Viên hầu nhào tới Thác Bạt Lương Triết, rồi cùng nhau ngã xuống vực sâu. Trong không gian trống trải chỉ còn lại tiếng thét kinh hoàng của Thác Bạt Lương Triết, quanh quẩn không tan.
Đáng ra phải bị Thác Bạt Lương Triết dùng làm bia đỡ đạn, Yến Vô Sư lúc này lại đang dựa vào vách đá thở dốc, sắc mặt trắng bệch như quỷ, dưới ánh đèn lửa yếu ớt chập chờn, tỏa ra một tia gần như hờ hững lạnh lẽo vô bờ.
Thẩm Kiều thở ra một hơi, tiến lên bắt mạch cho y: “Ngươi không sao chứ?”
Bàn tay bị bắt của đối phương cứng đờ, lập tức thả lòng, mặc hắn ấn mạch nơi cổ tay.
Lông mày Thẩm Kiều nhíu chặt, cũng không phải là vì phản ứng vừa rồi của y: “Chân khí trong cơ thể ngươi sao lại càng ngày càng hỗn loạn như vậy, nói đơn giản chính là như quần hùng tranh đấu vậy!”
Yến Vố ư: “Vừa rồi ta có vọng động chân khí.”
Thẩm Kiều từ trong câu nói ngắn ngủi mấy chữ này của y nghe ra cảm giác đèn cạn dầu tắt, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Không chờ hắn có phản ứng, đối phương đã như núi lớn sụp xuống, cả người đổ về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không thể không đỡ lấy người, xúc cảm hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn không hề chuẩn bị, mãnh liệt run lên.
Tình hình này khá giống ngày đó tại Trần quốc, phản ứng của Yến Vô Sư sau khi giao thủ cùng Nhữ Yên Khắc Huệ, bị tẩu hỏa nhập ma.
Mà trên thực tế, căn nguyên bệnh tật hôm nay của y, xác thực cũng chôn xuống bắt đầu từ ngày ấy.
Yến Vô Sư cũng đang run lên, điều này khiến cho y theo bản năng muốn dựa gần vào Thẩm Kiều, kiếm chút ít ấm áp.
Với tình trạng hiện tại của y, Thẩm Kiều không còn dám tùy ý rót chân khí vào cho y: “Ngươi cảm thấy thế nào, nếu không đi được, cứ ở lại đây nghỉ ngơi một lát vậy.”
Yến Vô Sư từ trong hàm răng cắn ra được một chữ: “Đi…”
Thẩm Kiều thở dài, khom lưng cõng y trên lưng, lấy kiếm làm trụ, đi về phía cửa động.
Yến tông chủ đã từng độc bộ võ lâm, bễ nghễ quần hùng ngày trước chỉ sợ có nằm mơ cũng không hề nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như thế.
Trên người bọn họ đã không còn hộp quẹt, cái vừa rồi mới tắt lúc trước. Thẩm Kiều nhìn thấy phía dưới cửa động quả nhiên có một chiếc cầu thang, cực kỳ dốc. Mà đã có cầu thang, chứng tỏ phía dưới kia là nơi đã từng có người ở. Nơi này tám chín phần chính là Xúc Khương thành mà Trần Cung muốn tìm.
Người trên lưng Thẩm Kiều vẫn khẽ run như cũ, nhưng lực ý chí của đối phương quá lớn, nửa câu rên rỉ cũng không chịu kêu ra ngoài.
Viên hầu vừa rồi công kích bọn họ, chắc chắn đã ở nơi này rất lâu. Như vậy nó ôm Thác Bạc Lương Triết rơi xuống, không phải chứng minh phía dưới nơi này kỳ thực cũng không phải là vực sâu như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là có nơi khác để đi?
Thẩm Kiều từng bước từng bước đi xuống cầu thang, phân tâm mà nghĩ.
Yến Vô Sư khàn giọng nói: “Ta không phải A Yến kia của ngươi.”
Thẩm Kiều ừ một tiếng: “Ta biết.”
Từ thần sắc của đối phương khi nhìn Thác Bạt Lương Triết rơi xuống lúc vừa rồi, lại cộng với phản ứng lúc mình chạm lên mệnh môn của y, hắn liền biết nhân cách trong cơ thể Yến Vô Sư lại thay đổi rồi.
Mấy ngày ở chung, tổng kết lại, Thẩm Kiều đại khái cũng có thể phát hiện ít đầu mối.
Một loại chính là nhân cách nguyên bản của y, tạm thời gọi là Yến Vô Sư.
Một loại là người gọi hắn câu mỹ nhân ca ca “Tạ Lăng” kia. Loại nhân cách này có chút thiên chân, nhưng tâm phòng bị lại vẫn rất nặng, không thích mở miệng, nhưng có thể tín nhiệm hắn. Có lẽ là vì sau khi tỉnh lại, Thẩm Kiều là người đầu tiên y nhìn thấy. Cũng có lẽ vì y có thể cảm nhận được Thẩm Kiều không có ác ý. Nói chung “Tạ Lăng” này bảo làm cái gì thì làm cái đó, coi như cực kỳ bớt lo, nếu là Yến Vô Sư chân chính, tuyệt đối không thể làm vậy.
Một loại nữa chính là “A Yến” luôn luôn nói chuyện với hắn. Tính cách này khá ôn hòa, có thể thảo luận một ít chuyện, xem như là tính cách dễ ở chung nhất trong tất cả những nhân cách của Yến Vô Sư.
Thẩm Kiều: “Vậy ngươi của hiện tại là ai?”
Yến Vô Sư trả lời một câu như thật như giả nói: “Ta là y, mà cũng không phải là y.”
Chân khí trong cơ thể y tán loạn, giờ khắc này chắc là cực kỳ thống khổ, nhưng nếu không muốn nghĩ nhiều đến sự thống khổ ấy thì đành phải mượn nói chuyện để dời đi lực chú ý.
Thẩm Kiều: “Cho nên ngươi không phải là Yến Vô Sư, không phải Tạ Lăng, cũng không phải A Yến?”
Yến Vô Sư: “Ta không biết, trong đầu rất rối, có lúc nhớ được ít chuyện, có lúc lại cảm thấy chuyên này chưa từng xảy ra trên người ta. E là một phút trước ta làm cái gì, ngay cả chính ta cũng không biết…”
Thẩm Kiều đối với tình hình này đã thành thói quen: “Đợi tới lúc tìm được Ngọc Thung Dung, tình trạng của ngươi có lẽ sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Yến Vô Sư: “Ngọc Thung Dung chỉ có thể trị ngoại thương, không có tác dụng gì với nội thương.”
Thẩm Kiều: “Vậy phải làm thế nào mới có thể trở lại nhân cách nguyên bản?”
Yến Vô Sư: “Chờ ta bù đắp xong kẽ hở của “Phượng Lân Nguyên Điển”.”
Thẩm Kiều: “Cái kẽ hở trong ma tâm kia, trước kia không phải ngươi từng nói không thể bù đắp được sao?”
Đối phương mang theo thanh âm có chút kinh ngạc đi về phía trước.
Giờ khắc này Yến Vô Sư nhớ không rõ rất nhiều chuyện, nhưng y lại nhớ chính xác “Chính mình” từng đối xử với người này thế nào. Là y tự tay đưa hắn đến trước mặt Tang Cảnh Hành. Ánh mắt của đối phương khi đó gần như có thể thấy rõ được tâm như tro tàn. Hắn đã từng nói với “Chính mình”: Ta lần lượt gặp phải phản bội, không phải bởi vì ta quá mức ngây thơ, mà là ta tin tưởng thế gian này luôn còn thiện ý. Nếu như không có kẻ ngu ngốc như ta vậy, Yến tông chủ sao có thể có được lạc thú đây?
Những chuyện này mới qua bao lâu?
Người này rốt cục đã dùng tâm tình gì, để một lần nữa tới đối mặt với “Chính mình”.
“Ta đã tìm ra cách rồi.” Y nhàn nhạt nói.
Trong lồng ngực phảng phất như lưu lại chút ấm áp, đó là “Tạ Lăng” và “A Yến” lưu lại, mỗi khi nhớ tới người này đều có thể cảm thấy.
Mà Yến Vô Sư của giờ khắc này lại cưỡng ép đem nó xóa đi, ánh mắt rơi vào khoảng không phía trước Thẩm Kiều không xa.
“Nơi đó có người.” Y nói.
Gần như là cùng lúc, Thẩm Kiều dừng chân lại.
Hắn cũng nghe thấy được, có tiếng hô hấp ồ ồ thoáng qua.
“Ai ở đó?” Thẩm Kiều lên tiếng.
Trong bóng tối, một đôi con ngươi xanh biếc yếu ớt như hai ngọn đèn âm u, nổi lên giữa không trung, nhìn chằm chằm vào hai người.
Cùng lúc đó, lan tràn đến, là mùi máu tanh nồng nặc không tan.
Tòa thành cổ Xúc Khương này đã nhiều năm không có người lui tới, quả nhiên nguy cơ trùng trùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT