Du Hoán đi rồi, Tô Hiển Ngôn mới đi về phía Trình Tư Miên.
Hắn đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt yên tĩnh hiện ra một chút ý cười, "Lấy bài thi cho tôi nhìn xem."
Trình Tư Miên lấy phiếu điểm cùng bài thi trong ba lô, đưa cho hắn hắn, sau đó vẻ mặt xán lạn như mùa xuân, cô khẳng định mười phần lần này không phụ kỳ vọng của Tô Hiển Ngôn đối với cô.
Tô Hiển Ngôn cầm phiếu điểm cùng bài thi của cô đến ghế làm việc ngồi xuống, bài thi bị hắn đặt ở trên bàn công tác, hắn cúi đầu cẩn thận nhìn.
Hắn nhìn bài thi, còn Trình Tư Miên lại đứng ở bên cạnh nhìn hắn. Tương đối về công tư nhật lí vạn ky, bài thi của cô đối với hắn có lẽ rất bé nhỏ không đáng kể, nhưng hắn lại rất nghiêm cẩn, điều này làm cho Trình Tư Miên cảm thấy cô rất được coi trọng...
Cô lẳng lặng nhìn sườn mặt hắn, lúc tầm mắt cô dừng ở bờ môi hơi mím của hắn, nhất thời tim lại đập như trống, cô không quên chuyện đêm đó thừa dịp hắn say rượu vụng trộm hôn hắn, cái cảm giác kia rất ấm áp lại mềm mại.
"Kết quả kiểm tra toán học quả thật không tệ." Hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, Trình Tư Miên bất ngờ không kịp phòng bị, vội vàng dời ánh mắt sang hướng khác.
"A? Ừ, cũng, cũng tạm được."
"Nhưng tiếng Anh vẫn phải tăng cường."
Trình Tư Miên bình phục lại hô hấp, ngoan ngoãn gật đầu, "Tiếng Anh tôi sẽ cô gắng." trong tất cả các môn, tiếng Anh là kém cỏi nhất, có thể thi được như vậy cũng không dễ dàng gì.
Tô Hiển Ngôn cười yếu ớt, "Nghỉ phép có thể nói chú cô tìm một thầy dạy kèm cho cô, học thêm tiếng Anh."
Trình Tư Miên trừng mắt, "Tôi không cần!"
Mắt Tô Hiển Ngôn khẽ híp.
Trình Tư Miên kinh hãi, "Tôi nói, tôi có thể tự mình học..."
"Cô khẳng định?"
"Khẳng định." Trình Tư Miên trầm mặc rồi nói, "Hơn nữa, không phải còn có anh sao, anh có thể dạy tôi."
Tô Hiển Ngôn nhìn cô một lát, thu hồi ánh mắt, "Trong khoảng thời gian cô nghỉ phép tôi vừa vặn không có ở nhà."
Trình Tư Miên căng thẳng, "Anh đi đâu."
"Trong nhà có việc, cho nên tạm thời không trở về nơi chúng ta đang ở."
Trình Tư Miên nghe xong, tâm tình nhất thời hạ xuống đáy cốc, niềm vui vì thành tích tốt cũng bởi vì trong khoảng thời gian này hắn không ở mà biến mất hầu như không còn.
"Trong khoảng thời gian này có phải tôi sẽ không thấy anh hay không."
Mang theo giọng điệu ủy khuất của tiểu hài tử, cô cúi đầu bẹp miệng, giống như bị ai bắt nạt vậy.
Tô Hiển Ngôn bật cười, vỗ nhẹ đầu cô một chút nói, "Thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ về công ty,cô có chuyện có thể gọi điện thoại cho tôi."
Trình Tư Miên nghĩ rằng, cô có thể có chuyện trọng yếu gì để có lý do khiến hắn nhanh chóng trở về, dù sao, cô cũng biết cô không thể mỗi ngày gặp hắn.
"Tôi..." Trình Tư Miên vừa muốn nói gì, cửa văn phòng đã bị người đẩy tiến vào, Tra Dịch Quan cầm một tách cà phê, rất là nhàn nhã, "Hiển Ngôn, Du Hoán đi rồi?"
Vừa dứt lời, đột nhiên chú ý tới cô gái nhỏ đứng bên cạnh Tô Hiển Ngôn, hắn sửng sốt, "Tiểu Miên Miên, hôm nay sao cô lại đến đây."
Trình Tư Miên nhìn hắn một cái, tức giận nói, "Vì sao tôi không thể đến đây?."
Dứt lời, đi ra phía sau giá sách đem túi sách cầm lấy, "Tôi về nhà trước."
Tra Dịch Quan, "Ôi ôi, tôi vừa tới cô lại đi rồi." Trình Tư Miên không nói chuyện, không muốn để ý đến hắn.
"Tư Miên."
Thanh âm của Tô Hiển Ngôn mới làm cô dừng bước chân. Cô quay đầu nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói, "Cầm lấy bài thi với phiếu điểm nữa."
Trình Tư Miên chỉ có thể đi trở lại bàn làm việc, buồn bực đem bài thi nhét vào trong túi sách, "Tôi đi đây."
Tô Hiển Ngôn gật đầu, "Trên đường cẩn thận một chút."
"Vâng."
Lúc Trình Tư Miên đi ngang qua Tra Dịch Quan, Tra Dịch Quan kéo cô một cái, đáng tiếc giờ phút này tâm tình Trình Tư Miên rất tệ, hung thần ác sát trừng mắt nhìn hắn một cái, "Làm chi."
Tra Dịch Quan bị dọa đến, vẻ mặt mông lung.
Đợi người đi khỏi, Tra Dịch Quan mới lắc đầu ngồi vào sofa, "Chậc chậc chậc, cậu nói xem cô nhóc kia vì sao lại nóng nảy như vậy a."
Tô Hiển Ngôn nhớ tới biểu tình không vui của cô vừa rồi, trong mắt xẹt qua một tia ôn nhu, "Khá tốt."
"Khá tốt? Vậy cũng chỉ đối với cậu mới tốt." Tra Dịch Quan uống một tách cà phê, "Bình thường đối với tôi a, rất hung dữ, cậu thấy lúc vừa nãy không."
Tô Hiển Ngôn cười nhẹ, không nói chuyện.
Tra Dịch Quan nói, "Hiển Ngôn, cậu cũng đừng cưng chiều cô ấy quá, Trình Tần nói, con nhóc kia mà cứng đầu thì không ái kéo nổi đâu."
Tay cầm bút của Tô Hiển Ngôn ngừng lại một chút, "Tôi cưng chiều cô ấy?"
Tra Dịch Quan không thấy được khuôn mặt khẽ biến của Tô Hiển Ngôn, một mạch nói, "Tôi thấy cậu so với Trình Tần còn cưng cô ấy hơn, có điều lại nói tiếp... Tiểu Miên Miên ấy, ngoan ngoãn một chút cũng sẽ làm người khác yêu thương."
Tô Hiển Ngôn trầm mặc thật lâu, cuối cùng ừ một tiếng xem như đồng ý với lời hắn nói.
Có lẽ bất tri bất giác, hắn đối với cô rất quan tâm, muốn cô học giỏi, muốn trong hoàn cảnh bị người thân bỏ rơi cô vẫn có thể trưởng thành thật tốt... Có đôi khi nhìn thấy cô ủy khuất chật vật, hắn sẽ muốn bên cạnh chở che.
Tô Hiển Ngôn khẽ thở dài một hơi, người như hắn rất hiếm khi mềm lòng, có lẽ từ lúc cô nói câu “Điều anh nói tôi đều nghe", hắn liền ôm luôn trọng trách này rồi.
Nhưng...
Hắn cũng không rõ, hắn biết tâm tư của Trình Tư Miên, mối tình đầu, độ tuổi này dễ dàng sinh ra cảm giác ỷ lại đối với người đối tốt với cô, cô lại cho đó là tình yêu. Cho dù hắn không để ý, đêm đó say rượu hành động của cô cũng đã chứng minh hết thảy.
Kỳ thực sau đêm đó hắn cố ý tránh né cô, trừ bỏ dạy cô một ít bài tập, bình thường hắn rất ít nói chuyện với cô, cũng rất ít về nhà sớm, có điều mọi sự tránh né khi nhìn thấy cô uể oải mất mát liền tan rã.
Cô nói, "Tô Hiển Ngôn, có phải anh không muốn quan tâm tôi nữa hay không."
Một khắc kia, hắn đau lòng.
Hắn biết, hắn không có biện pháp bỏ mặc cô.
"Ôi đúng rồi, cậu cùng Du Hoán đàm phán thế nào rồi, hắn đáp ứng làm đại ngôn không." Tra Dịch Quan hỏi.
Tô Hiển Ngôn thu hồi suy nghĩ, "Ừ, không sai biệt lắm."
"Vậy thì tốt quá." Tra Dịch Quan hưng phấn nói, "Có Du Hoán phát ngôn, độ nổi tiếng trò chơi của chúng ta nhất định từ từ dâng cao lên, đương nhiên, không có minh tinh trợ trận trò chơi của chúng ta vẫn có thể nổi tiếng a."
"Tôi, tôi uống cà phê chợp mắt một chút." Tra Dịch Quan khụ khụ một tiếng, dưới cái nhìn của Tô Hiển Ngôn yên lặng đứng lên, "... Tôi đi làm việc trước."
Bắt đầu ngày nghỉ, trước kia Trình Tư Miên thích nhất là ngày nghỉ, không cần đi lên lớp, mỗi ngày ở bên ngoài điên cuồng dạo chơi, mà lúc này, bởi vì không có Tô Hiển Ngôn, cô đối với ngày nghỉ một chút hứng trí cũng không có.
"Trình Tư Miên." Trình Tần một bên sửa sang lại caravat một bên đi ra cửa, “Chú đi trước, con đợi ở nhà chú ý an toàn."
Trình Tư Miên hữu khí vô lực nhìn hắn, "Chú, trở về sớm một chút."
"Năm sáu ngày sau chú cũng không biết đã về chưa, con nghe lời một chút, có biết không."
"Dạ."
Đóng cửa lại, lúc này trong phòng liền chỉ còn có một mình cô, Tô Hiển Ngôn không ở nhà, Trình Tần đi công tác, Tra Dịch Quan mỗi ngày đều đi lêu lổng, ai, thật nhàm chán a...
Trình Tư Miên nhìn TV một lúc lâu, đã đói bụng muôn chết, lúc này mới từ trên sofa đứng lên. Cô nấu một gói mì ăn liền, chống cằm chờ mì chín.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, Trình Tư Miên nhìn nhìn đồng hồ, tám giờ đêm.
Năm phút sau, Trình Tư Miên giở nắp vung, nóng hôi hổi, mùi thịt kho tàu nhất thời bừng lên. Vừa mới chuẩn bị ăn, di động đột nhiên vang lên tiếng chuông, Trình Tư Miên nhìn thoáng qua, là điện thoại Tra Dịch Quan gọi tới.
"Này, làm chi."
"A, xin hỏi cô là bạn của chủ nhân di động này sao."
Trình Tư Miên sửng sốt, "Anh là?"
"A, tôi là phục vụ sinh quán bar Hoàng Hậu, vị tiên sinh này say nằm ở đây, tôi thấy cô là người hắn liên lạc gần đây nhất, cho nên mới gọi điện thoại cho cô, xin hỏi, cô có thuận tiện qua đây đưa người về không ạ."
Huyệt thái dương Trình Tư Miên co rút, "Say không dậy nổi?"
"Ách... Đúng vậy, uống nhiều."
Trình Tư Miên trợn trừng mắt, không còn lời để nói, " Quán bar Hoàng Hậu phải không, anh trông anh ta giúp tôi, tôi lập tức đến ngay."
"Vâng."
Ngay cả mì ăn liền Trình Tư Miên cũng không kịp ăn, vội vàng thay đổi quần áo liền ra ngoài, nhưng khi ngồi trên taxi, cô mới nghĩ đến chính mình căn bản không đỡ nổi Tra Dịch Quan, vì thế cô liền gọi điện thoại cho Tô Hiển Ngôn.
Cô đã rất nhiều ngày không gọi điện thoại cho hắn, đương nhiên, đã lâu cũng không gặp hắn.
Cùng Tô Hiển Ngôn nói xong tình huống bên này, Trình Tư Miên đột nhiên có chút muốn cảm ơn Tra Dịch Quan, nếu không có hắn, có lẽ cô cũng không tìm được việc gấp gì mới có thể liên hệ với Tô Hiển Ngôn.
Vào quán bar, cô bắt đầu tìm bóng dáng Tra Dịch Quan.
Trong quán bar hỗn tạp tranh cãi ầm ĩ, không giống bình thường, mọi người khiêu vũ kích tình. Rất nhiều người vây quanh xem, Trình Tư Miên có chút kỳ quái, liền chen vào nhìn thoáng qua.
Vừa liếc mắt một cái, cô liền ngây ngẩn cả người. Đứng ở trung tâm ôm đại mỹ nữ yêu diễm không phải Tra Dịch Quan hoa hoa công tử thì còn ai, nhưng mà, cảnh này có chút kỳ quái a...
Mỹ nữ kia từ chối vài câu, vẻ mặt rõ ràng xấu hổ, mà Tra Dịch Quan lại cười nghiêng người ôm lấy vị mỹ nữ kia, da mặt thật dày.
Giây tiếp theo, đại mỹ nữ kia được một người đàn ông kéo đi qua.
Trình Tư Miên đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên Tra Dịch Quan đấm một đấm vào người đàn ông kia, "Tào, đàn bà của ông đây mày cũng dám dành."
Mọi người đều kinh hô một tiếng, Trình Tư Miên cũng bị dọa, tên Tra Dịch Quan này khi nào thì ngang ngược như vậy.
Người đàn ông kia phản ứng lại liền nắm lấy cổ áo Tra Dịch Quan, "Đàn bà của mày? Đây mẹ nó là của tao, mày là ai, muốn chết phải không!"
Tra Dịch Quan say khướt, lại muốn đi kéo cô gái yêu diễm kia, "Cái gì mà đàn bà của mày, em gái xinh đẹp như vậy đương nhiên là của tao."
Trình Tư Miên, "..." Nguyên lai say không nhẹ, còn cợt nhả bạn gái người khác.
Để tránh tình huống phát triển quá đà, Trình Tư Miên kiên trì xông đi vào, đem Tra Dịch Quan lôi về phía sau."Ôi ôi ôi, đại ca, thật ngượng ngùng, anh trai tôi uống say."
Người đàn ông kia dừng một chút, lên xuống nhìn Trình Tư Miên một cái, bên miệng mang theo ý cười, "Anh trai em? Em gái nhỏ, em có biết anh là ai không, anh trai của em là đụng đến người của anh."
Trình Tư Miên ngẩn người, nhìn về phía sau hắn, lúc này mới phát hiện sau lưng người này có vẻ có rất nhiều tiểu đệ... Cô đã nói, một chút việc nhỏ làm sao có thể hấp dẫn nhiều người như vậy chú ý, nguyên lai Tra Dịch Quan chọc phải tai họa lớn.
Trình Tư Miên nhất thời có xúc động muốn chôn sống Tra Dịch Quan.
"Đây chính là phạm thiếu của chúng tôi - Phạm Thế Tông, em gái nhỏ, đại ca chúng tôi cũng không phải là người dễ chọc nga." Người bên cạnh trộm hề hề nói.
Trong mắt Trình Tư Miên tối sầm lại, "Thật có lỗi, hắn uống say, không phải cố ý."
"Một câu không phải cố ý là được sao?" Phạm Thế Tông đi lên phía trước, đưa tay nắm lấy cằm Trình Tư Miên.
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, khuôn mặt Trình Tư Miên trắng nõn như ngọc, rõ ràng là bộ dáng thanh thuần động lòng người, nhưng ngược lại ánh sáng trong mắt vừa hồn nhiên lại vừa quyến rũ.
Phạm Thế Tông nhướng mi, hắn còn chưa có hưởng qua loại hình như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT