương thức cảm tạ… Vậy cũng quá kỳ quái đi!
Có thể tưởng tượng được tác phong làm việc của Yến Vô Sư người này. Thẩm Kiều lại cảm thấy lần sau nếu y làm ra cái gì mà “Lê Hoa Tước”, “Đào Hoa Tước” cũng sẽ không khiến người ta giật mình nữa.
Dù sao cũng không phải tất cả mọi người lúc dùng cơm tại khách điếm còn có thể tẻ nhạt đến mức đen đĩa đậu nành từng hạt xếp lên.
Hắn chần chờ chốc lát, rốt cục cầm con chim sẻ ở giữa kia lên, thử cắn một miếng.
Ngoại trừ không có rắc muối bên ngoài, mùi vị cũng coi như không tệ.
Thẩm Kiều hỏi: “Hiện giờ thương thế của ngươi sao rồi?”
Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Ngươi tự sờ không phải sẽ biết sao.”
Dứt lời càng không hề chú ý hình tượng mà đưa tay tới.
Huyệt đạo nơi cổ tay từ xưa tới nay luôn là mạng môn, cho dù vỗ công cao cỡ nào, nếu như bị đối phương bắt được liền không dám manh động. Nếu như đổi lại là “Tạ Lăng” làm ra hành động này cũng không khiến Thẩm Kiều ngạc nhiên, chỉ là hắn biết đây không phải.
Hắn kiềm chế suy nghĩ khác thường trong đầu, đưa tay đặt lên, trầm ngâm chốc lát: “Có chút nội thương, nhưng cũng không nặng, an dưỡng một hai ngày là tốt rồi. Trong núi này âm lãnh ẩm ướt, bất tiện nhiều chỗ, tránh tạm một hai ngày thì không sao, nhưng không thể trốn quá lâu. Ngươi có tính toán gì không?”
Yến Vô Sư: “Đi Hán Trung trước, sau đó tới Trường An.”
Thẩm Kiều kinh ngạc, đi như vậy, không phải luẩn quẩn một vòng sao.
“Ta nghĩ ngươi sẽ lập tức tới thẳng Trường An, vào Trường An, có thế lực của Hoán Nguyệt tông ở đó, lại có Chu Chủ che chở, Tuyết Đình cũng không dám vọng động.”
Yến Vô Sư: “Tin ta chưa chết, nếu như Tuyết Đình đã biết, những người còn lại cho dù bây giờ không biết, nhưng qua một thời gian nữa, cũng tất sẽ biết. Ngươi có thể nghĩ đến phải về Trường An, những người khác nhất định cũng có thể nghĩ đến. trên con đường từ đây tới Trường An, chắc chắn có vô số mai phục.”
Thẩm Kiều ừm một tiếng, điểm này hắn cũng từng nghĩ đến.
Yến Vô Sư mỉm cười: “Ngươi đoán đám người Tuyết Đình giết ta, chỉ vì muốn giết ta?”
Thẩm Kiều: “Người bọn họ muốn chân chính đối phó, hẳn là Chu Chủ.”
Yến Vô Sư: “Không sai, ta cũng từng nói, Phật Môn muốn mở rộng ảnh hưởng, chỉ có thể thông qua người đang nắm quyền mới có thể thực hiện. Cho nên bọn họ tuyệt đối không thể dính vào vũng bùn phạm thượng là hành thích vua. Bằng không cho dù không còn Vũ Văn Ung, tương lai cho dù là hoàng đế nào vào thế chỗ, cũng không thể trọng dụng Phật Môn. Còn đám Đột Quyết, Lục Hợp bang, Pháp Kính tông, nếu để bọn họ làm chuyện này, không chỉ danh không chính ngôn không thuận, còn có thể dính vào tầng tầng phiền phức, còn không bằng để người bên cạnh Vũ Văn Ung động thủ.”
Lời Yến Vô Sư nói tựa như một đạo tia chớp, trong nháy mắt rọi sáng điểm mà Thẩm Kiều chưa từng nghĩ tới: “Hoàng hậu A Sử Na thị kia là người Đột Quyết.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Yến Vô Sư cười một tiếng: “A Sử Na thị kia bị Vũ Văn Ung lạnh nhạt phòng bị từ lâu, tất nhiên rất nguyện ý giúp Đoạn Văn Ương điểm thêm chút củi lửa. Còn cả thái tử, thái tử ham ăn biếng làm, ngày ngày vui đùa không biết tiến thối. Hoàng đế bất mãn với hắn từ lâu, thái tử cũng hiểu được điều đó, nếu không thừa dịp cha mình còn chưa sinh ra tâm tư phế truất, tiên hạ thủ vi cường trước, vị trí thái tử này của hắn không hẳn có thể được bảo tồn.”
Thẩm Kiều vì lời nói của y mà chấn động, một lúc sau, mới nói: “Thái tử là con ruột, sẽ không đến nỗi…”
Lời nói được một nửa, có chút khó nói được nữa. Thẩm Kiều bỗng nhiên nghĩ đến Úc Ái, tình cảm của mình và hắn, lẽ nào ít hơn so với hoàng đế và thái tử ư? Nhưng đối phương không phải vẫn không chút lưu tình mà hạ Tương Kiến Hoan sao. Người trong hoàng gia, từ trước đến nay luôn vô tình, thái tử không hẳn không làm ra được hành vi giết cha.
Yến Vô Sư thở dài: “A Kiều, ngươi không ngu ngốc, chỉ là hai chữ nhẹ dạ, luôn luôn trói buộc ngươi, khiến ngươi khi đối với người với chuyện, luôn suy nghĩ theo hướng tốt, mà không phỏng đoán về phía âm u. Nếu như không có ta ở bên, ngươi nên làm sao bây giờ?”
Nếu như không có ngươi ở bên, cuộc sống của ta chỉ sợ càng thêm bình thuận hơn gấp trăm lần mà thôi! Thẩm Kiều suýt chút nữa thì bật thốt lên.
Nhưng hắn là quân tử đôn hậu, khi nào nói ra được những lời như vậy, nghe câu nói này của đối phương, trái lại đem lực chú ý kéo về đề tài cũ.
Nghĩ như vậy, bàn cờ này quả thật là từng bước kinh tâm, liên kết tầng tầng.
Bên phía Yến Vô Sư có chuyện, Hoán Nguyệt tông tựa rắn mất đầu, hai tông còn lại của Ma Môn tất nhiên sẽ không nhịn nổi mà gây phiền phức cho Hoán Nguyệt tông. Biên Duyên Mai mình còn lo không được, nhất định sẽ sơ sẩy bên phía Vũ Văn Ung. Hoàng hậu và thái tử, một người là người bên gối, một người là con trai ruột, Biên Duyên Mai có lợi hại đến đâu cũng không thể thời thời khắc khắc đi theo bên người hoàng đế. Bọn họ muốn làm gì hoáng đế, vậy quả thật so với cho cao thủ võ công trực tiếp đi ám sát còn đơn giản dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Kiều ho khan hai tiếng: “Như vậy Hán Trung thì sao?”
Yến Vô Sư: “Tề vương Vũ Văn Hiến ở Hán Trung, còn chút binh lực, trước tiên qua xem tình huống đã, sau đó mới vào Trường An.”
Thẩm Kiều hiểu ra rồi.
Yến Vô Sư cảm thấy Vũ Văn Ung lành ít dữ nhiều, cho nên muốn tìm đường lui sớm một chút. Thái tử sùng bái phật, đối với Hoán Nguyệt tông không có cảm tình gì. Yến Vô Sư cũng không vừa mắt thái tử, cho nên quyết định lựa chọn Tề vương Vũ Văn Hiến. Trước đó Hoán Nguyệt tông có lẽ cũng đã tốn không ít công sức đối với Vũ Văn Hiến.
Tuyết Đình cảm thấy bọn họ cần tới Trường An, những người khác tất nhiên cũng sẽ nghĩ được như vậy, chỉ sợ không có ai nghĩ được bọn họ ngược lại lại tới Hán Trung.
Nói về chuyện thỏ khôn có ba hang, không ai tinh thông đạo lý này hơn Yến Vô Sư.
Ban đêm trong núi tựa hồ đến đặc biệt sớn, mặt trời mới vừa ngả về tây, lá cây trên đầy đã che kín những tia sáng cuối cùng.
Trong hang động, tiếng củi cháy lép bép vang lên, rốt cục cũng coi như xua tan một hơi khí lạnh trong buổi đêm mùa xuân.
Mà Thẩm Kiều cũng không vận công, chỉ đơn thuần ngủ.
Lần giao thủ với Tuyết Đình này, hắn bị thương không nhẹ. Cho dù có chân khí Chu Dương Sách hộ thể, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mang thân thể người phàm, trước mắt cảnh giới cách biệt Tuyết Đình khá xa, bị thương cũng không thể chỉ trong một hai ngày là đã tốt, đêm đến còn có chút sốt, trán nóng rực, rơi vào ác mộng.
Trong giấc mộng kỳ quái lạ lùng, các nhân vật dồn dập lên sân khấu, Thẩm Kiều hãm sâu trong đó khó có thể tỉnh lại.
Sư tôn hắn sùng bái ngưỡng mộ nhất cầm thanh Sơn Hà Đồng Bi Kiếm dính đầy lông chim chất vấn Thẩm Kiều, tại sao lại dùng kiếm cạo lông chim. Thẩm Kiều đầy bụng ủy khuất nói: “Sư tôn, đó là do Yến Vô Sư làm mà.”
Kỳ Phượng Các nắm lấy cằm Thẩm Kiều, đem kiếm xách tới trước mặt hắn: “Con xem phía trên dính gì này?”
Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn, phát hiện trên thân kiếm còn dính chút râu tóc màu đen, nhất thời bật thốt lên: “Sư tôn, người thực sự dùng Sơn Hà Đồng Bi Kiếm cạo râu sao?”
“Hồ đồ!” Kỳ Phượng Các cả giận nói: “Đây rõ ràng là do con cầm kiếm của vi sư đi chơi, còn đổ lỗi cho người khác. Hôm qua mới vừa dạy con chữ “Thành*”, hôm nay con đã biết mà còn làm sai, xem ra không phạt không được!”
* Thành: Thành trong thành thật trung thực.
“Đệ tử biết sai rồi!” Thẩm Kiều sợ hết hồn, theo bản năng hô lên.
Có lẽ Kỳ Phượng Các không hề nghe thấy lời nhận sai của hắn, ngược lại còn bắt hắn nằm xuống, sau đó cầm một tảng đá lớn áp lên người hắn: “Nếu đã làm sai, liền phải trừng phạt. Con cứ nằm yên ở đây đi, không được vi sư cho phép, không cho phép đứng lên.”
Thẩm Kiều không biết sư phụ từ đâu nghĩ ra cái phương thức trừng phạt cổ quái này, chỉ cảm thấy ngực bị ép đến mức ngộp đau, gần như không thở nổi, không khỏi vội vàng xin tha: “Sư tôn, người dời cục đá đi mà!”
Nhưng mà Kỳ Phượng Các lại có tai như điếc, quay người liền đi, càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không còn bóng dáng nữa.
“Đệ tử sai rồi… Sư tôn đừng đi…”
Thẩm Kiều nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Ngực con đau quá…”
Yến Vô Sư nghe tiếng hắn nỉ non, mở mắt ra cúi đầu nhìn, liền thấy dưới ánh lửa, khóe mắt đối phương ẩn ẩn có chút nước mắt, giống như là đã khóc trong mơ.
Y duỗi tay tới, xúc cảm ướt át, vốn tưởng rằng nước mắt vừa mới chảy ra, vẫn còn chút dư âm ấm ấp, ai biết lại là lạnh như băng.
Một người như vậy, khi còn bé nhất định là được thiên kiều bách sủng mà lớn lên, bằng không làm sao lại dưỡng thành một tâm địa mềm mại như vậy.
Yến Vô Sư thầm nghĩ, lại nghe thấy đối phương không biết mơ thấy cái gì, bỗng nhiêm lẩm bẩn phun ra hai chữ: “Tạ Lăng…”
Y hơi ngẩn ra, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn quỷ dị, giống như mặt nạ đột nhiên bị xé rách.
Rất nhanh, các loại biểu tình, bạo ngược, xa cách, ôn nhu đều chợt lóe lên trên mặt. Dường như có ngàn vạn khuôn mặt đồng thời tranh nhau chen lấu muốn đứng ra làm chủ, khiến người ta không rét mà run.
Khí tức trong người bất đầu dâng trào tán loạn, cực kỳ giống như dấu hiệu của vô số lần tẩu hỏa nhập ma trước đó. Yến Vô Sư bỗng nhiên nhắm mắt lại!
Một lát sau, hắn tiếp tục mở hai mắt ra, vươn tay chạm lên má Thẩm Kiều, tinh tế tìm kiếm, một đường uốn lượn về sau, đỡ lấy cổ, đem người kia hơi nhấc lên, sau đó cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đang lẩm bẩm nói mớ không ngừng kia, đem tất cả nuốt vào trong miệng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói trước thú vị, quả nhiên thú vị nhỉ? Phía dưới còn có ngọt, ta là một con mèo có lương tâm.
Lão yến bị chứng cưỡng bách, ăn chim sẻ cũng phải bày ra hình dáng hoa mai…
Kỳ Phượng Các: A Kiều, con dám lấy Sơn Hà Đồng Bi Kiếm cạo lông chim?!
Thẩm Kiều: “Thật sự không phải con mà /(ㄒoㄒ)/~~
A Kiều thực sự là một đứa trẻ ngoan, trong lòng có hổ thẹn với sư tôn, lập tức thể hiện trong giấc mơ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT