Thập Ngũ đứng ở bên ngoài, đang do dự có nên gõ cửa hay không.
Thường là tới canh giờ này, sư tôn đã sớm dậy rồi, sẽ tới chỉ điểm bọn họ luyện kiếm, rồi để bọn họ tự luyện tập, cho dù thời gian trước Yến tông chủ ở đây cũng vậy, chưa bao giờ gián đoạn, tuyệt đối không giống như bây giờ, ngay cả cửa phòng còn chưa thấy mở.
“Sư tôn, người tỉnh chưa ạ?” Thập Ngũ đứng một lúc lâu, không có nghe thấy động tĩnh bên trong, không khỏi có chút lo lắng, nhịn không được kêu lên.
Phịch một tiếng, từ bên trong truyền đến một thanh âm trầm đục, giống như là có người rơi xuống.
Thập Ngũ không chần chờ nữa, nhanh chóng đẩy cửa tiến vào.
“Sư tôn, người không sao…”
Khi hắn đi vòng qua bình phong, nhìn thấy tình cảnh trong phòng ngủ, biểu tình trên mặt từ lo lo lắng lắng, trong nháy mắt biến thành trợn mắt chết sững, đến mức không thể nói nổi ra lời.
Trên giường không hề có sư tôn của hắn, dưới giường chỉ có một đống xiêm y bị cộm lên, không ngừng giãy dụa…. Tiểu đồng?
“Ngươi là ai!” Thập Ngũ thất thanh kêu.
Trên người tiểu đồng chỉ mặt một bộ quần áo mỏng, nó tựa hồ muốn đem thân thể của mình chui vào trong bộ xiêm y này, nhưng mà cuối cùng vẫn đành thất bại.
Thập Ngũ đến hiển nhiên cũng khiến cho nó kinh hách không nhỏ. Nó ngơ ngác nhìn đối phương trong chốc lát, nỗ lực để cho mình có vẻ trấn định lãnh tĩnh. Chỉ là thanh âm thanh thúy của trẻ nhỏ vẫn như trước lộ vẻ run rẩy, cuối cùng hiệu quả không lớn.
“Tại hạ Thẩm Kiều, xin hỏi các hạ là ai? Nơi này là đâu?”
Cái gì, ngươi là Thẩm Kiều? Vậy sư tôn của ta ở đâu?
Thập Ngũ cũng ngơ ngác nhìn nó, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Trên người tiểu đồng còn treo bộ xiêm y quá lớn so với nó, giống như bị định thân tại đó, không chút nhúc nhích.
Tối hôm qua, Thập Ngũ nhớ rất rõ, bời vì là sinh nhật Thất lang, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, sư tôn còn cố ý mua mấy món ăn từ dưới chân núi lên. Các huynh đệ uống rất nhiều rượu, tận hứng mà về, cho nên tất cả mọi người đều ngủ tương đối trễ.
Chỉ là Thẩm Kiều cũng không để bọn họ nghỉ ngơi hôm nay. Thập Ngũ và đám người Vũ Văn Tụng như vậy còn có thể dậy được, chỉ là đợi mãi đợi mãi cũng không đợi được Thẩm Kiều đến ——
Nhưng Thập Ngũ dù thế nào cũng không ngờ được mình lại gặp phải một trò đùa khôi hài tức cười như vậy.
Hắn lấy lại bình tĩnh, từ bên cạnh tiến lên vài bước. Tiểu đồng liền vội vàng lui về sau vài bước, kết quả chân vướng vào đám xiêm y, cả người liền ngã cắm đầu về sau.
Thập Ngũ nhanh tay lẹ mắt vươn tay kéo người lại.
“Ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, ta là đệ tử trên Huyền Đô Sơn, tên là Thập Ngũ!”
Tiểu đồng mở to hai mắt: “Ngươi cũng là đệ tử trên Huyền Đô Sơn? Sao ta lại chưa từng gặp qua ngươi?”
Thập Ngũ trực tiếp bỏ qua vấn đề này: “Ngươi có biết sư tôn ta đi đâu không?”
Tiểu đồng: “Sư tôn ngươi là ai?”
Thập Ngũ: “Chưởng giáo Huyền Đô Sơn.”
Hai mắt tiểu đồng càng mở lớn hơn: “Sư tôn ta cũng là chưởng giáo Huyền Đô Sơn nha!”
Thập Ngũ: “Sư tôn ta tên là Thẩm Kiều.”
Tiểu đồng vô tội nói: “Ta chính là Thẩm Kiều.”
Thập Ngũ: “….”
Hắn vô lực đỡ trán: “Vậy sư tôn ngươi là ai?”
Tuy rằng tiểu đồng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không ngốc: “Ngươi nói ngươi là đệ tử của Huyền Đô Sơn, tại sao lại không biết sư tôn của ta là ai?”
Trong lòng Thập Ngũ chậm rãi hiện lên một suy nghĩ không quá có khả năng: “Kỳ Phượng Các?”
Biểu tình của tiểu đồng nói rõ đáp án của Thập Ngũ là đúng.
Thập Ngũ thì lại có chút khóc không ra nước mắt, hắn cần cẩn thận thận hỏi: “Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Không biết tại sao, tuy rằng tiểu đồng không biết Thập Ngũ, lại cảm thấy đối phương có một loại cảm giác thân thiết bẩm sinh: “Ta sắp bảy tuổi rồi.”
Vậy là vẫn chỉ mới sáu tuổi.
Ông trời a, sư tôn của ta trong một đêm biến trở về hài đồng sáu tuổi!
Người còn có thể khôi phục như cũ không đây, nếu không phải làm sao đây, nên làm thế nào bây giờ!
Cái cục sét giữa trời quang này đánh cho Thập Ngũ tạm thời không thể hồi thần, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc nhìn tiểu đồng.
Thập Ngũ không phải không nghĩ tới đây là một hồi âm mưu to lớn. Nhưng thứ nhất, sư tôn thành thật của hắn sẽ không đùa cái loại trò chơi này, thứ hai với võ công của sư tôn hắn, trên đời này cũng không còn mấy người có thể thần không biết quỷ không hay đem người bắt khỏi Huyền Đô Sơn, thứ ba mặt của tiểu đồng, quả thực có bảy tám phần giống hệt sư tôn của hắn.
Có thể nói, đây rõ ràng là sư tôn phiên bản thu nhỏ của hắn!
Tiểu Thẩm Kiều thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, trong lòng hốt hoảng, lớn tiếng nói: “Ta muốn đi tìm sư tôn!”
Thập Ngũ liền vội vàng cản nó lại. Tiểu Thẩm Kiều xuất thủ công kích, nhưng nó hôm nay đã không phải đối thủ của Thập Ngũ, một hai chiêu đã bị Thập Ngũ điểm huyệt đạo.
Tiểu Thẩm Kiều hoảng sợ phát hiện mình hoàn toàn không biết người này, nhưng từng chiêu từng thức của hắn quả thực xuất phát từ Huyền Đô Sơn.
Cái miệng nhỏ nhắn của nó mím lại, nhãn châu tựa như hai quả nho đen tròn nhanh chóng hiện lên ướt át: “Ta muốn tìm sư tôn!”
Cái mũi Thập Ngũ đau xót, cũng rất muốn khóc: “Ta cũng muốn sư tôn của ta, ngươi trả sư tôn lại cho ta!”
Tiểu Thẩm Kiều: “….”
Tin tức chưởng giáo chỉ trong một đêm biến thành một đứa bé sáu tuổi nhanh chóng truyền khắp Huyền Đô Sơn.
Mọi người sau khi trải qua tâm tình phập phồng không thể tin như của Thập Ngũ, rốt cục cũng đành tiếp nhận cái chuyện thực gần như là huyền huyễn này.
Tiểu Thẩm Kiều lại tạm thời không có cách nào tiếp nhận sự thực này. Nó ôm con thỏ nhỏ Cố Hoành Ba tìm được trên núi trong ngực, vẻ mặt mờ mịt vô tội, há miệng khẽ gọi sư tôn.
Trừ lần đó ra, biểu hiện của Tiểu Thẩm Kiều ngược lại trở nên dị thường nhu thuận, không khóc không nháo cũng không cần người dỗ dành.
Bởi vì nó lớn lên thật sự quá khả ái, mọi người trong Huyền Đô Sơn cho dù đều cảm thấy khó tin, cũng không chịu buông tha cho cơ hội “Quan sát tiếp xúc với chưởng giáo khi còn bé”, luôn luôn kiếm đủ loại cớ để đảo một vòng qua trước mặt Tiểu Thẩm Kiều, thậm chí còn mang theo đủ loại lễ vật.
Đương nhiên, mọi người cũng đều vắt hết óc, suy nghĩ biện pháp làm sao có thể giúp Thẩm Kiều khôi phục lại như thường. Các trưởng lão thậm chí còn thử rót nội lực vào trong cơ thể Tiểu Thẩm Kiều. Nhưng kỳ lạ là, thân thể Tiểu Thẩm Kiều cứ như một cái động không đáy, chân khí rót vào đó, cũng như đá chìm vào biển rộng, một chút bóng dáng cũng không thấy.
“Sư thúc, người vì sao tìm cho sư… Tiểu sư tôn con thỏ này, lẽ nào khi sư tôn còn bé rất thích thỏ sao?” Thập Ngũ hỏi Cố Hoành Ba.
Cố Hoành Ba: “Lúc ta và tứ sư huynh nhập môn, nhị sư huynh đã qua cái tuổi này nhiều năm, tính tình cũng hoàn toàn khác, còn có thể thay sư tôn giáo dạy chúng ta, tất nhiên sẽ không suốt ngày ôm mấy con động vật nhỏ này. Việc này ta cũng chỉ từng nghe sư tôn nói qua. Lão nhân gia người lúc trước từng tặng cho nhị sư huynh một con thỏ, nhị sư huynh thích vô cùng, ngay cả ngủ cũng muốn ôm nó.”
Ở đầu kia Tiểu Thẩm Kiều im lặng ngồi, tay nhè nhẹ vuốt ve đám lông trắng của con thỏ, thấy bọn họ nói chuyện, cũng không chạy tới quấy rối, chỉ tò mò nhìn.
Nhưng tiếp tục như vậy mãi, cũng không phải là biện pháp a!
Thập Ngũ đỡ trán, hỏi Cố Hoành Ba: “Sư thúc có cách gì không?”
Cố Hoàng Ba chần chờ nói: “Ta đã gửi thư tới Lưu Ly Cung hỏi thăm. Đệ tử Lưu Ly Cung học vấn trác tuyệt, nói không chừng có thể có biện pháp. Nhưng Lưu Ly Cung ở tận xa nơi hải ngoại, trong lúc nhất thời chắc hẳn chưa thể có hồi âm. Nếu không chúng ta cứ gửi thư cho Yến tông chủ xem?”
Mấy ngày trước Yến Vô Sư mới xuống núi tới Trường An, Thập Ngũ hoàn toàn không dám tưởng tượng phản ứng của đối phương sau khi biết chuyện này.
Sợ là sẽ giận tím mặt đi, sau đó giận chó đánh mèo lên bọn hắn nhỉ?
Thập Ngũ có chút run sợ trong lòng, nhưng hắn còn sợ hơn là sư tôn từ nay về sau cứ mãi như vậy, vĩnh viễn không khôi phục được.
“Con lập tức viết thư!”
Phản ứng của Yến Vô Sư hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của bọn họ.
Tuyệt đối khác xa.
Lúc đầu khi nhìn thấy Tiểu Thẩm Kiều, y cũng sửng sốt một lúc lâu, nhưng tông sư dù sao cũng là tông sư, người ta rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần: “Nếu không phải do người làm, cũng không hẳn đã không phải một đoạn cơ duyên, thời gian đến rồi, tất nhiên sẽ khôi phục lại như ban đầu thôi.”
Thập Ngũ há hốc mồm: “Vậy nếu như thật sự không khôi phục được thì sao?”
Yến Vô Sư nhìn hắn một cái: “Sư tôn ngươi dạy ngươi lâu như vậy, thân là đại đệ tử, ngay cả trọng trách trong môn cũng không kham nổi?”
Thập Ngũ xấu hổ nói: “Đa tạ giáo huấn của Yến tông chủ, Thập Ngũ đã biết.”
Yến tông chủ hài lòng ừ một tiếng, đi về phía Tiểu Thẩm Kiều.
Tiểu Thẩm Kiều tự nhiên không nhận biết Yến Vô Sư, nó nhìn người nam nhân tuấn mỹ này từng bước đi tới, nhãn thần có sự xa cách đối với người lạ, cũng có cả một chút hiếu kỳ.
“Ta là Yến Vô Sư.” Yến Vô Sư không hề vòng vo nói thẳng ra, không ngoài dự liệu thấy Tiểu Thẩm Kiều mở to hai mắt.
“Sư tôn từng nói, người đã từng giao thủ với ngươi.” Tiểu Thẩm Kiều nói.
Yến Vô Sư: “Không sai.”
Tiểu Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn y, có chút kỳ quái: “Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng sư tôn nói Yến Vô Sư là một người rất trẻ…”
Yến Vô Sư: “Chẳng lẽ ta không trẻ sao, ngươi đã quên mấy ngày trước là ai còn ở trên giường oán hận ta tinh lực dư thừa, còn bảo ta đừng có lâu như vậy à?”
Lời này gần như là dán vào bên tai Tiểu Thẩm Kiều mà nói, Thập Ngũ cũng không có nghe thấy.
Tiểu Thẩm Kiểu vẻ mặt mờ mịt, biểu tình hoàn toàn là nghe không hiểu: “? ? ?”
Yến Vô Sư đột nhiên cảm thấy Thẩm Kiều tạm thời biến thành cái dạng này cũng không có gì không tốt, ít nhất, dễ gạt, chơi cũng rất vui. Chờ hắn khôi phục nhớ lại, có lẽ sẽ đỏ mặt tía tai muốn độn thổ.
“Ta dẫn ngươi xuống núi chơi nhé.”
Tiểu Thẩm Kiều lắc đầu: “Ta phải đợi ở chỗ này.”
Mấy ngày nay mặc dù nó không nhìn thấy người mình quen, nhưng tốt xấu gì cũng biết nơi này chính là Huyền Đô Sơn. Người trên núi cũng đều tốt với nó, một chút ác ý cũng không có. Nó tất nhiên không hề chịu đi đâu.
Yến Vô Sư cười: “Cái này cũng không phải do ngươi quyết.”
Y không giống như đám Thập Ngũ hay Cố Hoành Ba, lời hay ý đẹp làm trò hề nửa ngày, trực tiếp vươn tay đánh ngất người.
Thập Ngũ: “….”
Thấy Yến Vô Sư ôm lấy người muốn đi, hắn bước lên phía trước ngăn cản: “Yến tông chủ, ngài muốn dẫn sư tôn đi đâu?”
Yến Vô Sư quét mắt nhìn hắn một cái: “Thời gian khảo nghiệm của ngươi đến rồi, đừng có cô phụ giáo huấn thường ngày của sư tôn ngươi. Bản tọa dẫn hắn xuống núi chơi, chờ hắn khôi phục sẽ đưa về.”
Y bằng lòng giải thích vài câu với Thập Ngũ, đã là nể mặt Thẩm Kiều mà phá lệ dùng sạch kiên nhẫn rồi.
Tiểu Thẩm Kiều trăm triệu lần không ngờ được chính mình lúc tỉnh lại đã không còn ở trên núi nữa. Nó nhìn cảnh vật lạ lẫm chung quanh, lại một lần nữa nhìn thấy Yến Vô Sư vừa mới gặp qua một lần, mê man sợ hãi nhất thời xông lên đầu, trong nháy mắt lệ đẫm lưng tròng.
Yến Vô Sư lại chẳng hề lo lắng: “Nếu ngươi há miệng khóc, vậy thì đừng mong có thể quay về được nữa. Ngươi cũng biết ta đã từng giao thủ với sư tôn ngươi, là người xấu.”
Tiểu Thẩm Kiều cố nén nước mắt, không dám khóc nữa, lại nhịn không được mà phản bác: “Sư tôn không nói ngươi là người xấu, người nói ngươi có tư chất trác tuyệt, cảnh giới võ học sau này nhất định không thấp.”
Yến Vô Sư không ngờ đối phương tuổi còn nhỏ như vậy, ở trước mặt mình còn có thể giữ được việc nói năng lưu loát.
Y thực sự rất yêu thích Thẩm Kiều, nhưng loại yêu thích này trên phần lớn thời gian đều thể hiện trên phương diện trêu đùa và khi dễ.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
Thấy nước mắt Tiểu Thẩm Kiều vẫn còn đảo quanh hốc mắt, Yến Vô Sư ôm nó vào trong ngực, ôn nhu nói: “Được rồi, ta dẫn ngươi đi chơi, qua hai ngày nữa sẽ đưa ngươi về.”
Tiểu Thẩm Kiều mắt hàm lệ, ủy khuất hề hề kéo tay áo y: “Yến tông chủ, ngươi, ngươi có thể dẫn ta đi gặp sư tôn không, ta nhớ người.”
Yến Vô Sư: “Được thôi.”
Trong nháy mắt đó Tiểu Thẩm Kiều lộ vẻ vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn giãn ra, sáng sủa hẳn lên quả thực mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Hai người xuống khỏi xe ngựa, bên ngoài chính là chợ, người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, có chuyện mới vật lạ để nhìn, liền tạm thời quên mất chuyện thương tâm. Tiểu Thẩm Kiều nhìn chung quanh, vẻ mặt hiếu kỳ.
Yến Vô Sư ôm nó đi tới trước một sạp hàng bán đồ chơi bằng đường.
“Nặn một sư tôn cho ngươi được không nào?”
Tiểu Thẩm Kiều nhìn đồ chơi bằng đường sống động như thật, đủ loại sắc màu, vui mừng gật đầu.
Tiểu thương cười nói: “Người tiểu công tử muốn nặn có dáng dấp như thế nào, cao bao nhiêu, mặc xiêm ý gì vậy?”
Tiểu Thẩm Kiều chăm chú khoa tay múa chân: “Cao như vậy, thích mặc xiêm y màu thiên thanh, phía sau còn đeo một thanh kiếm…”
Tiểu thương khéo tay, rất nhanh đã nặn xong đồ chơi làm bằng đường: “Tiểu công tử nhìn xem, như vậy được chưa?”
Tiểu Thẩm Kiều liên tục gật đầu, mắt nhìn không chớp, cầm ở trong tay yêu thích không buông.
Yến Vô Sư cười nói: “Ta không lừa ngươi chứ, đây không phải là mang ngươi tìm sư phụ rồi sao.”
Tiểu Thẩm Kiều ngây ngẩn cả người, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nhìn hắn một cái, lại nhìn món đồ chơi bằng đường một cái, lông mi hơi nhíu lại, rơi vào xoắn xuýt nửa ngày, tựa hồ rất ủy khuất, lại vẫn cố gắng nhịn xuống.
Ngay cả Yến Vô Sư cũng không nhịn được mà có chút bội phục khả năng tự chủ của nó. Phải biết rằng đây không phải là Thẩm Kiều mấy chục tuổi kia, càng không phải Thẩm Kiều mười lăm tuổi. Nó mới có gần bảy tuổi, trong một đêm đột nhiên đi tới một thế giới xa lạ, chung quanh một người quen cũng không có, còn có thể miễn cưỡng duy trì sức phán đoán cơ bản, thật sự là một chuyện không dễ dàng gì.
Nhưng dù nhẫn nhịn tốt thế nào, lúc nói chuyện Tiểu Thẩm Kiều vẫn mang theo chút giọng mũi: “Yến tông chủ, ngài biết sư tôn ta ở chỗ nào đúng không, có thể làm phiền ngài giúp ta tìm người một chút không?”
Yến Vô Sư: “Hắn tạm thời đem ngươi giao lại cho ta, lúc cần xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện. Hắn là người lợi hại như vậy, tất nhiên không có chuyện gì.”
Y ôn nhu an ủi, khiến Tiểu Thẩm Kiều thoáng bớt đi sợ hãi. Nó hít hít mũi một cái, ôm lấy cổ Yến Vô Sư, gật gật đầu.
Nhưng một khắc sau, Yến Vô Sư cúi đầu há mồm, trực tiếp cắn rớt một bên vai đồ chơi bằng đường.
Tiểu Thẩm Kiều trừng mắt sững người, cũng không nhịn được nữa, oa một tiếng khóc ầm lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT