Ăn sáng xong, Thẩm Mạt Văn bèn phải đi làm, may là chỗ làm của anh ở gần nhà, không cần phải chạy trối chết, Trương Nhu Sinh thấy anh phải ra ngoài, hiển nhiên cũng đi theo, thuận tiện lái xe chở anh đi một chuyến.

Tình bạn giữa đàn ông với nhau thường đến rất kì diệu, có lẽ chỉ là một cú đấm, có lẽ chỉ là một cuộc nói chuyện tâm sự với nhau, có thể một khắc trước còn là người đi đường ngược hướng nhau, một khắc sau đã quàng vai cùng nhau đi rồi, không cần tính cách như nhau, cũng không cần sở thích giống nhau. Tính cách của Trương Nhu Sinh và Thẩm Mạt Văn có thể nói là hoàn toàn trái ngược, trong đám bạn bè của y cũng chưa từng có người đàn ông nào có tính cách ôn hòa đến là chất phác như vậy, tin rằng Thẩm Mạt Văn cũng giống vậy, nhưng lúc này, bọn họ đều phân chia đối phương đến vị trí bạn tốt của mình rồi, thậm chí còn tin tưởng hơn chút.

Cũng chỉ mới qua một đêm mà thôi.

Thẩm Mạt Văn vừa lên xe liền nhìn thấy cây dù quen mắt ở kế bên chỗ ngồi đó, nhịn không được híp mắt lại.

Trương Nhu Sinh gãi đầu, có chút ngại ngùng mở miệng: “Tối qua quên đem dù lên trả anh, lát nữa anh nhớ cầm theo nhé.”

Thẩm Mạt Văn gật đầu, dựa vào chỗ ngồi thoải mái mà nheo mắt lại, gió ngoài cửa sổ hơi lạnh thổi bay tóc ở nửa bên đầu của anh, ánh mặt trời đã có chút nực chiếu xuyên qua khoảng cách giữa lá cây, từng tia từng tia lướt qua mặt anh rất nhanh.

Trương Nhu Sinh chỉ hơi quay đầu nhìn một cái, liền bị bức tranh này làm rung động đến khó hiểu, không biết phải nói cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất yên ả, lại vừa có chút hài lòng.

Hình như mỗi lần ở bên người đàn ông này đều sẽ không bực bội như thế nữa.

Y vươn tay ra chỉnh tiếng máy nghe nhạc trong xe nhỏ lại chút, ngẫu hứng hỏi: “Đúng rồi, vẫn chưa biết anh bao nhiêu tuổi, chắc không phải là ba mươi đâu chứ?”

Thẩm Mạt Văn như cười như không quay đầu lại nhìn y, đôi mắt sau cặp kính giống như mang theo một tia ranh mãnh: “Anh nghiêm túc hay là cố ý vậy? Tôi đã ba mươi ba rồi.”

“Hả?!”

“Nhìn đường kìa.”

“Ồ…” Trương Nhu Sinh chớp chớp mắt, vẫn không tiêu hóa nổi, cách một lúc sau mới quay đầu lại nhìn anh, “Tôi tưởng anh cùng lắm là ba mươi, Tiếu Tiếu mới năm tuổi thôi phải không?”

“Tại lúc tôi kết hôn đã hai mươi tám tuổi rồi.” Thẩm Mạt Văn nghĩ lại rồi cười rộ lên, “Trước giờ chưa có ai nói tôi trẻ cả.”

“Hai mươi tám? Anh trông đâu có khó ưa, sao muộn vậy mới kết hôn?” Đổi lại là người khác thì Trương Nhu Sinh sẽ tuyệt đối không tùy tiện hỏi những câu hỏi riêng tư như thế này, nhưng đối với Thẩm Mạt Văn, dường như không cần nghĩ ngợi gì mà nói ra ngay.

“Bởi vì lúc trước không an phận, muốn được tự do, không muốn bị gia đình ràng buộc nhanh vậy, cũng muốn gây chút sự nghiệp và thành tựu của bản thân, kết quả là năm này qua năm kia, đã không tiến bộ được mà ngược lại càng ngày càng thụt lùi, cuối cùng đến lí do để từ chối ba mẹ cũng không có, chỉ có thể ủ rũ chấp nhận sự thật là bản thân chẳng có năng lực, sau đó yên phận làm việc, kết hôn.” Thẩm Mạt Văn nhìn bên ngoài cửa sổ, nghĩ về lúc đầu không cam tâm cho đến có thể bình thản như vậy khi nhớ lại quá khứ, trong lòng cũng rất bùi ngùi.

Trương Nhu Sinh cẩn thận lắng nghe, có chút khó tin, có lẽ là không thể ngờ được người đàn ông ôn hòa như vậy mà cũng quá khứ từng trải nhấp nhô nhiều như thế, hơn nữa kinh ngạc hơn là y lại có điểm tương tự như Thẩm Mạt Văn hồi đó, chỉ là y may mắn hơn người đàn ông này, chỉ sau một năm từ khi tốt nghiệp thất bại, bèn phấn chấn trở lại, hơn nữa gặp được công ty chấm trúng y, lúc này mới có thể phát triển lên từng bước.

“Thật sự nhìn không ra đó…”

“Nhìn không ra cái gì? Trước kia lúc tôi còn học trung học phổ thông luôn đánh nhau mãi, thiếu cái là chưa bị trường đuổi học thôi.” Thẩm Mạt Văn kể rồi đột nhiên phấn khởi, hai mắt cũng sáng lên, có chút khoa trương mà khua tay, “Ăn nói rất phách lối, tóc còn nuôi cho thật dài, đi đường đều ra vẻ cool trước mặt nữ sinh, ha ha ha… sau này bị thầy giáo phê bình mà vẫn không phục, trực tiếp cạo đầu trọc luôn.”

Chân đạp ga của Trương Nhu Sinh xém chút đạp đến nấc cuối cùng, khi quay đầu qua lại đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Thẩm Mạt Văn mang theo chút ý khoe mẽ, phần mái của tóc bị gió thổi làm lộ vầng trán sạch sẽ, một khắc này lại thật sự giống như một cậu trai trẻ mang theo chút ý nghĩ xấu xa. Thật ra nụ cười như vậy xuất hiện trên gương mặt ôn hòa đó của Thẩm Mạt Văn thì có chút không khớp, nhưng dường như Trương Nhu Sinh nhìn thấy hình ảnh rõ rệt của thiếu niên lông bông năm đó, chói lọi, bắt mắt như vậy.

Y quay đầu lại, không lộ chút dấu vết mà nuốt nước miếng, không dám thừa nhận rằng không ngờ giây phút đó bản thân đã động tâm rồi.

Có lẽ Thẩm Mạt Văn nhận thấy được thái độ thất lễ vừa rồi của mình, liền ngồi thẳng người lại, cười khan hai tiếng, anh cũng không biết vì sao vẫn có thể kích động phấn khởi như vậy, đã quá lâu rồi anh chưa trải nghiệm loại tâm trạng này, cho dù nhớ lại quá khứ đi nữa cũng chỉ bình tĩnh thôi, không còn kích động nữa, không còn nhiệt huyết nữa, chỉ sót lại chút đau đớn nơi trái tim, nhưng bây giờ, nhiệt huyết tươi mới lại quay về trong cơ thể anh một lần nữa, khiến anh không kìm lòng nổi mà cảm thấy như đang sôi sùng sục.

“Khụ, anh thì sao, mấy tuổi rồi?”

“Hai mươi sáu, qua hai tháng nữa cũng thành hai mươi bảy rồi, aizz, già rồi.”

“Hai mươi sáu mà già á?! Người trẻ tuổi các anh… chả là lúc đầu tôi cũng tưởng anh chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi thôi.”

“Hử? Tôi trông trẻ vậy à?”

“Ầy… bởi vì lần nào thấy anh cũng giống như mấy cậu thanh niên choai choai hay kích động cộc cằn…” Thẩm Mạt Văn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng khóe miệng nhếch lên chứng tỏ rất rõ rằng anh đang nhịn cười.

“Này, đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như đang dạy dỗ trẻ con đó!” Trương Nhu Sinh vờ nhăn mặt lại thấp giọng nói.

“Đúng là biết nghe lời hơn Tiếu Tiếu một chút.” Lúc này Thẩm Mạt Văn không nhịn nữa, thấp giọng cười ra tiếng.

“Cái gì?!”

“Được rồi, đến rồi, xuống xe trước đây, lần sau gặp.”

Người đàn ông ‘thành thật’ vẫy tay với y, không chút do dự xuống xe, Trương Nhu Sinh đột nhiên cảm thấy thằng quỷ nhỏ có kia di truyền chút gì đó từ ba cậu nhóc.

‘Cậu thanh niên choai choai’ bị chê cười kia lại đạp ga, oán hờn ‘hừ’ một tiếng, trong mắt lại đong đầy ý cười, đối phương đã nói là lần sau gặp phải không?

Kết quả chiếc dù trong xe vẫn chưa được lấy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play