“Ngươi tên là Thẩm Kiều, vốn là đệ tử của Hoán Nguyệt tông, vì sự cố mà trọng thương, may mà ta đi ngang qua phét hiện, đúng lúc cứu được ngươi về. Làm ngươi bị thương chính là kẻ thù của Hợp Hoan tông, ta cũng đánh không lại, chỉ có thể mang theo ngươi bỏ chạy. Chờ ngươi khỏi vết thương, khôi phục võ công về sau lại tìm bọn họ báo thù thôi.”
Ngọc Sinh Yên nghiêm trang nói hươu nói vượn, Thẩm Kiều vậy mà cũng vô cùng thành thật lắng nghe.
Cuối cùng hỏi : “Vậy… Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Ngọc Sinh Yên: “Ta họ Ngọc, Ngọc Sinh Yên, là sư huynh của ngươi.”
Lời này nói ra cũng vô cùng đuối lý. Ngọc Sinh Yên năm nay mới hai mươi, dung mạo Thẩm Kiều tuy rằng không hiện tuổi tác nhưng hắn là đệ tử của Kỳ Phượng Các, lại chấp chưởng Huyền Đô sơn năm năm, làm sao có thể nhỏ hơn so với Ngọc Sinh Yên được.
Ngọc Sinh Yên rõ ràng thấy người ta không nhìn được mà bắt nạt, cố ý dùng cái xưng hô cao hơn để chiếm tiện nghi.
Thẩm Kiều cũng thật ngoan ngoãn gọi lại: “Chào sư huynh.”
“…” Nhìn vẻ mặt chân chất thuần lương của hắn, Ngọc Sinh Yên không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ.
Hắn cười ha hả: “Ngoan, nếu ngươi vẫn không thể dứng dậy, thì cứ nằm dưỡng thương đi, chờ khi nào thương thế lành, ta sẽ dẫn ngươi tới bái kiến sư phụ.”
Thẩm Kiệu: “Được.”
Hắn nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau lại mở. Hai mắt bởi vì mất đi tiêu cự mà có vẻ mờ mịt, trong mắt cũng không có thần thái phức tạp nào: “Sư huynh…?”
“Có chuyện gì?” Ngọc Sinh Yên tự thấy thương hương tiếc ngọc, thấy thế liền nói thầm một tiếng ‘đáng tiếc’, nghĩ thầm đường đường là chưởng giáo Đạo môn đứng đầu thiên hạ lại lưu lạc tới nông nỗi này, cũng quá đáng thương. Đổi lại thời điểm ngày xưa, lúc công lực toàn thịnh, chấp chưởng tông môn, không biết là khí độ phong quang cỡ nào đây.
Thẩm Kiều: “Đệ muốn uống nước…”
Ngọc Sinh Yên: “Tạm thời đừng uống nước, đợi chút nữa thuốc nấu xong, ngươi bây giờ phải coi thuốc như nước mà uống.”
Vừa mới dứt lời, tỳ nữ liền bưng một bát thuốc đến, cũng không biết có phải vì vừa mới bịa đại cho Thẩm Kiều một thân thế hay không mà Ngọc Sinh Yên lại sinh ra chút hổ thẹn đáng quý. Hắn nhận lấy cái bát, bảo tỳ nữ đem gối lót dưới cổ Thẩm Kiều, sau đó từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho hắn.
Xương cốt cả người Thẩm Kiều mặc dù không có tan nát hết, nhưng cũng gọi là xấp xỉ. Thêm vào đó, gân mạch sau khi trọng thương gần như là đứt hết, có thể tỉnh lại trong vòng một tháng, đã coi như phúc đức của hắn không ít. Bây giờ không dù không phải nằm ít nhất ba tháng nhưng đừng hy vọng có thể nhúc nhích gì.
Ngọc Sinh Yên bái làm môn hạ của Yến Vô Sư, tuy rằng trên việc luyện công chịu nhiều đau khổ, mà tác phong của Ma Môn xưa nay đều xa hoa lãng phí, chi phí ăn mặc của hắn so với công tử con nhà thế gia cũng không thua kém chút nào, càng không cần nói đến chuyện hạ mình đút thuốc cho người khác; cho nên dù động tác có cẩn thận thế nào, cũng vẫn thỉnh thoảng làm rơi vài giọt lên trên vạt áo của Thầm Kiều. Vậy mà Thẩm Kiều lại vẫn cứ cho một muỗng uống một muỗng, không hề lộ ra biểu tình bất mãn nào, đến khi uống hết thuốc hắn mới lộ nét cười cảm kích: “Thật cảm tạ sư huynh.”
Ôn hòa nhu thuận, tuấn mỹ dễ thân.
Cho dù độ cong của nụ cười này không lớn, nhưng cũng đủ để cho sắc mặt tái nhợt kia nhiễm lên chút sắc thái ấm áp, vừa hiện ra đã khiến tỳ nữ lặng lẽ đỏ mặt, vội dời tầm mắt.
Hắn cái gì cũng không hỏi khiến Ngọc Sinh Yên không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, đổi lại là mình, tỉnh lại sau một gấc ngủ dài, cái gì cũng không nhớ rõ, lại còn bị mù, bị thương, ngay cả giường cũng không ngồi dậy nổi, cho dù không điên cũng chỉ sợ không thể bình tĩnh như vậy.
“Sao ngươi không hỏi ta khi nào thương thế của ngươi có thể khôi phục?”
“Có sư phụ và sư huynh ở đây, hai người tất nhiên sẽ vì chuyện của đệ mà bôn tẩu khắp nơi, hao tâm tổn sức.” Thẩm Kiều ho khan vài tiếng, bởi vì ảnh hưởng đến vết thương mà hơi nhíu mày, “Nếu đệ hỏi, chẳng phải là càng tổn thương tâm của hai người sao?”
Có lẽ là do chưa từng gặp được người nào tỉ mỉ săn sóc suy nghĩ cho người khác như vậy, hoặc cũng có lẽ là bởi nhìn gương mặt thành thật kia mà cảm thấy có chút chột dạ, Ngọc Sinh Yên nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì cho phải, nửa ngày mới nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa, ngày mai lại tới bôi thuốc cho ngươi.”
Thẩm Kiều: “Đa tạ sư huynh, xin nhờ sư huynh thay đệ thăm hỏi sư tôn lão nhân gia người một tiếng.”
“Ta sẽ.” Ngọc Sinh Yên đột nhiên cảm thấy nếu tiếp tục đứng ở đây thì sẽ càng thêm lúng túng, sờ mũi một cái, bỏ lại câu này liền rời đi.
Vốn hắn còn hơi nghi ngờ Thẩm Kiều giả ngây giả dại vờ mất trí nhớ, mà bắt đầu từ hôm đó, hắn gần như mỗi ngày đều đi thăm Thẩm Kiều, đối phương lại vẫn như ngày đầu tiên tỉnh lại, ôn hòa, lạc quan, tràn ngập cảm kích đối với Ngọc Sinh Yên.
Ngọc Sinh Yên nói cái gì, hắn đều tiếp thu toàn bộ, không hề hoài nghi, thuần lương đến mức giống như một tờ giấy trắng.
Lúc có thể bắt đầu xuống giường đi lại, Thẩm Kiều liền đưa ra ý muốn xin phép được đích thân đi bái tạ “sư tôn” Yến Vô Sư.
……..
Nếu như Ngọc Sinh Yên không nhắc, Yến Vô Sư thiếu chút nữa đã quên mất sự tồn tại của Thẩm Kiều.
Bế quan mười năm, thiên hạ thay đổi quá nhiều, không phải người ngoài nói miệng một hai câu là có thể thấy rõ.
Môn phái trong thiên hạ đông đảo, mỗi người lại ủng hộ một thế lực một chính quyền riêng.
Tộc Cao thị của Tề quốc hoang đường, các đời hoàng đế cũng nhiều người thích thân cận với Ma tông, đến thế hệ Cao Vĩ này, hắn và Hợp Hoan tông quan hệ rất sâu. Hợp hoan tông cũng bởi vậy mà tăng cường thế lực tại Tề quốc. Tại triều Chu, trước kia Vũ Văn cho phép Phật giáo một tay che trời, bởi vậy thượng sư Tuyết Đình cũng được tôn làm quốc sư của đại Chu. Mà sau đó Vũ Văn Ung cầm quyền, chiều gió liền vì thế mà thay đổi, vị hoàng đế này không tin đạo cũng không tin phật, thậm chí còn hạ ba lệnh cấm phật cấm đạo, thế lực Phật môn cũng không lớn bằng lúc trước.
Về phần triều Trần phía Nam, thì lại lấy Nho gia của Lâm Xuyên Học Cung làm thước đo cơ sở, cung chủ Nhữ Yên Khắc Huệ một lòng phụ tá Trần chủ, rất được trọng dụng.
Trước kia khi Yến Vô Sư còn chưa bế quan, từng dùng một thân phận khác làm quan của Chu quốc —— lúc đó phụ tá cho Lỗ quốc công Vũ Văn Ung. Sau đó y đánh với Thôi Từ Vọng một trận, bị thương bỏ chạy, trước khi đi cũng đã bàn giao lại cho đại đệ tử Biên Duyên Mai lưu lại bên cạnh Vũ Văn Ung.
Bây giờ y xuất quan lần nữa, đương nhiên phải đến Chu quốc một chuyến, gặp mặt cái người đã đăng cơ xưng đế kia, cũng từ trong tay Vũ Văn Hộ đoạt lại quyền lực cho Vũ Văn Ung.
Những năm này Bắc Chu từng bước lớn mạnh, khiến những quốc gia khác không được vui vẻ, không chỉ như vậy, ngay cả cánh cửa của ba phái Nho Thích Đạo cũng không bước vào, chỉ vì Vũ Văn Ung cấm Phật cấm Đạo, cũng không cho phép bên Nho được mở lớp học, thu môn đồ khắp nơi tại Đại Chu.
Chính là nhờ chỗ dựa như vậy, Hoán Nguyệt tông đã tiếp cận giúp đỡ Vũ Văn Ung, mà Vũ Văn Ung cũng cần Hoán Nguyệt tông giúp sức để giữ gìn việc thống trị.
Sau khi gặp mặt Vũ Văn Ung, Yến Vô Sư rời khỏi Bắc Chu, tiện đường đi một chuyến tới Huyền Đô sơn, liền đi gặp cái kẻ nghe đâu đánh bại Thẩm Kiều, đệ nhất cao thủ Đột Quyết tên Côn Tà kia.
Giao thủ với nhau một trận, Côn Tà bại trận, danh tiếng “Ma quân” Yến Vô Sư tái xuất giang hồ, thiên hạ chấn động, đều nói Ma tông từ sau Thôi Từ Vọng, lại có thêm một cường giả làm người ta kiêng kỵ.
Chỉ là lần này không còn thêm một Kỳ Phượng Các, sợ là mất đi một người có thể áp chế rồi.
Dưới sự nhìn nhận của Yến Vô Sư, thân thủ của Côn Tà cũng coi như là cao, tư chất cũng khá tốt, nhưng vẫn kém xa tít tắp so với Hồ Lộc Cổ năm đó. Cứ coi như là sánh ngang được với thập đại cao thủ đang nổi danh thiên hạ hiện giờ, cũng không thể tính là tài năng quá mức xuất chúng. Người như vậy mà có thể đánh trọng thương chưởng giáo của Huyền Đô sơn, chính y cũng cảm thấy đó là một chuyện quá mức kỳ cục.
Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện y quá mức quan tâm. Thẩm Kiều bị thua thiệt rốt cục là do vì sao, có liên quan gì đến Côn Tà hay không, Yến Vô Sư không có hứng thú lý giải, y khai đao với Côn Tà, chỉ là vì để cho người khác biết tin tức y đã tái xuất giang hồ. Côn Tà vừa mới đánh bại chưởng giáo Huyền Đô sơn, danh tiếng đang nổi, là ứng cử viên phù hợp nhất.
Quan trọng hơn là, lần này xuất môn thu hoạch lớn nhất của Yến Vô Sư không ở chỗ danh trên vạn người hay là đánh bại Côn Tà, mà là biết được tung tích phần khiếm khuyết của “Chu Dương sách”.
Năm mươi năm trước, tương truyền một đại gia tên là Đào Hoằng Cảnh ở trên Mao sơn gặp được tiên nhân, được truyền thụ “Đăng Chân Quyết”. Sách này có tổng cộng bốn phần, Đào Hoằng Cảnh đem ba trong bốn bộ chỉnh lý thành sách, đặt tên là “Đăng Chân Ẩn Quyết”.
Phần nhỏ còn lại, vì nội dung tối nghĩa không rõ, có quan hệ đến sự tu luyện của nhiều Thiên Nhân, Đào Hoằng Cảnh liền chia ra làm một phần riêng, rồi sau đó ghi vào đó tinh hoa kiến giải của cả đời mình, đây cũng là “Chu Dương sách” tiếng tăm lẫy lừng sau đó.
Đào Hoằng Cảnh là kẻ cuồng nghiên cứu về Thiên Nhân. Bản thân hắn mặc dù là đạo sĩ nhưng lại tinh thông cả ba nhà Đạo, Thích, Nho, lại có được sở học cả đời của Du Nhạc sư tôn, một thân võ công xuất thần nhập hóa, ngay cả Kỳ Phượng Các cũng phải bái phục chịu thua, không dám tranh bốn chữ đệ nhất thiên hạ.
Có lai lịch như vậy, cho nên tự nhiên “Chu Dương sách” biến thành sách quý mà người ta tranh nhau có được. Nghe nói nếu có thể lĩnh hội được hết năm quyển “Chu Dương sách”, liền có thể nhìn ra chung cực* của người tập võ, có thể tiến vào cảnh giới hoàn toàn mới, có lẽ phi thăng thành tiên cũng không phải là không thể.
*chúng cực: điểm tận cùng
Đáng tiếc, Đào Hoằng Cảnh sau khi bỏ lại xác phàm thăng thiên, Thượng Thanh phái trên Mao sơn vốn vì dựa vào triều đình mà bị liên lụy, môn hạ đệ tử mỗi người có một lập trường riêng, thêm vào đó triều Lương rơi vào nội loạn, năm quyển “Chu Dương sách” tản mạn khắp nơi, không rõ tung tích.
Mãi đến tận mấy chục năm sau, Kỳ Phượng Các chính miệng thừa nhận một thân võ công của mình, ngoại trừ truyền thừa từ Huyền Đô sơn, còn có sự trợ giúp từ “Chu Dương sách”, lúc này mới làm cho tung tích của “Chu Dương sách” lục tục truyền ra. Nghe đồn một cuốn giấu tại Chu quốc, một cuốn do Thiên Nhai tông ở Chiết Giang sở hữu, một cuốn ẩn nấp trong Huyền Đô sơn, còn tung tích hai cuốn còn lại đến nay vẫn là câu đố, mấy chục năm qua vẫn bặt vô âm tín, tìm khắp bốn phương đều không thấy.
Cuốn “Chu Dương sách” giấu trong hoàng cung Chu quốc kia, thuở nhỏ Yến Vô Sư có được nhân duyên một lần gặp thoáng qua. Sau khi y bế quan, tu vi tinh tiến hơn hẳn dĩ vãng, trong đó cũng có không ít công lao của cuốn “Chu Dương sách” kia.
Chỉ có chính bản thân thể nghiệm, mới có thể biết được “Chu Dương sách” tinh diệu đến cỡ nào, học một được trăm. Chất chưa trong “Chu Dương sách” là tâm huyết cả đời của Đào Hoằng Cảnh. Trong đó tập hợp tâm pháp võ công của cả ba nhà Đạo, Thích, Nho, bổ sung dung hợp lẫn nhau, có thể nói là hoàn hảo không tì vết. Nếu có thể có được bốn cuốn còn lại, đừng nói là đỉnh cao võ học chí tôn trong tầm tay, mà có khi còn có thể giống như trong truyền thuyết đồn đại, nhìn được thiên đạo, thiên nhân hợp nhất cũng không phải là không có khả năng.
Lần này Yến Vô Sư đi ra ngoài, vốn chính là định nhân dịp Huyền Đô sơn biến thành rắn mất đầu, lòng người bàng hoàng mà lẻn vào trong tìm cuốn “Chu Dương sách” kia. Không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, trong lúc giao thủ với Côn Tà, y phát hiện thân thủ của đối phương mặc dù là truyền thừa từ Tây Vực, nội công chân khí lại như có như không, phảng phất giống như có cùng nguồn gốc với y. Yến Vô Sư liền hoài nghi năm đó có thể Hồ Lộc Cổ có thể miễn cưỡng đánh hòa với Kỳ Phượng Các, chỉ thua nửa chiêu, có thể là nhờ sự trợ giúp từ “Chu Dương sách”.
Côn Tà là một đại cao thủ mới xuất hiện của Đột Quyết, nếu có đủ thời gian, không hẳn không sánh được với Hồ Lộc Cổ năm đó. Tâm pháp Tây Vực kết hợp với “Chu Dương sách”, nếu đã có thể tạo ra một Hồ Lộc Cổ, thì cũng có thể tại ra một Hồ Lộc Cổ thứ hai.
Điều này gợi lên hứng thú vô cùng lớn cho Yến Vô Sư. Cho nên một quãng thời gian sau đó, y đi theo Côn Tà, cứ nổi hứng lên là lại ép người ta đánh nhau với y. Côn Tà đánh thì đánh không lại, chạy lại càng không chạy nổi, cả người gần như muốn điên, cuối cùng chọn phương thức đơn giản nhất đó là trực tiếp quay về Đột Quyết.
Yến Vô Sư tạm thời chưa muốn đuổi đến tận Đột Quyết, vậy nên liền nhàn nhã trở về biệt trang.
Vừa quay về, liền nghe đồ đệ nói Thẩm Kiều đã tỉnh, cũng có thể xuống giường đi lại.
Lúc Thẩm Kiều đi tới, trong tay cầm một cây trượng bằng trúc dùng để chống đỡ, từng bước từng bước, đi tuy chậm nhưng lại rất vững vàng.
Bên cạnh còn có tỳ nữ đỡ, nhỏ giọng nhắc nhở đường đi trong biệt trang cho hắn.
“Bái kiến sư tôn.” Sau khi được tỳ nữ chỉ rõ phương hướng, Thẩm Kiều liền hướng về hướng Yến Vô Sư ngồi, lạy một cái.
“Ngồi.” Yến Vô Sư thả con cờ trong tay xuống, đối diện là Ngọc Sinh Yên vẻ mặt thê thảm vô cùng cộng với việc như vớ được đại xá, rõ ràng đang thua cờ be bét.
Thẩm Kiều được tỳ nữ đỡ ngồi xuống.
Sau khi hắn tỉnh lại, trong đầu có rất nhiều ký ức mơ mơ hồ hồ, thậm chí đến tên của mình cũng không nhớ rõ, đối với hai người Yến Vô Sư và Ngọc Sinh Yên, lại càng không có chút ấn tượng.
“Thân thể sao rồi?” Yến Vô Sư hỏi.
“Tạ ơn sư tôn đã quan tâm, đệ tử đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là tay chân vẫn yếu ớt vô lực như trước, võ công… Hình như chưa khôi phục.”
Yến Vô Sư: “Tay.”
Thẩm Kiều ngoan ngoãn đưa tay tới, mạng môn trên cổ tay lập tức bị nắm lấy.
Yến Vô Sư kiểm tra chốc lát, khuôn mặt vốn thờ ơ không để ý đột nhiên hiện lên một tia bất ngờ.
Y ý vị thâm trường nhìn Thẩm Kiều một cái, người kia bời vì mắt không thể nhìn thấy, biều tình trên mặt có chút ngây ngốc vô tội.
Yến Vô Sư hỏi: “Bản thân ngươi có lúc nào cảm thấy không khỏe?”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút: “Mỗi ngày cứ đến nửa đêm, thân thể liền có lúc nóng lúc lạnh, ngực đau, khó thở, có lúc đau đến mức khó có thể đi lại.”
Ngọc Sinh Yên bổ sung: “Đệ tử có tìm đại phu xem qua, đại phu nói có thể là do sư đệ bị trọng thương, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được.”
Một tiếng sư đệ này gọi đến vô cùng thuận miệng, Yến Vô Sư cười, nói với Thẩm Kiều: “Võ công của ngươi cũng chưa phải bị phế bỏ hoàn toàn, ta phát hiện bên trong cơ thể ngươi còn có một tia chân khi, hiện tại vẫn còn khá yếu, nếu có thời gian, không phải không thể khôi phục. Tuy nhiên Hoán Nguyệt tông ta không nuôi phế vật, ta có một chuyện không tốt muốn để sư huynh ngươi đi làm, vậy ngươi cứ đi theo làm trợ thủ thôi.”
Thẩm Kiều: “Dạ.”
Hắn không hỏi chuyện không tốt kia là cái gì, lại vẫn giống như lúc trước cư xử với Ngọc Sinh Yên, người khác nói cái gì hắn liền đồng ý cái đó, thời gian còn lại đều ngồi yên một chỗ, yên lặng, không chút hành động thừa thãi nào.
Nhưng mà Yến Vô Sư cũng không có bởi vì Thẩm Kiều hiện tại hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà nảy sinh ý nghĩ thương xót. Đối phương yếu thế sẽ chỉ làm cho hắn nảy sinh ác ý dày đặc hơn, càng ngày càng muốn đem cái tờ giấy trắng này chà đạp, nhuộm đen triệt để.
“Vậy ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.” Y nhàn nhạt nói.
Thẩm Kiều nghe lời đứng dậy hành lễ cáo từ, lập tức được tỳ nữ tới nâng dậy chậm rãi rời đi.
Yến Vô Sư đem tầm mắt từ bóng lưng đối phương thu hồi lại, nói với Ngọc Sinh Yên: “Tạm thời ngươi không cần vội vàng tới đỉnh Bán Bộ, đi giết sạch cả nhà gián nghị đại phu* Nghiêm Chi Vấn.”
*Gián nghị đại phu: Chức quan chuyên can gián, thường chọn người ngay thẳng và liêm khiết.
“Dạ.” Ngọc Sinh Yên không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, “Kẻ này đắc tội với sư tôn?”
Yến Vô Sư: “Hắn là môn nhân của Hợp Hoan tông, cũng là cơ sở ngầm thứ nhất của Hợp Hoan tông tại Tề quốc.”
Ngọc Sinh Yên nghe vậy cũng trở nên hưng phấn: “Dạ. Hợp Hoan tông hung hăng đã lâu, Nguyên Tú Tú nhân lúc người bế quan, nhiều lần gây phiền phức cho Hoán Nguyệt tông. Nếu như không cho chúng biết tay, chẳng lẽ không thể hiện rằng Hoán Nguyệt tông chúng ta quá vô dụng sao? Đệ tử ít ngày nữa sẽ xuất phát ngay!”
Dừng một chút, nụ cười của hắn hơi thu lại, nghi ngờ nói: “Sư tôn muốn con mang theo Thẩm Kiều? Võ công của hắn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ sợ chả giúp được cái gì đâu.”
Yến Vô Sư cười như không cười: “Ngươi đã kêu hắn một tiếng sư đệ, dù sao cũng nên dẫn hắn đi va chạm xã hội, võ công chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng giết người vẫn có thể mà.”
Ngọc Sinh Yên đã hiểu. Sư phụ đây là coi Thẩm Kiều như một tờ giấy trắng, muốn nhuộm đen hắn đến triệt để. Cho dù có ngày Thẩm Kiều chân chính tỉnh lại hoặc là khôi phục ký ức, thì những chuyện đã làm trước đó cũng không còn có thể cứu vãn. Lúc đó, dù hắn có muốn quay về với chính đạo cũng là không thể.
Giống như bọn họ có gì không tốt? Làm việc không chừa thủ đoạn nào, tùy tâm sở dục, không bị quy củ của thế tục trói buộc. Ngọc Sinh Yên luôn tin rằng bản tính con người vốn là ác, dưới đáy lòng mỗi người đều có mặt tối, chỉ là phải xem có cơ hội để nó thể hiện ra hay không mà thôi. Những cái được gọi là Đạo môn, Phật môn, Nho môn gì đó, miệng thì đầy nhân nghĩa đạo đức, lòng dạ từ bi, rốt cục cũng chỉ là dựa vào danh nghĩa đó mà che giấu tư tâm dục vọng của mình mà thôi. Càng không cần nói đến việc tranh giành thiên hạ, người thắng làm vua, người thống trị của quốc gia nào mà không phải hai tay dính đầy máu tươi, ai có thể thuần khiết hơn ai?
“Dạ, đệ tử nhất định sẽ giáo dục sư đệ thật tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT