Lúc Trương Nhu Sinh tỉnh lại, lần thứ hai nhìn thấy trần nhà hơi quen thuộc đó, lần này y không uống rượu say, chỉ cần vài giây đồng hồ liền nhớ lại mọi chuyện đêm qua, từ lúc điên cuồng chạy khỏi nhà Phạm Dụ đến lúc tuyệt vọng dầm mưa, cuối cùng không ngờ còn khỏa thân ôm lấy người đàn ông đó mà khóc, y không nhịn được nâng tay che trán, ảo não lầu bầu một tiếng.

Lúc trên người lại bị vật nặng đè lên, y cũng không kinh ngạc lắm, dở tay ra xem, quả nhiên là Thẩm Tiếu Tiếu.

“Thẳng quỷ nhỏ, lại đang tính làm chuyện gì xấu đây!” Y xoa đầu cậu nhóc, xúc cảm mềm mại khiến tâm trạng suy sụp của y tốt hơn được chút.

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn y thật lâu, ghé sát đến đôi mắt khô khốc sưng húp của y thổi phù phù hai cái, sau đó lấy một số người máy cũ từ sau lưng ra: “Cho chú, sau này có ai bắt nạt chút, cứ nói với cháu, cháu giúp chú đánh hắn!”

Trương Nhu Sinh giật mình, thật sự bật cười lên, trong lòng lại có chút chua xót, y ôm Thẩm Tiếu Tiếu qua một bên, hôn một cái chóc rõ to lên mặt cậu nhóc.

Thẩm Tiếu Tiếu nheo mắt, mặt đỏ lên, cự nự lại khinh khỉnh chà chà mặt: “Chỉ có ba mới được hôn cháu!”

“Ồ…” Trương Nhu Sinh kéo giọng thật dài, gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nếu như sau này ba cháu bắt nạt chú thì cháu có đánh ba cháu không?”

Vẻ mặt bị chẹn họng kia của cậu nhóc rõ ràng là bị hỏi trúng rồi, tròng mắt đảo tới đảo lui rối ren thật lâu rồi mới ấp a ấp úng trả lời:

“… Ba… ba là ngoại lệ! Ba cháu sẽ không bắt nạt người khác đâu!”

“Ôi, sao cháu có thể nói mà không giữ lời vậy.” Trương Nhu Sinh tương đối thất vọng thở dài.

“Ai, ai nói cháu nói không giữ lời chứ! Nhất định là do chúlàm cho ba cháu tức giận nên ba cháu mới bắt nạt chủ thôi!”

“Ha ha, là do cháu đánh không lại ba cháu thôi.”

Lúc Thẩm Mạt Văn về đến nhà nhìn thấy chính là cảnh Thẩm Tiếu Tiếu nhe nanh múa vuốt cưỡi trên người Trương Nhu Sinh, hai người giỡn hớt đẩy qua đẩy lại. Anh nhanh chóng kêu to một tiếng, chạy qua đó ôm con dậy, bảo con đi chọc cho người ta vui, sao lại không nghe lời rồi…

“Tiếu Tiếu!”

Dưới ánh mắt tức giận của ba mình, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức trở nên ngoan ngoãn, có chút ấm ức nói tiếng “Xin lỗi” với Trương Nhu Sinh.

“Mạt Văn, tôi chơi với cậu nhóc thôi mà.” Trương Nhu Sinh nhanh chóng an ủi xoa đầu cậu nhóc, “Có đem robot biến hình cho cháu đó, thích không?”

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn ba mình, sau khi nhìn thấy Thẩm Mạt Văn không biết xử sao mà trừng cậu nhóc một cái, hai mắt lập tức phát sáng gật gật đầu.

“Được rồi được rồi, ra ngoài ăn bánh bao trước đi.” Sau khi đuổi được con đi rồi, Thẩm Mạt Văn ngồi xuống bên giường, trong mắt còn có chút lo âu, “Anh…”

“Không sao.” Trương Nhu Sinh tựa lưng duỗi thẳng eo, nhìn anh cười cười, “Hôm qua cảm ơn anh.”

Đã lâu lắm rồi y chưa được trút xả tâm tư cho đàng hoàng, mỗi lần đều là một mình mình kìm lại, nén lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, y cũng rất sợ sẽ có một ngày bản thân sẽ làm ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát, may là Thẩm Mạt Văn tìm thấy y. Người đàn ông này có thể luôn khiến y cởi bỏ hết gánh nặng và cái gọi là tự tôn ấy trong lòng, nhẹ nhõm hơn.

Thẩm Mạt Văn lại nhìn y một hồi, sau khi thấy y không giống như đang nặn ra nụ cười mới thở hắt ra một hơi: “Không có chuyện gì thì tốt, anh thật là… lần trước lái xe trong khi say, lần này là dầm mưa, lỡ như tôi không tìm thấy anh thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi! Haizz…”

Thẩm Mạt Văn dạy dỗ Thẩm Tiếu Tiếu quen rồi, nói chuyện với Trương Nhu Sinh cũng khó tránh khỏi việc dùng giọng dạy dỗ người khác, cằn nhằn nói một đống đạo lý hữu dụng vô dụng.

Trương Nhu Sinh lúc đầu còn khiêm tốn tiếp thu, sau cùng thật sự không tiếp thu nổi nữa, đó giờ y chưa cho người khác càm ràm bên tai mình bao giờ, giơ tay đầu hàng xin dung thứ: “Tôi sai rồi thật sự sai rồi, tôi đảm bảo lầu sau sẽ không làm khó bản thân như vậy nữa! Mạt Văn, bữa sáng ăn gì vậy~”

Trước việc y chuyển chủ để rõ rệt, Thẩm Mạt Văn cũng coi như không thấy, dạy bảo thêm một lúc nữa mới tha: “Ăn sáng gì nữa, mười một giờ rồi, nhanh chóng đi rửa mặt rồi ăn trưa.”

Lúc ăn cơm, Thẩm Mạt Văn đặc biệt nấu một bàn đồ ngon, toàn là món Trương Nhu Sinh thích ăn, còn có lòng để món thịt trước mặt y.

“Tiếu Tiếu, hôm nay không tranh với chú Trương, nghe rõ chưa?”

Lúc này Trương Nhu Sinh đang cho thức ăn vào miệng thì bị sặc, y đang nghĩ sao hôm nay thằng quỷ nhỏ lại ngoan như vậy, lại nhìn thấy đôi mắt nhỏ ai oán đó của Thẩm Tiếu Tiếu, y nhịn đến đau quai hàm.

“Khụ, Mạt Văn, tôi có sao đâu… anh cũng khoa trương quá rồi…”

“Không sao, hôm nay anh là nhất, ăn nhiều bồi bổ chút!”

Đối diện với ánh mắt đoan trang của người đàn ông, Trương Nhu Sinh nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì cục, lời nói này có phải có chỗ không đúng không…

Hành lí y cầm về hôm qua cũng được Thẩm Mạt Văn đem về nhà, may là quần áo đồ vật bên trong không bị ướt, lúc quà của Lâm Gia Trạch rơi ra, y không kìm được cười tự giễu bản thân, lập tức vứt qua một bên.

Bị buộc phải buông tay không hẳn là một chuyện xấu, anh vì đợi Lâm Gia Trạch mà đã đóng kín trái tim suốt bảy năm, có lẽ bây giờ là lúc phải buông đối phương đi cũng như buông tha cho bản thân mình.

Tình yêu vốn dĩ phải có cười có đau có chờ đợi có mất mát, nhưng khi một tình yêu chỉ còn lại đớn đau và cô đơn, đến lúc không còn nhận được đáp trả từ nửa kia nữa, thì có còn là tình yêu không?

Thẩm Tiếu Tiếu nhận được quà phấn khích không thôi, chẳng tính toán gì với việc món thịt bữa trưa bị cướp mất, cầm robot biến hình chạy khắp nhà.

“Tiếu Tiếu đi theo tôi chịu không biết bao nhiêu cực khổ, bình thường thắt chặt chi tiêu cũng không mua cho nó đồ chơi gì, những món đồ bây giờ toàn là cỡ hai năm trước mua, may là nó hiểu chuyện, trước giờ chưa từng làm ầm ĩ vì chuyện này.” Nhìn đứa con vui như vậy, Thẩm Mạt Văn lại rất chán nản, ánh mắt khát khao của con mỗi khi thấy cả nhà người khác vui vẻ đi chơi anh đều thấy hết, nhưng lại bất lực, nửa năm trước anh còn đặc biệt vì con đi đưa ra lời đề nghị tái hợp với vợ trước, nghĩ nếu như vợ trước vẫn chưa kiếm được người khác, bọn họ có lẽ có thể thử lại xem, suy cho cùng một gia đình viên mãn là rất quan trọng với một đứa trẻ, nhưng không ngờ mới nửa năm, đối phương đã gả cho người khác rồi, thậm chí bụng cũng… to lên.

“Mạt Văn.”

“Hả?” Thẩm Mạt Văn giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu, Trương Nhu Sinh đang nhíu mày nhìn anh, trong đôi ánh dễ nhìn kia lộ ra chút lo lắng, “Ầy không có gì không có gì, anh cứ coi như là tôi đang trút bầu tâm sự đi.”

“Về sau Tiếu Tiếu sẽ không thua người khác, đồ chơi sách gì tôi sẽ mua cho cậu nhóc, sau này rảnh rỗi sẽ đưa cậu nhóc cùng đi du lịch, mở mang kiến thức với thế giới bên ngoài, có ích với sự trưởng thành của cậu nhóc, không đến nỗi học phải thứ vô bổ đâu.” Bản thân anh là gia đình đơn thân, đương nhiên biết cách dời sức chú ý đối với gia đình của một đứa trẻ đến những chỗ có ích hơn.

“Làm vậy sao được?”

“Sao lại không được, tôi đã xem Tiếu Tiếu như con nuôi của mình rồi, tôi đương nhiên phải bỏ một phần sức lực ra cho sự trưởng thành của cậu nhóc chứ, sao, hay là anh cảm thấy tôi không đủ tư cách?” Trương Nhu Sinh nhìn bộ dạng ngây ra hơi há hốc miệng của Thẩm Mạt Văn, tâm trạng cực tốt, cười rồi ôm thằng quỷ nhỏ vẫn không an phận kia đặt lên đùi hôn một cái, “Đến đây, gọi một tiếng ba lớn nào.”

Thẩm Tiếu Tiếu đang muốn lờ y, đồ chơi trong tay lại bị cái người đáng ghét nào đó lấy đi mất, vẻ mặt đáng đánh như đang nói “Nhóc tự chọn đi” của đối phương khiến tâm hồn non nớt của cậu nhóc lần đầu tiên cảm thụ được ‘ngã rẽ’ của cuộc đời… ánh mắt của cậu nhóc chần chừ giữa robot biến hình và Trương Nhu Sinh, cuối cùng đành chịu áp bức mà gọi một tiếng “Ba lớn”.

Trương Nhu Sinh đắc ý cười, lại hôn lên mặt cậu nhóc một cái: “Thấy chưa, con anh cũng đồng ý rồi.”

“Không… chuyện này…” Thẩm Mạt Văn rõ ràng là ngốc rồi, “Anh” hết nửa ngày trời mới chấp nhận chuyện bản thân mình vừa có thêm một người ‘anh em’.

Khoan… tại sao anh ta lại là ba lớn? Rõ ràng nhỏ hơn mình mà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play