Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Lúc trước sau khi bị Thẩm Kiều làm mất mặt, Trần Cung liền hai lần phái người lại đây, lần đầu còn có chút khách khí, nói muốn mời Thẩm Kiều tới phủ Bành Thành huyện công làm khách, lúc được báo là Thẩm Kiều không còn ở trong quan còn không tin, quan chủ mặc cho bọn họ đi chung quanh tra xét, sau đó đành phẫn nộ rời đi. Lần thứ hai đối phương cũng không còn khách khí như vậy nữa, gióng trống khua chiêng vênh váo tự đắc đi tới. Trần Cung cũng coi như hiểu rõ Thẩm Kiều, biết hắn là người không muốn liên lụy người khác, liền bảo đám hạ nhân đem quan chủ cùng hai tiểu đồ đệ kia về, nếu như Thẩm Kiều biết, nhất định sẽ chủ động dâng tới cửa.

Ai biết quan chủ đã sớm có dự liệu, mang theo hai đồ đệ trốn vào trong mật thất, khiến cho đám người Trần Cung vồ hụt. Đối phương cho rằng đám người quan chủ đã bỏ trốn suốt đêm, không thể làm gì, chỉ đành quay về báo cáo kết quả.

Sơ Nhất không yên tĩnh được như Thập Ngũ, ở trong mật thất đợi mấy ngày liền có chút không chịu nổi. Nơi này ánh sáng ảm đạm, không khí vẩn đục, quả thực không thể thoải mái được như trên mặt đất, vừa vặn đụng phải chuyện trong thành mở hội. Hắn cầu xin làm nũng nửa ngày, vất vả lắm mới khiến quan chủ đồng ý cho đi ra ngoài dạo chợ. Quan chủ cũng còn đặc biệt dặn dò hắn đừng có trở về quá sớm.

Ai ngờ đã là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỉ, mặc dù lúc về Sơ Nhất có cẩn thận rón rén, nhưng người có võ công, không thể không có phát hiện.

Bởi vì đối phương mở miệng nói chuyện, sắc mặt Thẩm Kiều cũng thay đổi.

“Tiểu đạo sĩ, ngươi sống ở đây sao?”

“Ngươi là ai?” Sơ Nhất hỏi.

Mật thất có hai lỗ hổng để cung cấp không khí cho người bên trong, ban đầu người kiến tạo nơi này, cũng dựa vào đặc thù cấu tạo, khiến cho người bên trong có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, mà bên ngoài lại rất khó phát hiện nơi ẩn núp này.

Hắn là ai? Quan chủ thấy vẻ mặt Thẩm Kiều, há miệng không tiếng động hỏi.

Thẩm Kiều che miệng nhịn xuống xúc động muốn ho khan, lấy tay chạm vào cốc nước trên bàn, nhanh chóng viết xuống vài chữ: Tiêu Sắt, môn hạ Hợp Hoan tông, đệ tử của Nguyên Tú Tú, ta cùng Tang Cảnh Hành giao thủ mới bị thương.

Nguyên Tú Tú cùng Tang Cảnh Hành tuy rằng có mâu thuẫn, nhưng bọn họ đều là người của Hợp Hoan tông, Thẩm Kiều rất khó tưởng tượng Tiêu Sắt bỗng nhiên tìm tới sẽ có chuyện tốt được.

Thập Ngũ còn có chút không rõ vì sao, quan chủ lại hiểu, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, rồi cũng biến thành nghiêm túc.

Lúc trước thời điểm tới tá túc, Thẩm Kiều còn tưởng một lớn hai nhỏ này chỉ là mấy đạo sĩ bình thường, mãi đến tận khi quan chủ bắt mạch xem bệnh cho mình, hắn mới biết đối phương rất có thể cũng là người trong giang hồ.

Bất quá giờ khắc này thân phận đối phương là gì cũng đều không quan trọng, quan trọng là… Tiêu Sắt bây giờ tìm tới cửa, nhất định là “lai giả bất thiện*”, hơn nữa tám chín phần mười là tới tìm Thẩm Kiều.

*Lai giả bất thiện: Người tới không có ý tốt.

“Ta là Tiêu Sắt.” Bọn họ nghe thấy đối phương nói, thanh âm nhu hòa, như là khách tới chơi nhà, mà không phải đến gây phiền toái. “Tiểu đạo sĩ, ngươi có thấy một người nào tên Thẩm Kiều không?”

“Không, không có!”

Tiêu Sắt nở nụ cười: “Tiểu đạo sĩ, ngươi ngay cả nói dốt cũng không nổi, nói đi, hắn ở nơi nào?”

Sơ Nhất lớn tiếng nói: “Ta không biết, ngươi là ai, ngươi mau đi đi, bằng không chờ sư phụ ta quay về, người sẽ đánh chết ngươi!”

Tiêu Sắt một chút tức giận cũng không có, ôn nhu nói: “Ngươi không nói, ta không thể làm gì khác là mang ngươi quay về giao cho Tang trưởng lão vậy. Hắn hiện giờ đang rất tức giận nha, số mỹ nhân bị hắn giết cũng đến ba kẻ rồi, ta đang lo không có ai có thể giúp lão nhân gia người phát tiết hỏa khí đây. Ngươi chớ vì một Thẩm Kiều mà đi làm cái loại chuyện ngu xuẩn này nha!”

Phía mật thất, quan chủ gắt gao đè lại Thẩm Kiều đang muốn xuống giường, khí lực lớn đến mức Thẩm Kiều căn bản không thể phản kháng.

“Nghe ta nói!” Hắn nhỏ giọng nói, miệng kề sát bên tai Thẩm Kiều, “Người Hợp Hoan tông vốn thích giết chóc, sẽ không vì ngươi ra ngoài mà bỏ qua cho Sơ Nhất, chỉ có thể liên lụy cả hai bên thôi. Ngươi ở lại chỗ này, chăm sóc Thập Ngũ, ta ra ngoài!”

Thẩm Kiều biết lời đối phương nói là sự thực, lại không thể nào tưởng tượng được mình bình yên trốn ở nơi này, để người khác đi đối mặt với chuyện mà mình phải gánh chịu.

Hắn lắc đầu một cái, đang muốn nói mình có liều mạng cũng sẽ bảo vệ Sơ Nhất, quan chủ lại nhanh như chớp ra tay điểm huyệt hắn, nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một thứ nhét vào trong tay hắn: “Nếu như có chuyện gì, ngươi cứ mang theo Thập Ngũ tới Bích Hà tông ở Thái Sơn, cứ nói là môn đồ không ra gì Trúc Lãnh Tuyền ở bên ngoài thu đồ đệ, để cho nó trở lại nhận tổ quy tông, một lần nữa gia nhập sư môn.”

Quan chủ nói xong, tiện đường cũng điểm huyệt Thập Ngũ, sau đó nói với bọn họ: “Ta ra tay không nặng, qua một vài phút là có thể giải, Thẩm Kiều, ta giao Thập Ngũ cho ngươi, ngươi nhớ phải nhận phần trách nhiệm này.”

Dứt lời hắn đứng dậy, cũng không quay đầu, rời khỏi mật thất.

Đi ra khỏi mật thất, quan chủ liền đi về một phía khác, tránh việc trực tiếp bước ra để đối phương phát hiện cửa mật thất, liền cố ý từ một chỗ khác trong quan đi ra ngoài.

“Trời cũng đã tối, ai còn tới quấy nhiễu giấc ngủ của ta vậy a!” Hắn chậm rãi bước ra, mặt mũi lim dim buồn ngủ. “Ngươi là ai, sao lại nắm lấy đồ đệ ta không buông?”

“Sư phụ!” Vai Sơ Nhất bị Tiêu Sắt nắm chặt trong tay, nhìn thấy bóng quan chủ, nước mắt đều như sắp rớt ra.

“Ngươi chính là quan chủ chỗ này?” Tiêu Sắt hỏi.

“Không sai, ngươi rốt cục là người phương nào?” Quan chủ cau mày, “Đồ đệ của ra có chỗ nào đắc tội, để người làm sư phụ là ta xin hướng ngươi bồi tội, nên vẫn là thả nó ra đi.”

Tiêu Sắt không hề buông tay, tầm mắt đảo qua thanh kiếm quan chủ nắm trong tay, khẽ mỉm cười: “Thẩm Kiều ở đâu?”

Quan chủ: “Thẩm Kiều là ai? Ta chưa từng nghe tới người này.”

Tiêu Sắt nheo mắt lại: “Mọi người đều là người thông minh, giả ngu đối với nhau mà nói cũng không có ích lợi gì. Ngươi nói xem, nếu như hiện tại ta đem vai của đồ đệ ngươi bóp nát, nó có thể chịu nổi đau hay là đem người ngươi muốn giấu bán đứng đây?”

Dưới tay hắn dùng sức, Sơ Nhất oa oa kêu loạn, miệng bắt đầu dùng đủ các loại lời nói chợ búa phố phường ra thăm hỏi đủ mười tám đời tổ tông nhà Tiêu Sắt.

“Dừng tay!” Quan chủ không do dự nữa, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm nhẹ nâng, phi thân lao về phía đối phương.

Tiêu Sắt cũng không có buông Sơ Nhất, trong tay hắn nắm một người, tốc độ di chuyển lại không mảy may chậm chạp, trong tay đánh ra một chưởng, miệng cũng lên tiếng: “Việc xấu của sư phụ ngươi, ngược lại lại muốn ta đến gánh hay sao, ra mau, tự đi ép hỏi tung tích Thẩm Kiều, ngược lại tiểu đạo sĩ này cũng không tồi, ta mang về cũng đủ để giao phó với sư phụ rồi.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười duyên: “Tiêu sư huynh, sư phụ ngươi tuy là môn chủ, nhưng trong môn phái thế lực lại chẳng sánh được với sư phụ ta. Ta thấy không bằng ngươi bỏ tối theo sáng, đổi sang bái sư phụ ta làm sư phụ đi thôi!”

Tiêu Sắt hừ một tiếng, không có nói tiếp.

Quan chủ lại biến sắc.

Kèm theo tiếng cười, lại có hai người nữa xuất hiện trước mặt hắn.

Một người thân mang bạch y, xinh đẹp ngọt ngào, chính là người thường xuyên tới tìm Thẩm Kiều giao thiệp, Bạch Nhung.

Còn một người nữa, tuy rằng đầu trọc nhưng lại không phải hòa thượng. Xiêm y so với con cháu thế gia bình thường còn muốn hoa lệ hơn, nhìn qua có chút hoàn toàn không hợp.

Mà quan chủ cũng không dám vì trang phục của hắn kỳ quái mà coi thường hắn, bởi vì hắn cũng đã nhận ra thân phận của người này.

Lại là một nhân vật khó giải quyết của Hợp Hoan tông, Diêm Thú.

Một thân biệt hiệu “Huyết thủ phật tử”, nói đúng hơn là bên ngoài hắn giả làm người nhà phật đoan trang, nội tâm lại tàn nhẫn như ác ma, một đôi tay nhiễm máu, không biết đã có biết bao tính mạng mất đi trên đó rồi.

Diêm Thú mặc dù không biến thái giống như Hoắc Tây Kinh, suốt ngày yêu thích việc lột da mặt người, nhưng người hắn từng giết qua, cũng không hề kém so với Hoắc Tây Kinh.

Rất hiển nhiên, tuy rằng Tang Cảnh Hành bị Thẩm Kiều làm trọng thương, nhưng trong lòng hắn vẫn cực hận Thẩm Kiều, đương nhiên phải phái thủ hạ đệ tử tìm cho ra hắn.

Nếu như chỉ có mình Tiêu Sắt, quan chủ tự nhiên có thể liều mạng cùng đối phương, bức lui được hắn. Nhưng hiện giờ có thêm hai cái, dùng một chọi ba, hắn cũng không nắm chắc được như vậy.

“Đem Thẩm Kiều giao ra.” Diêm Thú nói.

Cũng không biết hắn làm động tác gì, vốn người ở trong tay Tiêu Sắt, đảo mắt đã tới trong tay Diêm Thú. Võ công của Sơ Nhất yếu kém, bị trận giằng co này làm đau liền nhịn không được lệ rơi đầy mặt, kêu khóc gọi lớn “Sư phụ cứu con”, nhưng mặc kệ hắn gọi lớn ra sao, cũng chưa từng lần nào nói ra tung tích Thẩm Kiều và Thập Ngũ.

Quan chủ lòng đau như đao cắt, cũng không đoái hoài tới phe mình thế đơn lực bạc, kiếm ảnh lại một lần nữa đâm lên.

Cùng hắn giao thủ là Bạch Nhung mà không phải Diêm Thú.

Nàng vốn là người có thiên tư vạn người có một, tiến triển cực nhanh, hiện giờ so với lúc Thẩm Kiều thấy nàng, võ công cao hơn không ít. “Thanh liên ấn” hóa thành ngàn vạn bông sen, tự nhiên nở rộ quanh thân quan chủ. Sau khi bị quan chủ từng kiếm phá tan, lại một lần nữa tỏa ra, sinh sôi liên tục, giống như vĩnh viễn không biến mất.

Quan chủ trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ cần giao chiến với mình Bạch Nhung, hắn vẫn có thể ứng phó. Nhưng bên cạnh còn có Diêm Thú cùng Tiêu Sắt, điều này làm cho hắn cảm thấy rất áp lực. Hắn biết rõ, cho dù Bạch Nhung có bị đánh lui, hai người kia lúc nào cũng có thể ra tay.

Nếu như hiện tại hắn buông tay, có lẽ còn có thể toàn thân trở ra, nhưng Sơ Nhất vẫn ở trong tay đối phương, quan chủ căn bản không có khả năng ngồi yên không quản.

Diêm Thú nhìn ra nhược điểm của hắn, lực đạo trong tay tăng thêm: “Thẩm Kiều hiện giờ ở đâu?”

Sơ Nhất liều kêu đau một tiếng.

Quan chủ trong lòng run lên, tay cũng theo đó hơi động, bị Bạch Nhung bắt được chỗ trống, một chưởng khắc vào trên ngực, thổ huyết đạp lui về sau ba bước.

“Ta không quen biết cái gì là Thẩm Kiều hết! Đám người các ngươi ở nơi này nói cũng không nói, tới liền động thủ, thầy trò chúng ta vẫn luôn cẩn cẩn trọng trọng ở nguyên cái chỗ chết tiệt này, có từng trêu ghẹo đến ai!”

Tiêu Sắt bỗng nhiên cười nói: “Diêm trưởng lão, ngươi xem chiêu thức của hắn, có giống môn hạ của Thái sơn Bích Hà tông?”

Diêm Thú: “Ừm, khá giống.”

Tiêu Sắt: “Người của Thái sơn Bích Hà tông, làm sao lại chạy đến nơi này mai danh ẩn tích, hẳn là kẻ này bị sư môn ruồng bỏ, trục xuất ra ngoài?”

Quan chủ quyết tâm, cắn răng cười lạnh: “Không sai, ta chính là Trúc Lãnh Tuyền của Bích Hà tông. Triệu tông chủ hiện giờ là sư điệt của ta, nếu như chư vị có qua lại cùng Bích Hà tông, kính xin thả cho thầy trò chúng ta một con ngựa, ngày sau ta tự nhiên sẽ nhờ tông chủ đứng ra, thay ta cảm ơn!”

Tiêu Sắt ha ha cười: “Thật không tiện, khiến ngươi thất vọng rồi, chúng ta không có cùng Bích Hà tông lui tới. Hơn nữa chuyện hôm nay, ngược lại ngươi đều sẽ mang thù, chúng ta ngại gì đem chuyện làm cho tuyệt tình hơn một chút đâu?”

Lời nói vừa dứt, Diêm thú liền đánh hạ một chưởng lên đỉnh đầu Sơ Nhất.

Miệng mũi Sơ Nhất chảy máu, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không kịp phát ra, liền vô thanh vô tức ngã xuống.

“Sơ Nhất!!!” Quan chủ trừng muốn rách cả mi mắt, tan nát cõi lòng, không chút nghĩ ngợi mà nhấc kiếm đánh về phía Diêm Thú.

Diêm Thú không nhúc nhích, động chính là Tiêu Sắt.

Quạt xếp trong tay Tiêu Sắt soạt một tiếng xòe ra, kéo theo đó là những lưỡi dao sắc bén xếp trên mỗi nan quạt cũng xòe ra theo, lấp lóe hàn quang khiến người sợ hãi. Cổ tay hắn giương lên, quạt xếp liền tự động bay về phía quan chủ, như có ý thức mà bao kín lấy hắn.

Quan chủ trong lòng tràn ngập bi thống, kiếm pháp càng phát huy ra trình độ thường ngày không thấy. Năm đó ở Bích Hà tông, hắn từng bị cho là tư chất thường thường cho nên chả khi nào chịu nỗ lực, suốt ngày du thủ du thực, cho nên trong “Đông Nhạc mười chín thức”, hắn trước sau vẫn không luyện tốt được mấy thức cuối cùng kia, dù thế nào cũng đều không thể khiến sư trưởng thỏa mãn.

Nhưng mà hiện tại, nếu như chư vị trưởng bối quá cố của Bích Hà tông có mặt ở đây, nhìn thấy hắn đánh ra kiếm pháp này, sợ là muốn giật cả mình.

Người trước mắt này, chỗ nào có nửa điểm tư chất bình thường?

Nương theo ánh kiếm kéo dài không dứt, thân kiếm dập dờn hóa ra quang ảnh khiến người lóa mắt. Nếu như Sơ Nhất còn ở đây, nhất định sẽ hô to gọi nhỏ, nói “Sư phụ, con chưa từng thấy người có thể nhẹ nhàng tựa gió vậy a.”

Mà Sơ Nhất đã chết.

Hắn sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện, sẽ không bao giờ luyên thuyên khiến người ta chán ghét, sẽ không còn ở đó mà chơi xấu lười biếng không chịu làm việc nữa.

Quan chủ hai mắt đỏ bừng, chiêu nào chiêu nấy đều sát khí bừng bừng.

Mà ánh kiếm của hắn lại thậm chí không cách nào đột phá cuồng phong mà phiến nhận* kia gây nên, đều bị đánh ngược lại.

*Phiến nhận: Lưỡi đao quạt.

Một cái không quan sát, cổ tay bị phiến nhận vẽ ra một lỗ hổng thật dài, hắn không tự chủ được mà buông lỏng tay.

Kiếm leng keng một tiếng rớt xuống.

Tiêu Sắt thu quạt lại, khuỷu tay thuận thế đánh về phía ngực đối phương. Thừa dịp một khắc quan chủ lùi về sau, nắm lấy bả vai của hắn kéo lại, trong nháy mắt đem ba đại huyệt trên ngực của hắn niêm phong lại, khiến hắn ngã quỳ trên đất không thể động đậy.

“Hiện giờ ngươi cũng đã thấy, chúng ta chưa từng nói đùa với ngươi. Đồ đệ của ngươi đã chết, ngươi sẽ không muốn nối gót theo chân nó chứ, đúng không?” Tiêu Sắt cười dài mà nói, “Thẩm Kiều có cái mị lực gì, đáng để ngươi phải không tiếc tính mạng mà che giấu thay hắn như vậy?”

Quan chủ hướng hắn phun ra một búng máu: “Phi! Thẩm Kiều Trương Kiều cái quái gì, ta đã nói là ta không biết, ngươi có phải là nghe không hiểu tiếng người hay không hả!”

Tiêu Sắt không còn cười nữa, hắn móc từ trong tay áo ra một cái khăn, chậm rãi lau đi bọt máu trên mặt mình, bỗng nhiên dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem tai trái của quan chủ gọt xuống.

Quan chủ bị điểm á huyệt, nên ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng đều không thể phát ra, chỉ có thể há to mồm, hai mắt trợn lên, liều mạng nhìn hắn chằm chằm.

Tiêu Sắt ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn: “Thủ đoạn của Hợp Hoan tông hẳn ngươi cũng biết, một cái Thẩm Kiều, đáng để ngươi không tiếc tính mạng như vậy? Nói ra tung tích của hắn, ta thả cho ngươi một con đường sống, mọi người đều tốt.”

Hắn qua một lúc lâu, mới mở á huyệt cho quan chủ.

Quan chủ hồng hộc thở gấp, trên lỗ tai còn ồ ồ chảy máy, cả người chật vật, vô cùng thê thảm.

“Ta nói rồi… Ta không biết Thẩm Kiều nào hết!”

Bạch Nhung bỗng nhiên cười nói: “Tiêu sư huynh, ngươi hà tất phải phí lời với hắn. Coi như hắn muốn giấu người, cũng nhất định là giấu ở trong đạo quan này, chúng ta cứ tìm chung quanh là được, không phải sao?”

Nàng liền nói với Diêm Thú: “Không nhọc công Diêm trưởng lão hạ mình động thủ, ta cùng Tiêu sư huynh đi tìm cũng được.”

Diêm Thú không nói gì, cũng không động, chính là ngầm thừa nhận lời của nàng.

Bạch Nhung trước tiên bước vào gian phòng quan chủ đi ra, sau một chốc đi ra nói: “Bên trong cũng không thấy cơ quan gì, không có chỗ nào có thể ẩn thân được.’

Tiêu Sắt tìm mấy chỗ khác, cũng không có phát hiện gì.

Đạo quan này tàn bại hỏng hóc, nhưng thắng ở chỗ quá lớn. Nếu như giấu người ở một nơi kín đáo nào đó, trong thời gian ngắn quả thật không hẳn dễ dàng phát hiện, chớ đừng nói là mấy đạo quan có tuổi tác xa xưa như thế này, hầu như đều có đào mật thất.

Diêm Thú thiếu kiên nhẫn, không còn hơi sức mà giả tạo nữa: “Cho ngươi nửa nén hương, nếu không nói liền chết.”

Quan chủ không lên tiếng.

Nửa nén hương qua đi rất nhanh, Bạch Nhung và Tiêu Sắt lục tục trở về, đều nói không có phát hiện gì.

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn Bạch Nhung: “Bạch sư muội, mới vừa rồi có không ít nơi là do ngươi tìm, có phải là đã nhìn thấy cái gì rồi nhưng lại cố ý nói là không nhìn thấy không? Ta hình như là nhớ ngươi giống như có chút giao tình với Thẩm Kiều đấy.”

Bạch Nhung không những không giận mà còn cười: “Lời này của Tiêu sư huynh thật khiến người ta ngạc nhiên mà. Ta với Thẩm Kiều có thể có giao tình gì đây? Nếu như nói từng giao thủ chính là giao tình, vậy Tiêu sư huynh chẳng phải cũng là có giao tình với Thẩm Kiều?”

Tiêu Sắt: “Ngươi….”

Diêm Thú cau mày: “Chớ ồn ào!”

Hắn nhìn về phía quan chủ: “Ngươi có nói hay không?”

Quan chủ khà khà cười lạnh: “Đám người các ngươi là một lũ súc sinh điên loạn, đừng nói là ta không biết Thẩm Kiều gì đó, cho dù ta có biết, chỉ cần nhìn các ngươi giết chết đồ đệ của ta, lại đối đãi với ta như vậy, ta cũng không thèm nói cho các ngươi biết! Các ngươi cho là võ công cao thì có thể muốn làm gì thì làm… Phi! Có bản lĩnh thì giết ta đi, cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi nhận phải báo ứng….!”

Chữ “Ứng” kia còn chưa nói dứt, đỉnh đầu của hắn cũng đã bị Diêm Thú vỗ cho một chưởng.

Xương đầu vỡ vụn, máu tươi thuận theo đỉnh đầu chảy xuống, chảy qua đôi mắt đang nhìn trừng trừng vào Diêm Thú, cuối cùng chảy vào trong cổ áo.

Chết không nhắm mắt.

Thi thể hai thầy trò cách nhau bất quá chỉ trong gang tấc, lại vĩnh viễn không thể gần thêm một phân nào nữa.

Diêm Thú nhìn cũng không nhìn hai thi thể kia thêm một chút nào nữa, chuyển mắt về phía Bạch Nhung: “Vừa rời ngươi thật sự không tìm thấy cái gì?”

Dưới ánh mắt sắc bén của đối phương, Bạch Nhung tựa hồ không chút mày may ảnh hưởng, còn cười dài mà nói: “Thật sự không tìm thấy, không tin, Diêm trưởng lão cùng Tiêu sư huynh đi tìm một chút? Có lẽ là ta tìm lọt.”

Trong mật thất, huyệt đạo của Thẩm Kiều và Thập Ngũ đều đã giải, người sau lệ rơi đầy mặt, cả người run rẩy.

Thẩm Kiều gắt gao che miệng hắn, không để hắn phát ra nửa điểm thanh âm, cho dù chính mình cũng đang rơi lệ, lại liều mạng lôi hắn đi về phía sau.

Thập Ngũ ban đầu còn điên cuồng giãy dụa, mãi đến tận khi quan chủ bị giết, hắn mới như mất đi chút sức lực cuối cùng, không còn phản kháng nữa, tùy ý để Thẩm Kiều lôi mình đi.

Hai người ngã trái ngã phải, ở trong mật đạo hắc ám một đường tiến về phía trước. Thẩm Kiều bệnh nặng chưa khỏi, kinh mạch thậm chí còn chưa có chữa trị tốt, muốn kéo theo một Thập Ngũ so với mình cũng không nhẹ hơn bao nhiêu, xương cốt cả người đều phát tác đau đớn, tựa như bị người ta dùng xích sắt xuyên vào da thịt, từng bước từng bước, phảng phất như dùng hết gian nan cả đời này.

Cũng không biết đi mất bao lâu, cũng có lẽ là không đến bao lâu, mà Thẩm Kiều lại cảm thấy mình như đã đi qua cả nửa cuộc đời vậy.

Tay hắn khẽ run, đem cửa đá không biết đã bị đóng bao năm kia mở ra, đem Thập Ngũ kéo ra, trong bụi cỏ tìm tòi cơ quan bí mật, chiếu theo lời dặn dò khi trước của quan chủ, từ bên ngoài đem của đá đóng lại.

Như vậy, coi như đám người Diêm Thú có phát hiện ra mật đạo lần theo đến cuối đường, từ bên trong cũng không mở ra được cửa đá.

Mà bên ngoài mật đạo lại dẫn tới một mặt khác của chân núi Bạch Long sơn. Khoảng thời gian này đủ để bọn họ tìm một chỗ ẩn đi, hoặc là thong dong trốn.

Làm xong tất thảy những thứ này, Thẩm Kiều buông Thập Ngũ ra, dựa vào tảng đá ho khan kịch liệt. Chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, như mới nhận hết mọi hình phạt tàn khốc vậy vậy, ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, chỉ đợi sau khi phun ra mấy búng máu, mới cảm thấy lồng ngực ứ trệ khoan khoái hơn chút ít.

Lại nhìn sang Thập Ngũ, vẫn đang đắm chìm trong bi thương cùng cực, cuộn tròn thân mình ôm lấy đầu gối, đem mặt chôn vào, khóc đến run rẩy cả người.

Thẩm Kiều thở dài, sờ lên đầu hắn: “Xin lỗi, nếu như không phải do ta, Trúc huynh và Sơ Nhất cũng không chết thảm. Cho dù là vì bọn họ cũng được, chúng ta hiện giờ rời đi trước có được không, chờ tất cả an toàn, ta tùy ngươi đánh giết, ngươi muốn thế nào cũng có thể.”

Thập Ngũ khóc lóc ngẩng đầu: “Sư phụ và Sơ Nhất, bọn họ thật sự đã chết rồi, đúng không?”

Thẩm Kiều rưng rưng hai mắt, lại cắn răng một cái, dưới sự xao động của tâm thần, cổ họng liền dâng lên một luồng tanh ngọt.

“Đúng, bọn họ đã chết, nhưng bọn họ hy vọng ngươi có thể một mình hảo hảo sống sót. Nếu như ngươi cứ như vậy bị mấy người kia bắt được, ngươi làm sao xứng với bọn họ?”

Thập Ngũ không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng rơi lệ, nửa ngày sau, hắn lảo đảo đứng lên: “Ngươi nói đúng! Ta phải hảo hảo sống sót, ta không thể để sư phụ lo lắng… Chúng ta hiện giờ đi nơi nào?”

Thẩm Kiều hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Hướng đông, tới Bích Hà tông, ta mang ngươi trở lại nhận tổ quy tông.”

Hắn móc từ trong lòng ra vật mà trước khi đi quan chủ nhét cho hắn. Đó thật ra là một khối mộc bài nho nhỏ, một mặt khắc ba chữ Bích Hà tông, một mặt khắc một chữ “Trúc”, có lẽ là chứng minh thân phận năm đó của quan chủ tại Bích Hà tông.

Vuốt nhẹ lên mộc bài một hồi, hắn đem nó đưa cho Thập Ngũ: “Đây là di vật mà sư phụ ngươi lưu lại, ngươi phải cẩn thận giữ gìn.”

Thập Ngũ trân trọng nhìn nửa ngày, mới cẩn thận từng li từng tí mà bỏ vào trong ngực, mấy lần sờ lên, như lại sợ lúc không để ý, liền làm mộc bài rơi mất.

Thẩm Kiều kéo hắn, hai người chậm rãi từng bước từng bước đi qua bụi cỏ, hướng về phía trước đi tới.

Thập Ngũ nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Phía sau bọn họ, cây cối rậm rạp tầng tầng che lấp, đem cửa đá nho nhỏ kia ngăn lại không còn, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Nước mắt Thập Ngũ lại một lần nữa chảy xuống.

Thẩm Kiều nắm chặt tay hắn.

…….

Bích Hà tông nằm trên Thái sơn, Thái sơn thì thuộc quận Đông Bình, muốn tới quận Đồng Bình thì nên đi qua Tề Châu. Nhưng Thẩm Kiều sợ người của Hợp Hoan tông đoán được hướng đi của bọn họ, cho nên đặc biệt dẫn Thập Ngũ xuôi nam tới Lương Châu, tương đương với đi thêm một vòng lớn, lộ trình tăng hơn phân nửa.

Thập Ngũ trở nên trầm mặc ít nói, không còn dáng dấp xấu hổ thân thiện như trước nữa, thấy người cũng không nói lớn. Thẩm Kiều biết khúc mắc trong lòng hắn, mà chuyện như vậy, người ngoài khuyên cũng không khuyên được, chỉ có thể chờ đợi tự hắn suy nghĩ thông suốt.

Trước kia quan chủ có cất giấu chút tiền trong mật thất, con số không nhiều, nhưng cũng đủ để bọn họ một đường bớt ăn bớt mặc đến được tới quận Đông Bình.

Lúc ban ngày, hai người gấp rút lên đường, buổi tối liền ngủ đêm lại trong thành, nếu như không có thành, cũng tận lực tìm thôn trấn nào đó náo nhiệt một chút, chính là cái gọi là giấu lá phải giấu trong rừng, nhiều người trái lại càng khó bị tìm ra.

Ngày hôm đó khi hai người đi tới châu Tây Duyện trời cũng vừa vặn chạng vạng. Thẩm Kiều liền tìm một khách điếm trong thành làm chỗ nghỉ ngơi. Hắn cùng với Thập Ngũ ở chung một gian, đem giường nhường lại cho Thập Ngũ, mình thì ngả người trên đất nghỉ ngơi luyện công.

Sau khi dùng “Chu Dương Sách” trùng dựng căn cơ xong, Thẩm Kiều phảng phất như đã tiến vào một cảnh giới thiên địa mới chưa từng thấy.

Thế giới trong tâm, hiện rõ từng đường nét, tinh thuần lặng lẽ, kỳ diệu vô bờ.

Chân khí chảy xuôi theo kinh mạch tổn thương, mang theo từng tia đau đớn, rồi lại như được tái sinh lần nữa, kể cả những trọng thương trước kia từng chịu, giống như đều đã được chậm rãi chữa trị.

Đây mới là điều huyền diệu chân chính mà “Chu Dương Sách” mang lại.

Theo dòng chảy chân khí, thần quang chiếu rọi, minh nguyệt sáng rõ, bảo ngọc lung linh, mai hoa rực nở.

Cự khuyết, Trung đình, Hoa cái, Tuyền ki, những huyệt đạo hoặc kinh mạch trước kia bế tắc, tổn thương một lần nữa từng cái mở ra, những khốn khổ phiền muộn trong lòng vẫn luôn nghẹn lại trong tâm cũng dần dần biến mất.

Thẩm Kiều nhắm nghiền hai mắt, không hề hay biết bên cạnh còn có một đôi mắt đang nhìn lén mình.

Thập Ngũ vốn nên ngủ im trong chăn, không nhúc nhích, lại đang giả bộ ngủ, hai mắt lặng lẽ mở ra.

Hắn nhìn thấy Thẩm Kiều đang yên đang lành bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, liền biến sắc, cũng không còn lòng mà lo đến cái khác, vén chăn nhảy xuống giường, chạy vài bước đến bên người Thẩm Kiều.

“Ngài làm sao vậy, không có chuyện gì chứ!”

Thẩm Kiều mở mắt ra, lắc đầu cười nói: “Đây là máu tụ, nhổ ra được mới sảng khoái.”

Trong mắt Thập Ngũ hàm chứa lệ quang: “Ngài đừng có dỗ ta, ta biết dọc đường nggài không có mua thuốc, chỉ là vì muốn tiết kiệm tiền. Lúc ta cứu ngài, ngài rõ ràng đã bị thương nặng đến mức sắp chết tới nơi rồi!”

Thẩm Kiều: “Không mua thuốc quả thật là vì muốn tiết kiệm tiền, chỉ là hiện tại ta đã có thể dùng nội lực chậm rãi khôi phục, uống hay không uống cũng không sao.”

Thập Ngũ: “Thật chứ?”

Thẩm Kiều xoa đầu hắn: “Thật, ta đã đáp ứng sư phụ ngươi phải chăm sóc ngươi thật tốt, thì sẽ không bỏ lại mình ngươi.”

Thập Ngũ bỗng nhiên ôm chầm lấy Thẩm Kiều gào khóc: “Ta, ta không phải cố tình không quan tâm tới ngài, ta chỉ là, chỉ là rất khó vượt qua được!”

Đáy mắt Thẩm Kiều có chút chua xót: “Ta biết.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thập Ngũ: “Xin lỗi.”

Thập Ngũ lắc đầu một cái: “Ngài đừng nói xin lỗi, đó không phải là ngài sai.”

Thẩm Kiều cười khổ: “Sao lại không phải lỗi của ta? Bọn họ vốn là vì đuổi giết ta mà đến, vậy mà lại liên lụy đến các ngươi.”

Thập ngũ: “Bọn họ tàn nhẫn như vậy, cho dù ngài không có ở đó, chỉ cần bọn họ cảm thấy sư phụ che giấu ngài, như vậy vẫn sẽ hạ sát thủ như thường. Sư phụ cứu ngài, cùng với việc ta cứu ngài lúc đó đều giống nhau. Chúng ta đều không trách ngài, ngài cũng đừng tự trách mình, được không? Nên nhận trừng phạt phải là những kẻ xấu kia, không phải là người tốt.”

Thẩm Kiều nghe những lời này, tâm ngoài chua xót cũng đều là đau lòng, thầm nghĩ Trúc huynh a Trúc huynh, ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy Thập Ngũ hiểu chuyện như vậy, có thể an tâm rồi.

Hắn hỏi Thập Ngũ: “Ngươi có muốn học võ công không?”

Thập Ngũ nhẹ gật đầu: “Ta muốn học võ công thật giỏi, báo thù cho sư phụ và Sơ Nhất.”

Thẩm Kiều: “Trước khi ngươi về tới Bích Hà tông, dọc theo đường này, ta sẽ dạy ngươi võ công của Huyền Đô sơn trước, được không?”

Thập Ngũ mắt sáng bừng: “Huyền Đô sơn, chẳng lẽ chính là Đạo môn Huyền Đô sơn đệ nhất thiên hạ đó sao?”

Thẩm Kiều gật gật đầu.

Thập Ngũ: “Thẩm công tử, ngài là đệ tử Huyền Đô sơn sao?”

Thẩm Kiều mỉm cười: “Phải, ta là Thẩm Kiều, chưởng giáo đời thứ sáu của Huyền Đô sơn, đệ tử chân truyền của Kỳ Phượng Các.”

Thập Ngũ a một tiếng: “Ta, ta hình như từng nghe qua sư phụ nhắc đến tên ngài! Ngài có phải còn là cố chưởng giáo không?”

Thẩm Kiều xoa xoa đầu hắn: “Phải, một lời khó nói hết, trước hết chưa cần nói rõ cho ngươi biết. Lần này ta đến Nghiệp thành, cũng là vì muốn tìm kiếm đệ tử Huyền Đô sơn có ý định Bắc tiến, ai ngờ…”

Hắn dừng một chút, “Ai ngờ tao ngộ Tang Cảnh Hành, chuyện sau đó, ngươi đều đã biết.”

Thập Ngũ khổ sở nói: “Nhưng mà, sư phụ có nói, võ công mỗi một môn phái đều là bí mật, trừ phi gia nhập, bằng không không thể học. Ta đã đáp ứng sư phụ phải tới Bích Hà tông, cho nên…”

Thẩm Kiều cười nói: “Võ công của Huyền Đô sơn cũng được, võ công của Bích Hà tông cũng thế, đều là người có lòng cầu học, chỉ cần người dạy và người học không có thành kiến bè phái, thì cần gì câu nệ chuyện khác? Ta chỉ dạy võ công cho ngươi, ngươi không cần bái sư.”

Dứt lời, hắn đem Sơn Hà Đông Bi kiếm được vải đen tầng tầng bao lấy giả làm gậy trúc lấy ra, đem từng tầng vải dỡ xuống.

“Sơn Hà… Đồng Bi?” Thập Ngũ tò mò đọc mấy chữ triện trên kiếm.

“Thương sinh hữu nan, sơn hà đồng bi, thảo mộc hữu linh, thiên địa bất hủ*.”

* Có nghĩa là: Muôn dân gặp nạn, non sông cùng đau, cây cỏ có linh, thiên địa bất diệt.

Thẩm Kiều chầm chậm nói, ngón tay mơn trớn vỏ kiếm, bỗng nhiên nắm chặt cán kiếm, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, cổ tay không rõ làm động tác gì, chỉ một thoáng đã quang mang đầy phòng, phảng phất như ở khắp mọi nơi đều vương ánh kiếm, sát ý ngập tràn, hạc hót bay cao, nhạn về tuyết phủ.

Nhưng chỉ phút chốc, hết thảy ánh quang đều biến mất.

Gian phòng vẫn là gian phòng kia, kiếm vẫn là kiếm kia, giống như từ trước tới nay chưa từng có gì xảy ra, một màn vừa rồi cũng chỉ là ảo giác của Thập Ngũ.

Thập Ngũ đã sớm ngẩn người tại chỗ, mồm không ngậm vào được, một bộ dạng nhìn đến sững sờ.

Thẩm Kiều nhìn hắn cười nói: “Ngươi tới sờ kiện xiêm y kia xem.”

Xiêm y là thường phục khoác ngoài mà Thẩm Kiều mua cho mình, vì khi tới gặp mưa, hắn liền cởi xuống treo ở trên móc của giá gỗ trong phòng.

Ngón tay Thập Ngũ mới vừa đụng vào quần áo, liền không tự chủ được mà a một tiếng.

Thường phục khoác ngoài hóa thành từng miếng vải phiêu nhiên rơi xuống.

Còn lại, những đồ vật khác trong phòng hoàn toàn không bị hư tổn chút nào.

Vẻ mặt Thập Ngũ quả thực có thể dùng hai từ dại ra để mà hình dung.

Thẩm Kiều: “Sao nào?”

Thập Ngũ: “Quá, quá lợi hại…”

Thẩm Kiều bật cười: “Ta là hỏi ngươi có nguyện ý học võ cùng ta hay không?”

Thập Ngũ gật đầu như giã tỏi: “Trầm sư ở trên, xin nhận một lạy của Thập Ngũ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play