Có bước đệm này, Thẩm Kiều có thể lấy lại một hơi, tay dùng sức, Sơn Hà Đồng Bi kiếm cắm mạnh vào trong vách hố, dưới chân đạp lên vết nứt nhô ra, vận khí phi lên, vươn mình nhảy vào chỗ Yến Vô Sư ẩn thân.
Nơi này trên thực tế không phải hang động gì, mà vì niên đại xa xưa, vách hố rạn nứt tạp thành một khe hở. Tòa thành trì này bị gió cát vùi lấp, trải qua bao năm tháng gió mưa, từ lâu đã hòa làm một thể cùng lòng đất.
Không chờ hắn hỏi, Yến Vô Sư đã lên đường: “Phía dưới chính là Hồng Ngọc Tủy đám người Trần Cung muốn tìm.”
Thẩm Kiều vừa mới ổn định thân hình, vẫn chưa chú ý nhiều. Lúc này nhìn xuống, hắn mới phát hiện có một mảnh đỏ tươi phát sáng, lung linh rõ ràng. Loại hồng quang này chỉ là ánh sáng từ bản thân khoáng thạch, không quá chói mắt, mà long lanh lưu chuyển, sáng rực, ở trong bóng tối, đủ để ánh đỏ gương mặt người xem.
Bắt đầu từ nơi này, kéo dài tới phía trước, bọn họ quẹo qua mấy góc ngoặt, hai bên đều có Ngọc Tủy chiếu sáng. Mà những Ngọc Tủy này tất cả đều khảm sâu vào trong đá, căn bản không đào ra được. Không biết những Ngọc Tủy thật sự đẹp đẽ toàn vẹn này có tác dụng gì khiến Trần Cung phải tìm đến chúng? Hắn có được sự ưu ái của Tề chủ, vinh hoa phú quý hưởng không hết, ngay cả Mộ Dung Thấm hiện giờ cũng phải mặc cho hắn sử dụng, trung thành tuyệt đối, càng không cần nói tới kim ngân tài bảo. Lúc trước Trần Cung không có gì, có thể sẽ vì Ngọc Tủy mà không quan tâm tới tính mạng, nhưng Trần Cung của bây giờ, nắm giữ quá nhiều thứ, tại sao lại còn không tiếc nguy hiểm đi tới chỗ này?
Hắn thu tầm mắt lại, quay đầu hỏi: “Đa tạ, sao ngươi lại ở đây?”
Yến Vô Sư hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Từ chỗ này có một đường tắt thông xuống phía dưới.”
Thẩm Kiều: “Ngươi xuống rồi?”
Yến Vô Sư: “Không, phụ cận nơi đó có hai con viên hầu canh gác.”
Thẩm Kiều: “Vậy ngươi thấy Ngọc Thung Dung rồi?”
Yến Vô Sư ừm một tiếng.
Thẩm Kiều kiểm tra tình huống của mình một chút. Vết thương trên người hắn có vài chỗ, to có nhỏ có, nhiều nhất là vì vừa nãy che chở cho Yến Vô Sư bị viên hầu cào trúng, cũng có vài vết thương nhỏ do vừa rồi rơi xuống, nhưng những thứ này đều là vết thương ngoài da. Trên móng vuốt của viên hầu mặc dù có độc, cũng là độc thường, vận chuyển chân khí xuống, rất nhanh đã có thể đẩy ra ngoài cơ thể.
So sánh với nhau, ngược lại đám người Trần Cung bên kia, bị thương còn nghiêm trọng hơn chút.
Yến Vô Sư: “Những con viên hầu này mấy trăm năm qua chưa từng trông thấy ánh mặt trời, dùng nhện mặt người cùng Ngọc Thung Dung làm thức ăn, da thịt cứng rắn, không dùng thần binh đã được rót chân khí vào thì không thể gây thương tổn cho chúng. Mà thân pháp nhẹ như chim yến, mới là điểm khó đối phó nhất của chúng.”
Thẩm Kiều ngược lại bỗng cảm thấy phấn chấn: “Vậy đi thôi, nếu đã tới nơi này, thiếu mỗi bước cuối cùng. Lấy được Ngọc Thung Dung, cũng có thể sớm chữa trị ngoại thương cho ngươi.”
Yến Vô Sư liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Lấy được Ngọc Thung Dung vào tay rồi nói sau, tránh lát nữa đụng phải đám người Trần Cung, lại tăng thêm biến cố.”
Yến Vô Sư gật nhẹ đầu, không nhiều lời nữa: “Đi theo ta.”
Y đứng thẳng thân mình, đi trước dẫn đường, Thẩm Kiều thì theo ở phía sau.
Cách xa khỏi đoạn đường Ngọc Tủy kia, hồng quang biến mất, bóng tối lại trải đầy đường đi. Bước chân hạ xuống một cách nhẹ nhàng nhất, tay áo ma sát tạo nên tiếng sột soạt trong không gian. Hô hấp của hai người quấn lấy lẫn nhau, một trước một sau, nhìn như ám muội thực ra xa cách.
Lộ trình không ngắn, giữa đường có không ít lần chuyển hướng ngoằn nghèo. Yến Vô Sư bởi vì từng đi qua một lần, bước chân không hề chậm. Đi được chừng nửa nén hương, y bỗng nhiên dừng lại. May mà Thẩm Kiều phản ứng nhanh, đúng lúc ngừng chân lại, bằng không đã va vào rồi.
“Phía trước chính là…” Yến Vô Sư quay đầu lại thấp giọng nói.
Nhưng y còn chưa nói dứt, trước mặt đã thổi tới một luồng gió tanh. Thẩm Kiều kéo y ra phía sau, tay phải giơ kiếm nên đón đỡ.
Gánh nặng ngàn cân phút chốc đè xuống đầu, Thẩm Kiều không kịp phòng bị liền lui lại ba bước. Nhưng hắn rất nhanh đã rút kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm quét ngang, viên hầu gào lên một tiếng, lui một chút, lại tiếp tục nhào tới. Cùng lúc đó, một con viên hầu khác cũng đánh tới, gia nhập cuộc chiến.
Trong bóng đêm tăm tối, Thẩm Kiều tuy rằng không nhìn thấy gì, cảm quan lại trở nên vô cùng nhanh nhạy. Hắn lùi về sau vài bước, đợi hai con viên hầu kia cùng nhào tới, chân khí rót vào kiếm, hóa thành một đạo bạch hồng. Hai con viên hầu đột nhiên không kịp chuẩn bị, lưỡi giao gió chém tới, trên người bị tước mất một miếng thịt, gào lên, nhất thời càng thêm hung ác, tấn công về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều nói với Yến Vô Sư: “Ta chặn chúng nó, ngươi đi hái Ngọc Thung Dung!”
Kỳ thực không cần hắn nói, Yến Vô Sư đã khom lưng, đem bụi rậm sinh trưởng trên vách tường hẹp bên trên đám Ngọc Tủy nhổ lên tận gốc. Thứ kia lớn lên mang hình dáng trái cây màu trắng, có chút giống nha đam nhưng lại mang màu xám trắng. Dưới sự chiếu rọi của Ngọc Tủy mà hiện lên màu hồng nhạt. Có ít cây sau khi bị bẻ gẫy, chảy ra chất lỏng màu trắng, kéo theo đó là một mùi thơm nhàn nhạt truyền ra.
Ngọc Thung Dung trong truyền thuyết vô cùng quý giá, chính là thánh vật chữa thương, hoàng cung đại nội chưa chắc đã có. Mà Yến Vô Sư sau khi lấy xuống vài cây Ngọc Thung Dung, liền không liếc mắt nhìn thứ khác một lần nào nữa, ngược lại, y xoay người nhìn Ngọc Tủy dưới vách, sau đó làm một loạt hành động ngoài ý muốn. Y trực tiếp vặt hết các trái Ngọc Thung Dung đã mọc, bóp nát sau đó ném xuống dưới vách núi. Trong áng đỏ, trái cây Ngọc Thung Dung rất nhanh không còn bóng dáng.
Sau khi làm xong chuyện này, một đầu khác của thông đạo truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đám người Trần Cung vất vả lắm mới thoát khỏi sự quần công của đám yêu hầu, trên người lại gặp phải nhện mặt người. Kết quả đánh được một lát, đám yêu hầu lại đuổi tới. Mọi người vừa đánh vừa chạy, rốt cục tới được chỗ này. Vốn tưởng có tìm được lối thoát, không ngờ lại gặp được cố nhân.
“Thẩm đạo trưởng?!”
Ngữ điệu của Trần Cung đầy rẫy nghi ngờ. Hắn vốn tưởng rằng dưới sự vây công của đáng yêu hầu kia, Thẩm Kiều phải chết không nghi ngờ, nhưng đối phương cố tình lại không chết, đã thế lại còn đến nơi này sớm hơn bọn họ một bước.
Nhưng mà chẳng ai rảnh để chột dạ hay chất vấn, đám yêu hầu đã đuổi sát phía sau, phía trước còn có hai con. Đám người Trần Cung xuất hiện khiến chúng nó di dời mục tiêu. Trong nháy mắt coi tất cả mọi người thành đám xâm lược, như vậy lại giúp cho Thẩm Kiều giảm được một phần áp lực.
Đám người Trần Cung thầm kêu xúi quẩy. Vốn tưởng rằng thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng có thể lấy được Ngọc Tủy, nhưng không ngờ trước mắt còn phải đánh một trận ác chiến nữa. Những con viên hầu này bám riết không tha, mạnh mẽ hung hãn, nếu không tiêu diệt sạch được chúng nó, đừng nói là lấy Ngọc Tủy, mà căn bản ngay cả rời đi cũng không được.
Mọi người không còn cách nào, đành phải nhấc binh khí lên tiếp tục chiến đấu với đám viên hầu này. Chỉ có chút may mắn hơn là, những con viên hầu này không phải loại hình thân thể kim cương bất hoại*, chém giết với đám Trần Cung lâu như vậy, tương tự thể lực cũng có chút suy giảm, chỉ chốc lát sau đã có hai con viên hầu bị Mộ Dung Thấm và Thẩm Kiều cắt cổ giết chết.
Viên hầu đã thông hiểu nhân tính, mèo khóc chuột, thấy thế đều có chút sợ hãi lui lại. Chỉ có con viên hầu thủ lĩnh vẫn còn giận dữ, càng thêm điên cuồng công kích mọi người.
Mà dưới sự điên cuồng này, trận tuyến đã loạn. Cùng đám viên hầu này triền đấu lâu như vậy, mọi người cũng dần nắm vững quy tắc, không muốn cùng chúng nó lấy cứng đối cứng. Cổ chúng là nơi yếu nhược mềm mỏng nhất trên thân, chỉ cần có thể tìm đúng cơ hội đưa một kiếm qua, những con viên hầu này mặc dù không đến nỗi đầu thân đứt lìa, nhưng yết cầu cũng bị chặt đứt mà tắt thở.
Như vậy, sau một nén nhang, đã có không ít viên hầu chết dưới kiếm mọi người. Trần Cung thấy thế càng thêm quyết tâm, liền từ trong vòng chiến chui ra, đi về phía vách đá cheo leo.
Ngọc Tủy cách vách đá chừng hai ba trượng, chút độ cao ấy đối với người có khinh công tốt mà nói thì không phải chứng ngại khó khăn gì. Trần Cung ngàn dặm xa xôi từ Tề quốc tới nơi này, chính là vì những thứ đồ này, trên đường còn thiếu chút nữa là mất mạng. Giờ khắc này đột nhiên thấy mục đích cuối cùng của mình hiện ngay trước mắt, trong lòng khó tránh khỏi kích động.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đem tất cả những tâm tình vô dụng vứt bỏ, quay đầu lại liếc nhìn đám người Mộ Dung Thấm một cái.
Lần này, cùng hắn ra ngoài, trong đám người, không bao gồm cả hắn, cũng chỉ còn sót lại ba. Hai thúc cháu Mộ Dung Thấm và Mộ Dung Tấn, còn có một người nữa là Tát Côn Bằng, cũng coi như là người có võ công cao nhất trong chuyến đi này. Chỉ là hiện tại bọn họ còn đang cùng đám yêu hầu tranh đấu, khó có thể phân thân. Trần Cung không kịp đợi gọi họ xuống thăm dò xem, liền tự mình nhảy xuống khỏi vách đá.
Phía dưới không có viên hầu hay nhện nào, tất cả đều là Ngọc Tủy kết thành từng bó từng bó, hồng quang mờ ảo, không hề khiến người ta liên tưởng đến máu tươi, trái lại, tạo cảm giác nhàn nhạt an tường. Trần Cung khó nén kích động, không nhịn được vươn tay sờ lên. Bề mặt tinh thạch bóng loáng long lanh, thậm chí còn có thể chiếu ra đường nét ngón tay hắn.
Sau một chốc, loại tâm tình kích động này mới dần dần bình ổn xuống.
Trần Cung nhìn quanh bốn phía, tinh thạch nơi này hình thành một cách tự nhiên, cứng rắn cực kỳ, muốn cướp cũng không dễ. Chỉ sợ phải cần tới mười, thậm chí hàng trăm người dùng búa bén khảm tạc nhiều lần, mới có thể thành công
Mà Trần Cung lại không hề có tâm muốn lấy những Ngọc Tủy này. Chúng nó tuy rằng vô cùng trân quý, nhưng mục đích của mình từ trước chưa hề là vì mang chúng đi.
Hắn cời Thái A kiếm vẫn luôn ở sau lưng ra, tìm một khối Ngọc Tủy có bề mặt sắc bén nhất, đem chỗ nối giữa cán kiếm và thân kiếm Thái A đập mạnh xuống mặt bén nhọn nhất của Ngọc Tủy.
Một tiếng cạch nhỏ nhắn vang lên, nơi tiếp nối theo tiếng gãy ra. Một danh kiếm truyền lưu nhân thế, cứ như vậy mà bị hắn làm gãy thành hai đoạn.
Mà Trần Cung ngược lại lại có vẻ mừng rỡ. Hắn lập tức bỏ qua thân kiếm, từ trong cán kiếm cẩn thận từng li từng tí lấy ra một tấm lụa nhỏ.
Trên mặt tấm lụa tràn ngập những chữ nhỏ xíu. Trần Cung nhìn một lúc, sắc mừng trên mặt càng ngày càng đậm. Hắn chỉ đứng yên trong tinh thạch Ngọc Tủy đó, mà chuyên chú xem.
Nhưng chỉ chốc lát sau, mặt hắn đột biến sắc, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay phải mình không biết từ lúc này đã biến thành màu xanh tím. Hơn nữa loại màu sắc này lại vẫn đang từ từ lan tràn lên phía trên, theo sắc xanh tím lan tràn, bàn tay hắn đau như kim châm, trong đau đớn lại cảm thấy ngứa, khiến hắn không tự chủ được mà muốn vươn tay tới gãi. Trần Cung quả thực cũng đã vươn tay tới, nhưng sự ngứa ngáy này cũng không hề nhờ vậy mà giảm xuống, da dẻ đều đã bị cào nát cũng không có chút tác dụng gì.
Dưới da, vạn trùng cắn xé, đau ngứa khó nhịn. Gân xanh từng chiếc nổi lên, thuận theo dòng máu chảy mà uốn lượn đi lên, từ từ lan tràn đến cổ tay.
Không cần bất cứ kẻ nào nói, Trần Cung cũng biết, hắn trúng độc.
Cố gắng nhịn xuống, hắn lập tức thả người nhảy lên trên vách đá trở lại thông đạo vừa rồi. Lúc này Mộ Dung Thấm và Thẩm Kiều bên kia cũng vừa hay đã giết chết hơn phân nửa đám viên hầu, ép lui con thủ lĩnh. Mà Yến Vô Sư không biết chạm bừa phải cơ quan nào trên vách tường, đá lớn trên đầu đột nhiên rớt xuống. Mọi người nhân cơ hội lùi về sau, đá tảng tách viên hầu cùng bọn họ ra, cũng giúp cho mọi người có thể thở một cái.
Mà trong lòng Trần Cung hiện tại đều là chuyện trúng độc của mình, đâu còn hơi sức mà quản chuyện viên hầu. Mộ Dung Thấm thấy sắc mặt sợ hãi của hắn, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Trần Cung: “Nhanh, nhanh, trên người ngươi có mang theo thuốc giải độc không!”
Ánh mắt Mộ Dung Thấm chạm đến bàn tay hắn, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ kinh sợ: “Chủ công, đây là…?!”
Màu xanh tím đã bắt đầu lan tràn lên khỏi cổ tay.
Ngữ khí của Trần Cung gần như là gầm thét: “Thuốc giải độc!”
Lúc dưới vách đá hắn đã thử ăn vài cái, nhưng đều không có hiệu quả. Hiện tại chỉ có thể đem toàn vộ hy vọng ký thác vào Mộ Dung Thấm.
Nhưng thuốc giải độc cũng không phải vạn năng. Mộ Dung Thấm có, Trần Cung nhất định cũng có. Sau khi nuốt vào vài viên thuốc, lại vẫn như trước không có tác dụng gì, Trần Cung đã gần như tuyệt vọng.
Hắn không nghĩ tới mình phí hết bao tâm tư cuối cùng cũng đạt được mục đích, lại sắp cứ vậy mà chết
“Thẩm đạo trưởng có biện pháp nào có thể giúp ta giải độc không? “Hắn nói giọng khàn khàn, coi Thẩm Kiều như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ánh mắt nhìn đối phương ngập tràn hi vọng.
Thẩm Kiều căn bản không biết hắn trúng độc như thế nào, chỉ thấy đối phương nhảy xuống vách núi, sau đó một lần nữa bò lên là thành như vậy: “Phía dưới có độc vật?”
Trần Cung: “Là đám Ngọc Tủy đó, đám Ngọc Tủy đó có kịch độc! Ngươi có thể cứu ta được không? Ta nghe nói Huyền Đô Sơn chế thuốc đứng đầu thiên hạ. Ngươi là chưởng giáo, nhất định có nhiều biện pháp. Nếu như ngươi cứu được ta, ta nhất định sẽ dốc lòng báo đáp!”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ta ra đi vội vàng, lại bị ngươi áp chế tới đây, căn bản không kịp mang theo thuốc giải độc nào.”
Trần Cung lại cho là hắn không chịu cho, liền lấy từ trong lồng ngực ra môt mảnh ngọc ném về phía Thẩm Kiều: “Thực ra lúc ngươi đáp ứng cùng ta đồng hành, ta đã sai người thả ông lão kia về rồi. Bây giờ ông ta chắc chắn đã trở lại với tôn nữ của mình. Nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm, chờ sau khi quay lại có thể cầm mảnh ngọc này tới Vân Lai khách điếm trong vương thành tìm người. Ông chủ kia nhận tiền của ta, tạm thời giữ người lại. Cho dù hắn không thả người, ngươi chỉ cần cầm mảnh ngọc này đi, cũng có thể khiến hắn yên tâm mà thả người. Ta biết ngươi là người quân tử, trước kia từng nhiều lần cứu ta. Lần này ép ngươi đi cùng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi, cũng không hề có tâm muốn hại người. Xin ngươi nhớ tới tình cảm ngày xưa của chúng ta mà cứu ta một mạng!”
Tốc độ nói của hắn cực nhanh, có thể đoán được trong lòng hắn đang căng thẳng đến cùng cực.
Thẩm Kiều bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không có giải dược.”
Lời này vừa ra, Trần Cung nhất thời mặt xám như tro tàn.
Hắn nỗ lực vận công ép độc ra, nhưng chân khí vận hành trái lại khiến tốc độ độc tốc xâm nhập càng tăng nhanh. Mắt thấy màu xanh tím đã gần chạm tới khuỷu tay, Trần Cung khẽ cắn răng, nói với Mộ Dung Thấm: “Nhanh, chặt cánh tay của ta xuống!”
Lúc này người vẫn luôn giấu mình trong bóng tối, lặng lẽ không nói là Yến Vô Sư bỗng nhiên lên tiếng: “Tại sao ngươi không hỏi ta có biện pháp nào hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT