Đồng hồ sinh học của Thẩm Mạt Văn rất đúng giờ, cho dù đêm hôm qua uống say rồi ngày thứ hai cũng đúng giờ tỉnh dậy như cũ, anh đỡ lấy đầu đang sưng ngồi dậy, phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một ly nước lọc, anh đoán là Trương Nhu Sinh đặt ở đó, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Sau khi tìm được mắt kính kế bên đeo lên, anh đột nhiên phát hiện chỗ này không phải là phòng của mình, là… của Trương Nhu Sinh? Trong kí ức lướt qua một vài phân đoạn, anh đột nhiên nhớ lại hình như đêm qua mơ thấy một giấc mơ hổ thẹn khó nói, vì cả một giấc mơ đều rất thoải mái giống như thật, anh không nhịn được nhìn xuống đũng quần mình, sau khi phát hiện là một chiếc quần ngủ sạch sẽ thì mới thở phào, hẳn là không làm ra chuyện gì mất mặt chứ?

Anh nhớ tối qua bản thân uống say, loạng choạng đi về nhà, sau đó được Trương Nhu Sinh dìu vào, nghỉ ngơi một lúc rồi còn đi tắm, nhưng lúc tắm được nửa thì đã không còn ấn tượng gì rồi, tiếp theo đó đã xảy ra chuyện gì?

Anh nghĩ một hồi thật sự nghĩ không ra, liền kệ nó, ưỡn thẳng eo đi ra ngoài.

Hiếm cái là Trương Nhu Sinh đã bận rộn trong phòng bếp rồi, Tiếu Tiếu yên lặng ngồi bên bàn cầm đũa chờ cơm, nhìn thấy anh thì hoan hô một tiếng nhào tới.

“Ba ơi hôm qua ba đi đâu vậy!!”

Thẩm Mạt Văn ngắt cái môi dẩu lên thật cao của cậu nhóc, hung hăn hôn một cái lên mặt cậu: “Là tại ba không tốt, tối nay làm đồ ngon cho con ăn nhé?”

“Hừ, còn phải xem tivi!”

“Được được được, hôm nay cho con coi lâu hơn.” Thẩm Mạt Văn không chú ý đến nụ cười xấu xa nơi khóe miệng con mình, tâm trạng rất tốt đi vào phòng bếp vỗ lưng Trương Nhu Sinh, hôm nay người đàn ông hiếm khi không mở miệng, luôn rất im lặng nấu cháo. “Tối qua phiền anh rồi, tôi không làm chuyện gì mất mặt chứ?”

“Cháo xong rồi, ăn sáng trước đi.” Không đợi anh nói hết, Trương Nhu Sinh đã bưng cháo múc rồi đi ra ngoài, để lại Thẩm Mạt Văn ở chỗ cũ mơ màng lắc lắc đầu, chẳng lẽ tối qua anh thật sự làm ra chuyện gì không tốt khiến người ta tức giận ư? Nhưng anh không nghĩ nhiều, rất nhanh liền cười ha ha ngồi xuống cùng con ăn sáng.

Cho đến khi Trương Nhu Sinh đưa Tiếu Tiếu đi học, Thẩm Mạt Văn mới ý thức được có gì không đúng, cả buổi sáng đối phương chẳng nói được mấy câu, thậm chí còn không nhìn thẳng bọn họ… tuy nói lúc vừa quen người đàn ông này, đối phương cũng không phải là người lắm mồm, nhưng sau khi quen thân rồi, đặc biệt là sau khi trở thành ‘ba lớn’ của Tiếu Tiếu, đối phương thỉnh thoảng hay đùa một cái hoặc đấu võ mồm, trừ lúc thất tình ra…

Trong lòng Thẩm Mạt Văn giật nảy một cái, nhìn sườn mặt không biểu cảm gì của Trương Nhu Sinh, lo lắng hỏi: “Nhu Sinh, có phải anh… gặp phải chuyện gì không vui không?”

Trương Nhu Sinh đạp phanh một cái, ngừng xe dưới công ty của Thẩm Mạt Văn, y vẫn không quay đầu lại như cũ, nhíu chặt mày nhìn vô-lăng hỏi: “Đêm qua anh… đi ăn tối với ai?”

Thẩm Mạt Văn sững sờ, chuyện đêm qua khiến anh phiền não đến mức phải đi uống rượu lại hiện lên lần nữa, y thở dài nói: “Với vợ trước của tôi.”

Người Trương Nhu Sinh cứng đờ, tay càng nắm chặt vô-lăng hơn: “Cô ta kiếm anh để… tái hợp?”

“Tái hợp? Làm sao có thể!” Thẩm Mạt Văn tự giễu cười hai tiếng, “Cô ấy có gia đình mới rồi, làm gì có vụ quay về tìm tôi.”

Trả lời như vậy vốn không khiến trong lòng Trương Nhu Sinh thư thái được một chút, ngược lại càng chán nản hơn nữa, y ngừng một lát rồi lại hỏi: “Nnh… vẫn còn thích cô ta phải không?”

“Hả?” Thẩm Mạt Văn không ngờ y sẽ hỏi câu này, ngẩn ra hết nửa ngày mới đáp: “Sống cùng nhau lâu như vậy rồi, chung quy cũng có tình cảm, nhưng phải nói về thích ấy à, có lẽ cũng đã bị các nhân tố khác mài mòn sạch rồi, con người luôn phải nhìn về phía trước chứ.”

Đã không còn thích rồi thì tại sao phải gọi tên người phụ nữ ấy ở trên giường? Trương Nhu Sinh trong lòng mất mát ừ một tiếng.

“Nhưng tối qua… cũng không phải vì chuyện này mới đi uống rượu, Tống Nhã… à vợ trước của tôi nói muốn đón Tiếu Tiếu đến chỗ cô ấy ở…”

“Cái gì?!” Vốn nghe đến chữ ‘Nhã’ này Trương Nhu Sinh đã rất khó chịu rồi, lại nghe thấy người phụ nữ đó muốn đón con nuôi của y đi, càng tức giận hơn gào lên, “Ban đầu là cô ta không cần Tiếu Tiếu, bây giờ nghĩ lại rồi thì muốn đón về, loại người gì vậy! Có nghĩ đến cảm nhận của anh và Tiếu Tiếu không hả?!”

Nhìn thấy có người chịu đứng về phía mình, Thẩm Mạt Văn đã rất cảm động rồi, anh có chút bất lực cười khổ nói: “Trước khi ly hôn… cô ấy cũng rất thương Tiếu Tiếu, bây giờ cô ấy gả cho người ta rồi, có ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường. Huống chi có mấy câu cô ấy nói không sai, đến bây giờ tôi vẫn còn độc thân, lương bổng lại không cao, sau này Tiếu Tiếu lớn rồi nhất định sẽ không lo nổi, Tiếu Tiếu đi theo tôi chỉ sẽ chịu khổ thôi…”

“Vì vậy anh cũng cảm thấy nên giao Tiếu Tiếu cho cô ta thì tốt hơn? Anh có nghĩ rằng phải hỏi ý kiến của con mình không?”

Thẩm Mạt Văn bị Trương Nhu Sinh nói trúng, ỉu xìu ngả ra ghế: “Tôi… đương nhiên không muốn rời xa Tiếu Tiếu rồi! Nhưng tôi…”

“Mạt Văn.”

“Hả?”

“Anh quên rằng Tiếu Tiếu còn một người ba lớn sao? Chuyện mà anh không làm được hãy để tôi làm.” Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Thẩm Mạt Văn, Trương Nhu Sinh lập tức mềm lòng, chuyện không vui đêm qua tạm thời quăng ra sau đầu.

Mắt Thẩm Mạt Văn sáng lên, giống như vừa thấy được hy vọng lần nữa, con người vào lúc đau khổ hoang mang luôn dễ tự bỏ rơi bản thân mình và rơi vào ngõ cụt, lúc này cho dù là một chút động viên nhỏ nhoi đi nữa, cũng có thể khiến người ta phấn chấn trở lại, y có chút kích động bắt lấy tay Trương Nhu Sinh: “Tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu đâu!”

Trương Nhu Sinh lật tay lại nắm lấy tay anh, cười híp mắt vuốt ve trong lòng bàn tay mình: “Nhưng anh cũng phải đáp ứng tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Lúc bắt đầu Thẩm Mạt Văn ngạc nhiên cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhưng rất nhanh liền bị phấn chấn dời đi sự chú ý.

“Quên vợ trước của anh đi, đừng để cô ta xuất hiện trong cuộc sống tương lai của anh nữa, được không?” Y muốn muốn từ từ tiến tới, nhưng chuyện đêm qua khiến y nhận thấy rằng mình còn quan tâm Thẩm Mạt Văn hơn trong tưởng tượng, lúc nghe thấy tên của người khác phát ra từ miệng người đàn ông đó, y quả thật tức đến muốn đập phá đồ đạc, nhưng sau đó tức giận từng chút từng chút biến thành đau thương mất mát, giống như từng cây kim đâm lên tim y, khiến y cả buổi tối không ngủ ngon được. Có vài chuyện không nhanh chóng nắm lấy thì sẽ lỡ mất, y không thể lại trơ mắt nhìn Thẩm Mạt Văn trở thành chú rể của người khác được, y muốn… cho đối phương biết tình cảm của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play